Lâm Gia Nghi nghe được lời của cô hầu nói thì đôi mắt híp lại.

"Chuyện gì?"
Cô hầu nghe thấy cô ta hỏi, vội vàng nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

"Cô chủ, cô nghĩ xem, một người có thể thay đổi nhưng không thể nào thay đổi đến nỗi biến thành một người khác như vậy được, gần đây người đàn bà kia vẫn luôn ngoan ngoãn ở nhà, chẳng lẽ cô chủ không cảm thấy rất kỳ lạ sao? Đây cũng không phải là tính cách của cô ta."
Lâm Gia Nghi nghe thấy cô ta nói như vậy thì đôi mắt khẽ nhắm lại như đang suy nghĩ điều gì đó.

Cô ta thấy cô chủ có vẻ tin lời của mình thì tiếp tục nói: "Hơn nữa tôi cảm thấy, nếu như cô chủ muốn đối phó với người đàn bà kia thì có thể lợi dụng chuyện này để ra tay, cho dù cô không điều tra ra được gì thì vẫn có thể làm cho người đàn bà kia cảm thấy ấm ức."
Cô ta nói xong, nhìn về phía Lâm Gia Nghi chờ quyết định của cô.

Lâm Gia Nghi cảm thấy cô ta nói rất có lý, gật đầu nói: "Cách của cô có vẻ được đấy.

Tôi sẽ cho người đi tìm hiểu, các người đi ra ngoài đi."
Cô ta vẫy tay cho hai người đi ra ngoài.

Sau khi bọn họ rời đi, xuyên qua khung cửa sổ trong phòng, Lâm Gia Nghi nhìn về phía phòng tân hôn, trong mắt cô ta xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo.

Hứa Thanh Tuệ, đừng để tôi tóm được cái đuôi của cô, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!

Ở bên phòng tân hôn bên này, Hứa Thanh Khê mới vừa nói chuyện điện thoại với Hứa Hải Minh xong thì Mỹ Hà gõ cửa đi vào.

"Mợ cả, cô hầu đó lại đi đến chỗ của Lâm Gia Nghi rồi, tôi nhìn thấy mới vừa rồi cô ta còn ở trên lầu, sợ rằng cô ta đã nghe được điều gì đó."
Hứa Thanh Khê nghe được cô ta nói như vậy thì vô cùng hoảng sợ!
Chờ cô tỉnh táo lại, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô chính là rất có thể cuộc nói chuyện vừa rồi của cô và Hứa Hải Minh đã bị người ta nghe được.

Nhất thời, trái tim cô ta đập rộn ràng liên hồi, nếu để cho Lâm Gia Nghi biết được thì người đàn bà kia nhất định sẽ nghi ngờ cô ta, đến lúc đó nếu như bị cô ta điều tra ra điều gì thì hậu quả.

Cô thật sự không dám tưởng tượng đến!
Mỹ Hà nhận ra sự bất an của cô, trong mắt thoáng qua sự động viên nói: "Mợ cả, thật ra thì cô không cần phải căng thẳng như vậy, tôi cảm thấy có lẽ cô ta không nghe được điều gì đâu."
Hứa Thanh Khê mím môi không nói.

Nếu như không nghe được điều gì thì tại sao lại đi tìm Lâm Gia Nghi chứ.

Mỹ Hà nhìn thấy Hứa Thanh Khê không nói lời nào, cặp mắt nheo lại, cẩn thận dò hỏi: "Chẳng lẽ mợ cả thật sự nói ra điều gì không nên nói sao?"
"Tôi có thể có điều gì không nên nói chứ?"
Hứa Thanh Khê gần như phản bác theo bản năng, nhưng rất nhanh lại phát hiện dường như thái độ của bản thân có chút kích động nên cô ta giả vờ ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Ý của tôi là, tôi không có chuyện gì phải giấu người khác cả."
"Mỹ Hà biết, cho nên mới nói là mợ cả không cần phải căng thẳng như vậy."
Hứa Thanh Khê nhìn cô ta, cau mày nói: "Làm sao cô biết được?"
Mỹ Hà nghe vậy chỉ nở nụ cười.

"Mới vừa rồi không phải mợ cả đã nói rồi sao, không có gì mà cô không thể nói được cả, hơn nữa, nếu như cô hầu kia thật sự nghe được điều gì thì chỉ sợ bà chủ và cô Lâm đã lập tức tới đây ngay từ lâu rồi, nhưng cho đến bây giờ vẫn không thấy hai người kia tới, cho nên tôi nghĩ là cô hầu đó cũng không nghe được chuyện gì quan trọng lắm đâu."
Hứa Thanh Khê suy nghĩ một chút, cảm thấy lời cô ta nói rất có lý, hơn nữa cô cẩn thận nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi.

Trừ câu nói của mẹ cô ra, hình như cũng không còn gì khác, nghĩ nghĩ cho dù cô ta có nghe được cũng sẽ không phát hiện ra điều gì.

Nghĩ như vậy, cô mới cảm thấy miễn cưỡng yên tâm, định bụng nếu có chuyện gì xảy ra thì cứ dựa theo tình hình mà xử lý.

Cho dù Lâm Gia Nghi có nghi ngờ cô đi chăng nữa nhưng nếu cô ta không có chứng cứ xác thực thì cô vẫn có thể tùy tiện tìm cái cớ gì đó để đối phó.

Hơn nữa Hứa Hải Minh cũng sẽ không trơ mắt nhìn cô bị vạch trần, cho nên cô không sợ!
Mà trên thực tế, những chuyện xảy ra sau đó lại ngoài dự đoán của cô.

Bởi vì không đợi Lâm Gia Nghi điều tra cô thì cô đã nghe được tin tức cô ta bị đuổi đi.

Buổi tối hôm đó, người nhà họ Quân cùng quây quần ăn cơm, trong bầu không khí nhìn như có vẻ hòa thuận vui vẻ này thì đột nhiên Quân Nhật Đình ném xuống một trái bom.

"Mẹ, qua mấy ngày nữa, mẹ đưa Lâm Gia Nghi về nhà họ Lâm đi."

Anh ta vừa nói xong, tất cả mọi người đều sửng sốt, vẻ mặt mọi người đều không thể tin được nhìn về phía Quân Nhật Đình.

Lâm Gia Nghi cũng vậy, sắc mặt cô ta trắng bệch, trong mắt cô đều hiện lên ba chữ không thể tin.

"Anh Nhật Đình..."
Căn bản Quân Nhật Đình không thèm để ý tới cô ta mà lại nhìn về phía bà Kim Hồng.

"Làm sao vậy, đang yên đang lành, tại sao lại phải đưa con bé trở về?"
Bà Kim Hồng hơi nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu nhìn về phía con trai của mình.

"Không tại sao cả."
Quân Nhật Đình cũng không muốn nhiều lời, lạnh giọng đáp lại.

Ai ngờ bà Kim Hồng cũng không hài lòng với câu trả lời này của anh.

"Không vì lý do gì cả tại sao con lại làm cho Gia Nghi dọn đi chứ, mẹ không đồng ý!"
Bà ta vừa lên tiếng phản đối vừa trợn mắt nhìn con trai của mình, giọng nói tràn đầy vẻ bất mãn.

Quân Nhật Đình thấy vậy, cảm thấy đầu mình có chút nhức, anh tự xoa trán mình một cái rồi nói: "Mẹ, con làm vậy cũng là vì muốn tốt cho cô ấy thôi, mẹ phải biết là mấy năm nay tình hình của nhà họ Lâm khá tốt, công ty của dì Lâm đang phát triển không ngừng, tương lai Gia Nghi cũng phải tiếp quản công ty của gia đình, nếu cô ấy vẫn cứ ở lại nhà họ Quân thì sẽ không tốt, hơn nữa cũng sẽ làm ảnh hưởng đến con đường thăng chức của chú Lâm."
Lâm Gia Nghi nghe thấy Quân Nhật Đình đang không ngừng thuyết phục dì Hồng, tim đập như trống, sắc mặt cô ta tái nhợt.

Tất nhiên cô biết lí do vì sao anh Nhật Đình lại muốn cô ta dọn ra ngoài, nhất định là do chuyện tối ngày hôm qua.

Nhưng cô ta không thể bị đuổi khỏi nhà họ Quân được.

Tuyệt đối không thể!
"Anh Nhật Đình, những việc này không quan trọng, từ trước tới nay không phải vẫn đều như vậy sao?Hơn nữa, bây giờ em còn đang làm việc ở công ty."
Cô ta định thuyết phục Quân Nhật Đình.

Nhưng Quân Nhật Đình lại chỉ lạnh lùng liếc cô ta một cái, kiên quyết nói: "Công việc ở công ty nếu như cô muốn thì cứ tiếp tục làm, nhưng mà không thể ở lại nhà họ Quân được nữa."
Lâm Gia Nghi thấy vậy, nước mắt trong khóe mắt dần dần dâng lên.

"Anh Nhật Đình, anh nhất định phải đuổi em đi sao?"
Cô ấm ức lên tiếng hỏi.

Bà Kim Hồng nhìn thấy dáng vẻ cô ta như vậy thì đau lòng không thôi, vì vậy cũng cảm thấy rất bất mãn với Quân Nhật Đình.

"Gia Nghi, con đừng khóc nữa, dì Hồng tuyệt đối sẽ không cho phép con dọn ra ngoài ở đâu."

Bà ta an ủi Lâm Gia Nghi xong thì đột nhiên nghiêng đầu trừng mắt nhìn Quân Nhật Đình.

"Có phải con đàn bà Hứa Thanh Tuệ kia lại ba hoa gì trước mặt con nên bây giờ con mới nói như vậy hay không, cô ta đúng là không để cho nhà chúng ta được yên ổn mà?"
Quân Nhật Đình cau mày, lạnh giọng phản bác: "Chuyện này không liên quan tới Thanh Tuệ."
"Không liên quan tới cô ta vậy tại sao đột nhiên con lại muốn đuổi Gia Nghi đi?"
Bà Kim Hồng vốn dĩ không tin, tiếp tục hỏi.

Quân Nhật Đình thấy vậy, tức giận nói: "Được rồi, cứ cho là có liên quan đến cô ấy thì đây cũng là chuyện đương nhiên.

Cô ấy là vợ con, chẳng lẽ lại có thể nhịn được một người đàn bà tìm đủ mọi cách quyến rũ chồng mình à?"
Dứt lời, đôi mắt anh trầm xuống nhìn bà Kim Hồng: "Mẹ, mẹ là người lớn, lẽ ra càng nên ngăn cản chuyện này xảy ra mới đúng.

Lâm Gia Nghi đã làm cái gì, người khác có lẽ không biết, chẳng lẽ mẹ còn không biết hay sao?"
Bà Kim Hồng nghe anh nói như vậy, môi nhấp nhấp nhưng lại không nói nên lời.

Đúng là bà biết rõ chuyện xảy ra tối hôm qua.

Lâm Gia Nghi bỏ thuốc muốn dụ dỗ Nhật Đình, lại bị Nhật Đình vạch trần.

Bởi vì bà ta thích Gia Nghi, hơn nữa cũng muốn cho cô ta làm con dâu của mình, cho nên khi biết được chuyện này, bà ta đã giấu nhẹm nó đi.

Vốn dĩ bà ta nghĩ rằng Nhật Đình sẽ không nói gì cả, chuyện này coi như là cho qua, ai biết đợi đến hôm nay anh mới lôi ra tính sổ.

Lâm Gia Nghi cảm thấy rất khó chịu, cô không nghĩ tới anh Nhật Đình sẽ nói ra chuyện tối ngày hôm qua.

Mà để cho cô càng khó chịu hơn nữa chính là sự yên lặng của dì Hồng.

Điều này làm cho cô càng cảm thấy mất đi hi vọng.

Quân Nhật Đình cũng mặc kệ trong lòng mọi người đang nghĩ gì, buông chén đũa xuống, đứng lên nói: "Con hy vọng mẹ có thể ghi nhớ điều con vừa nói, đừng để cho con phải nói lại lần thứ hai."
Dứt lời, anh cũng không quay đầu lại, xoay người rời đi..