Hứa Thanh Tuệ cười khẩy: "Cái đó thì chưa chắc, chị gái tốt của con là thứ dân đen ngu ngốc, nhỡ đâu chị ta sống trong nhà cao cửa rộng và quen làm mợ cả rồi lại không nỡ đi thì sao?"
"Ha, không phải là của nó thì nó lấy tư cách gì lên tiếng? Vả lại ba ba cũng không cho phép nó cướp đi thứ gì của con, cái gì thuộc về con thì mãi là của con thôi.

Con cứ ngoan ngoãn ở nước ngoài, một năm sau chính thức quay lại thì mọi thứ vẫn còn đó cho con cả." Hứa Hải Minh dịu dàng an ủi, giọng điệu khác một trời một vực với Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Tuệ ở đầu dây bên kia thở phào: "Thế thì tốt rồi.

Nhưng mà cha phải giúp con theo dõi sát sao đấy nhé, đừng để chị ta mang thai.

Quân Nhật Đình vội vã về nước vì ông cụ cứ đòi bế chắt mãi đấy, con không muốn trở về và có thêm một đứa con riêng đâu."
"Con yên tâm, ba ba hứa chắc chắn sẽ không có chuyện đó!" Hứa Hải Minh vẫn còn an ủi cô ta, thấy Hứa Thanh Khê đến bèn vội nói: "Được rồi, ba ba ngắt máy trước đây! Con ở nước ngoài nhớ phải tự săn sóc bản thân đấy."
Rồi cúp điện thoại quay sang Hứa Thanh Khê, bình tĩnh bảo: "Ngồi đi!"
Hứa Thanh Khê thấy Hứa Hải Minh lật mặt như lật bánh tráng lại thấy mỉa mai.

Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao là chị em với nhau nhưng lại bị đối xử khác nhau đến vậy.

Nhưng cô vẫn thoải mái kéo ghế ra ngồi xuống, lạnh nhạt nói: "Tìm tôi có việc gì?"
Gương mặt giống Hứa Thanh Tuệ nhưng ánh mắt rất khác.


Mắt Hứa Hải Minh lóa lên, mặt vẫn không chút cảm xúc đưa gói thuốc trắng cho cô.

Cùng một gương mặt nhưng lại khác nhau đến lạ.

Hứa Thanh Khê thầm cười khổ: "Đây là gì?"
"Quân Nhật Đình về rồi, đàn ông thường có nhu cầu về sinh lý nên mày cứ uống thuốc đúng giờ là được.

Nếu mày dám lén lút mang thai, cả mày và mẹ mày đề phải chịu hậu quả!" Giọng Hứa Hải Minh lạnh lẽo thấu xương, như thể trước mặt không phải con ông ta mà là thứ công cụ không có quan hệ máu mủ.

Hứa Thanh Khê cười mỉa mai: "Không ngờ ông lại quan tâm đến cả chuyện này."
"Đây là thuốc nhập từ nước ngoài, đủ để mày uống nửa năm." Hứa Hải Minh chẳng thèm quan tâm tới lời chế giễu đó, tiếp tục nói: "Con rể ngoan của tao về rồi, cha vợ như tao cũng nên gặp nó.

Lát nữa tao sẽ theo mày về nhà họ Quân, mày nên biết phải làm thế nào."
Hứa Thanh Khê nhíu mày, Hứa Hải Minh thật sự rất bất công.

Kéo cô vào vì Hứa Thanh Tuệ rồi bây giờ còn muốn lên mặt cha vợ.

Ông ta đang đề phòng cô ư?

Bấy giờ, văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Phong Quân.

Quân Nhật Đình ngồi bên bàn làm việc vùi đầu xử lý đống tài liệu chất cao như núi.

Hà Văn Tuấn bước vào thân thiết nhắc nhở: "Tổng giám đốc, anh vừa ốm dậy sao không nghỉ ngơi cho khỏe đi? Mấy thứ đó không cần phải xử lý gấp, từ từ làm cũng được mà."
"Sức khỏe tôi đã trở lại bình thường, không cần nghỉ ngơi." Quân Nhật Đình không ngẩng đầu lên, đáp.

Hà Văn Tuấn bất đắc dĩ lắc đầu.

Đúng là đồ cuồng công việc, không để mình rảnh tay lấy một ngày.

Thảo nào bác gái phải dặn đi dặn lại bắt tổng giám đốc nghỉ ngơi!
Thật ra Quân Nhật Đình không sao thật, tuy thỉnh thoảng anh lại tái phát rất nặng nhưng qua rồi thì chẳng để lại di chứng gì cả.

Nhưng cũng có thể nó liên quan đến Hứa Thanh Tuệ!
Anh nhớ rõ trong lúc hoảng hốt anh đã giơ tay bắt lấy thứ duy nhất có thể giúp anh bám víu lại và leo lên, dựa vào lòng Hứa Thanh Tuệ giúp anh có cảm giác yên tâm đến lạ.


Cảm giác đó chưa bao giờ xuất hiện, nó khiến Quân Nhật Đình bất giác thấy khó tin.

Tất cả là một sự trùng hợp ư?
Tại sao Hứa Thanh Tuệ lại có khả năng đó?
Nhưng nhỡ nó là sự thật thì sao...!
Quân Nhật Đình quyết định tối nay sẽ về thăm dò thử một lần!

Tám giờ tối, Hứa Thanh Khê vừa về nhà tắm rửa xong thì có ai đó gõ vang cửa phòng.

Cô khó hiểu ra ngoài mở cửa thì thấy Quân Nhật Đình đang đứng đó.

Hình như anh vừa về tới, khuỷu tay là chiếc áo vest ngoài, cà vạt lơi lỏng lẻo và hai chiếc khuy áo trên cổ đã được tháo ra cho cô thấy trái khế và xương quai xanh gợi cảm.

Áo sơ mi trắng tinh ôm lấy bờ vai rộng và tấm lưng dài, quần tây đen giấu đi đôi chân dài thẳng tắp mang đến cảm giác cấm dục đầy gợi cảm.

Hứa Thanh Khê ngẩn ngơ, ngạc nhiên hỏi: "Anh về rồi đấy à?"
Quân Nhật Đình ừ đáp, ánh mắt vẫn nhìn cô.

Hứa Thanh Khê vừa tắm xong, mái tóc vẫn còn ẩm ướt.

Trên người cô là chiếc áo ngủ kín đáo nhưng anh vẫn thấy rõ da thịt tuyết trắng nơi cần cổ, mùi hương thơm ngát của sữa tắm ập đến, len lỏi vào từng hơi thở anh hít vào.

Quân Nhật Đình thoáng thả hồn về đêm hôm đó...!
Một đêm quấn quýt đầy si mê, bầu bạn với mùi hương thơm ngát khiến anh lưu luyến như si như say quên cả lối về...!Ánh mắt Quân Nhật Đình tối đi, anh trở tay đóng cửa phòng lại rồi chợt ôm lấy eo Hứa Thanh Khê, đè cô vào tường.

Hứa Thanh Khê không kịp phản ứng, đến khi cô hoàn hồn thì đã bị anh ép vào tường.

Lồng ngực rộng lớn gần trong gang tấc cùng hơi thở nóng bỏng và đôi mắt tối đen như mực: "Anh...!Anh định làm gì?"
Hứa Thanh Khê căng thẳng nhìn anh, cô đang ngừng thở.

Quân Nhật Đình chẳng nói chẳng rằng, chỉ đứng đó cảm nhận sự mềm mại dưới lòng bàn tay, hình như anh không tìm thấy cảm giác an toàn đó.

Chẳng lẽ phải tắt đèn mới cảm nhận được?
Quân Nhật Đình nhíu mày, hình như anh đang chần chừ do dự.

Thấy anh cứ đứng đó không nhúc nhích, tim Hứa Thanh Khê sắp nhảy ra ngoài đến nơi.


Đêm mọi thứ ập đến bất ngờ đó vẫn khắc ghi trong đầu cô, bây giờ anh lại lên cơn gì thế?
Chẳng lẽ...!Khi mọi suy đoán đang chạy loạn trong đầu cô thì đèn thắp sáng cả căn phòng đột nhiên tắt ngóm.

Phòng ngủ tối om khiến Hứa Thanh Khê giật bắt người, thứ đầu tiên hiện lên là cảnh anh phát bệnh vào đêm qua.

"Này..." Hứa Thanh Khê há miệng định nói gì đó nhưng Quân Nhật Đình đã ôm chầm lấy cô.

Anh lại thở gấp khiến nhịp tim Hứa Thanh Khê lao nhanh đứt phanh: "Quân Nhật Đình, anh có sao không?"
Quân Nhật Đình chẳng nói gì cả nhưng anh vẫn tỉnh táo.

Màn đêm trước mắt khiến anh lại chìm vào bóng tối ập đến đêm qua, lốc xoáy đen ngòm đó như con quái vật đang há cái miệng khổng lồ ra giết chết anh.

Nhưng tiếng gọi hối hả của Hứa Thanh Khê bên tai vẫn rõ ràng như thế, nhiệt độ cơ thể ấm áp từ cô chạm đến tim anh.

Cạch, đèn phòng lại sáng.

Hứa Thanh Khê sợ hãi đẩy Quân Nhật Đình ra, sợ anh ngạt thở: "Quân Nhật Đình, anh có ổn không? Đừng làm tôi sợ nhé!"
Trán Quân Nhật Đình lấm tấm mồ hôi lạnh nhưng mặt anh vẫn bình tĩnh, thản nhiên nói: "Không sao cả."
Hứa Thanh Khê khẽ thở hắt ra: "Sao anh lại đột ngột tắt đèn thế? Nhỡ đâu xảy ra chuyện thì phải làm sao?".

truyện đam mỹ
Quân Nhật Đình đáp: "Bất cẩn đụng trúng thôi, tôi không sao."
Hứa Thanh Khê không tin: "Thật không?"
Cô quan sát sắc mặt anh thật cẩn thận, thấy anh không sao thật mới thở phào nhẹ nhõm.

Quân Nhật Đình không nói gì nhưng trong đầu anh là muôn vàn suy nghĩ.

Bây giờ anh có thể chắc chắn rằng người con gái này có thể ảnh hưởng đến mình..