Chương 15: Chỉ là vì công việc

Tô Phương Dung vội vã về nhà lấy giấy tờ rồi đến cục dân chính.

Đến nơi, cô không kiềm chế được mà nhớ đến cảm lần đầu tiên mình đến đăng ký kết hôn.

Lúc đó Quý Bình Long vừa mới gặp chuyện nên cô đã đến đó một mình. Vì nhà họ Quý đã sớm sắp xếp ổn thỏa hết nên cô cũng làm xong thủ tục một cách nhanh chóng. Lúc đó cô chỉ nghĩ nếu đã chọn ai rồi thì sẽ ở bên người đó trọn đời trọn kiếp, dù cho Bình Long có tỉnh lại hay không thì cô cũng sẽ kiên trì ở bên anh ta đến cùng.

Nhưng ai ngờ cô lại đến đây lần thứ hai trong đời.

Ba giờ kém mười lăm, Tân Lệ Phong vẫn chưa đến, Tô Phương Dung đứng một mình ở cổng, thỉnh thoảng lại có một đôi tình nhân đi lướt qua cô. Mặt mày ai nấy cũng nở nụ cười vì hạnh phúc bé nhỏ của mình, chỉ có mỗi mình cô là cô đơn lẻ bóng.

Lúc gần đến ba giờ thì chiếc Cadillac One màu đen từ từ chạy đến và dừng ngay trước cổng.

Tài xế mở cửa xe, Tần Lệ Phong bước từ trong xe ra, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại qua tai nghe đeo trên tai.

“Được, vậy cứ sắp xếp như vậy đi” Anh tắt máy rồi đi về phía Tô Phương Dung.

Tô Phương Dung vô duyên vô cớ cảm thấy căng thẳng.

Băng gạc quấn trên đầu anh đã được gỡ xuống, vết thương trên trán đã được tóc mái che lại nhưng thỉnh thoảng khi tóc bị gió thổi bay thì vẫn có thể nhìn thấy thấp thoáng vết hằn đỏ.

“Vào trong đi” Anh nói.

“Ừm”

Tô Phương Dung chầm chậm quay người, bước chân đầy do dự.

Cô không kiềm được mà tự hỏi bản thân, lẽ nào thật sự phải đăng ký kết hôn với anh sao?

Mặc dù với gia thế và tướng mạo của Tần Lệ Phong thì dù cho kết hôn giả thì cô cũng đã hời rồi nhưng cô vấn thấy bất an trong lòng.

“Đợi một lát”

Tần Lệ Phong lại dừng lại và nghe điện thoại.

Anh từ từ chau chặt mày và nói: “Sao giờ mới báo?” Anh nói rồi quay người lại, bước xuống bậc tam cấp, chạy thẳng đến chiếc Cadillac One bắt mắt.

“Tôi sẽ qua đó ngay” Anh tắt máy rồi ngồi vào trong xe.

Tô Phương Dung ngây người ra, không phải…

không phải là phải đăng ký sao?

Vậy bây giờ anh như thế là có ý gì?

Hình như Tần Lệ Phong đột nhiên nhớ ra cô nên đã mở cửa sổ xe, liếc cô một cái rồi nói: “Tôi sẽ sắp xếp, lát nữa cô cứ vào đó là được”

Tô Phương Dung không thể tin nổi, cô bước xuống mấy bước rồi nói: “Nhưng… nhưng những chuyện như thế này chẳng phải nên có mặt hai người sao?”

Cô quên mất sự do dự lúc nãy, cô không muốn bản thân lại phải một mình đến chỗ này lần thứ hai, dù chỉ là diễn kịch thì cô cũng hi vọng nó là một cái kết hạnh phúc. Ít ra thì cô còn có thể bù đắp cho sự nuối tiếc trong lần đầu tiên của mình.

Tần Lệ Phong nhướng mày, liếc cô một cái rồi mỉm cười lạnh lùng.

“Tôi tưởng là cô sẽ không mong đợi chuyện này: “Tôi…” Tô Phương Dung đột nhiên ngây ra, chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình.

Sao cô phải như thế?

Cứ làm như cô rất muốn đăng ký kết hôn với anh vậy.

“Tôi cần phải đi giải quyết một vấn đề nan giải” Anh vừa nói vừa rút ra một xấp tiền từ trong ví, không thèm đếm mà cứ thế đưa qua cho cô và nói: “Mua một ít trái cây, tối nay đến thăm bà nội”

Tô Phương Dung nhìn chăm chằm vào xấp tiền trong tay anh, nhíu mày nói: “Không cần nhiều như thế”

Dường như anh không muốn cô làm mất thời gian của mình nên đưa tiền cho tài xế để tài xế nhét vào tay cô.

“Mặc một bộ đồ cho ra hồn rồi đợi tôi, giải quyết xong công việc thì tôi sẽ đến đón cô.”

Cửa sổ xe được kéo lên, chiếc xe từ từ được lái ra xa khỏi tầm mắt của cô.

Tô Phương Dung nhìn số tiền trong tay, cô rất ghét cảm giác bị người khác dùng tiền sai khiến mình như thế.

Cô một mình đi vào trong, quả nhiên là có người đích thân ra đón rồi nhanh chóng giúp cô và Tần Lệ Phong làm xong thủ tục. Tô Phương Dung cầm giấy chứng nhận đỏ thắm mà lòng thấy rối ren.

Cô không ngừng thuyết phục bản thân chuyện này chỉ là vì công việc, vì công việc thôi, không phải là gì khác.