Chương 31: Tâm trạng tổng giám đốc Tần không tốt

Trần Chính Cường đi theo sau lưng tổng giám đốc, không nghĩ ra tại sao tổng giám đốc lại đột nhiên nói muốn đi thị sát các phòng ban nhưng vừa đi được một nửa thì ngừng lại.

Trở về phòng làm việc, anh tiện tay ném mấy phần văn kiện đã phê duyệt xong cho anh ta: “Nếu như mấy chuyện này không tự giải quyết được nữa thì tôi sẽ cho bọn họ trở về nhà của mình”

Trần Chính Cường vội vàng nhận lấy: “Vâng, tôi biết rồi ạ”

Trong lòng anh ta mơ hồ cảm thấy tâm trạng hiện tại của tống giám đốc không mấy tốt đẹp.

Lúc này, điện thoại di động của Tần Lệ Phong reo lên. Anh đi tới, cũng không thèm nhìn mà trực tiếp nghe máy: “Alo?”

Đâu dây bên kia điện thoại vang lên tiếng hít thở, sau đó một âm thanh nhỏ nhẹ vang lên: “Alo… là chú thang máy sao?”

Tần Lệ Phong ngẩn ra, chú thang máy?

Trong nháy mát, dường như anh nhớ ra cái gì đó, từ từ vòng qua bàn làm việc màu đen rồi ngồi xuống: “Là chú”

“À, thì ra số điện thoại này là thật.”

Bởi vì gọi điện thoại tìm được đúng người nên cậu nhóc ở đầu dây bên kia điện thoại vô cùng vui vẻ.

Tần Lệ Phong lại khá căng thẳng, sau khi nghe thấy giọng nói vui vẻ của cậu bé thì sắc mặt hòa hoãn lại: “Cháu là… Gia Bảo đúng không? Tìm chú có việc gì không?” Sau khi câu hỏi được thốt ra, thái độ kiêu ngạo của anh cũng thu liễm lại không ít.

“Chú thang máy…”

“Chú họ Tần”

Tần Lệ Phong có chút bất đắc dĩ với danh xưng “chú thang máy” này.

“À, thì ra chữ kia đọc là Tần. Ha ha..” Lại một tràng tiếng cười vang lên, sau đó cậu nhóc cao giọng nói: “Chú ơi, lân trước chuyện mà cháu nói với chú, chú nghĩ thế nào rồi?”

Tần Lệ Phong khẽ nhướng mày: “Chuyện gì?”

Vừa nghe thấy anh đã quên, Gia Bảo lại nóng nảy: “Chính là muốn giới thiệu một người đẹp cho chú làm bạn gái đó.”

Nghe vậy, đôi môi Tân Lệ Phong khẽ cong lên: “Người đó và cháu có quan hệ thể nào? Tại sao cháu lại tích cực thế?”

“Chuyện này hả… thật ra thì cũng không phải quen thân lắm… Chỉ là con người của cô ấy rất tốt, thật sự rất tốt rất tốt cho nên mới muốn tìm một anh chàng đẹp trai để làm mai cho người đó thôi.”

“Tại sao phải giới thiệu cho chú?” Anh lại hỏi.

“Chú đẹp trai mà.”

Đối diện với câu trả lời ngây thơ thẳng thắn này, ngay cả người luôn luôn nghiêm túc lạnh nhạt như Tần Lệ Phong cũng khẽ buồn cười.

Anh không tự chủ được đưa tay lên mơn trớn gò má mình, anh không cảm thầy bản thân đẹp trai bao nhiêu, ít nhất là từ trước đến nay anh không nghĩ đến chuyện sắc đẹp này. Thế nhưng thông qua cái miệng nhỏ nhắn kia, đột nhiên anh lại phát hiện được người khác khen cũng là một chuyện vui lòng.

Trần Chính Cường ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này lại vô cùng kinh ngạc.

Anh ta cực kỳ hiếm thấy tổng giám đốc nói chuyện phiếm trong giờ làm việc, trừ phi trò chuyện với bà cụ Tân mấy câu, còn lại đều bàn về chuyện công việc.

Thế nhưng hôm nay là sao đây?

Trần Chính Cường hơi tò mò, cú điện thoại này là ai gọi vậy nhỉ?

Vốn dĩ tâm trạng có chút phiền não nhưng sau khi trò chuyện với cậu nhóc này thì anh lại thông suốt hơn rất nhiều.

Mãi đến khi Tân Lệ Phong phát hiện bên cạnh vân còn một con kỳ đà cực lớn, anh khẽ liếc mắt một cái, Trần Chính Cường lập tức thức thời biến mất.

“Ai dô, chú ơi, chú chỉ cần gặp một lần thôi thì cháu đảm bảo chú sẽ yêu cô gái đó liền “

Tần Lệ Phong điều chỉnh tư thế ngồi, chậm rãi hỏi: “Cháu biết yêu là gì sao?”

“Yêu…” Có vẻ như đã bị vấn đề này làm khó, Gia Bảo ngây ngô nửa ngày mới đáp lại: “Chính là năm tay đi dạo phố, sau đó sẽ hôn môi, sau đó Sẽ…

“Ngừng!”

Tần Lệ Phong xoa xoa mi tâm: “Những chuyện này là ai dạy cháu thế?”

Gia Bảo thành thật trả lời: “Trong tivi diễn như vậy đấy”

Tần Lệ Phong bất giác ra lệnh: “Sau này không được xem những thứ này nữa.”

Bất ngờ Gia Bảo lại ngoan ngoãn đáp một tiếng, hiếm khi cậu bé ngoan ngoãn nghe lời như vậy nên cho dù Tân Lệ Phong không thích trẻ con lắm cũng sinh ra một chút hảo cảm với cậu bé.

“Chuyện của cháu nói, chú sẽ suy nghĩ sau.”

Anh nói: “Ngoại trừ chuyện này, còn chuyện gì khó khăn khác cần chú giúp đỡ một tay không?”

“Không có” Âm thanh trả lời của Gia Bảo rất vang dội: “Mẹ cháu nói có khó khăn thì phải tự đi giải quyết, không thể lệ thuộc vào người khác được”

Ánh mắt Tân Lệ Phong dần dần trở nên mềm mại hơn: “Mẹ cháu dạy cháu rất tốt”

Nếu như so ra thì Gia Bảo may mắn hơn anh rất nhiều, ít nhất cậu bé có một người mẹ rất trách nhiệm.

“Chú ơi, sau này cháu có thể gọi điện cho chú nữa không?”

Nghe thấy câu hỏi của Gia Bảo vô cùng thận trọng, rất sợ bị từ chối, đủ để thấy tâm tư của đứa nhỏ này rất nhạy cảm.

Giọng nói Tân Lệ Phong vẫn bình thản như trước nhưng trịnh trọng hơn một chút: “Có thể”

“Quá tốt rồi”

Sau khi Gia Bảo hoan hô một tiếng lại cảm thấy có chút mất mác: “Chú ơi, cháu không thể gọi điện thoại lâu quá được, cháu phải cúp máy rồi: Dường như tâm trạng luyến tiếc của cậu bé cũng lây đến Tần Lệ Phong, cho dù trái tim anh có sắt đá như thép nhưng vấn bị đứa nhỏ này hòa tan mấy phần.

“Lúc nào cháu cũng có thể gọi cho chú” Anh nói.

Chỉ là Gia Bảo còn quá nhỏ nên không thể hiểu rõ, đối với Tần Lệ Phong mà nói thì đây chính là hứa hẹn.

Tuyệt đối không thay đổi!

“Vâng vâng vâng!” Gia Bảo vui vẻ lên không ít: “Chú ơi, tạm biệt ạ”

“Tạm biệt:”

Cúp điện thoại, Tân Lệ Phong cảm thấy không thể hiểu nổi bản thân mình, vậy mà anh có thể trò chuyện với một đứa bé lâu như thế ư?

Là quá rảnh rỗi sao?

Anh tự giễu cong cong khóe môi, sau đó lại dời sự chú ý vào trong công việc.

Sau khi cho dì Dương về nhà, Tô Phương Dung thay quần áo rồi lập tức vào phòng bếp.

Gia Bảo dời gót đến ngồi trên chiếc ghế nhỏ, hai cánh tay nhỏ bé nắm lấy lỗ tai rồi nghiêm túc nói: “Mẹ, mẹ thích loại đàn ông như thế nào?”

Tô Phương Dung nghe thấy lời nói của con trai thì cười khì một tiếng: “Tại sao lại hỏi như vậy?”

“Ai dô, mẹ… mẹ mau nói đi mà”

Thấy cậu bé hỏi nghiêm túc đến như vậy, Tô Phương Dung bèn giả vờ suy nghĩ một chút rồi nói: “Cao, đẹp trai, có tiền, tốt nhất là có nhà có xe có tiền mặt. Còn một điều quan trọng nữa chính là..” Cô đi qua nhéo lấy gương mặt tròn trịa của cậu bé: “Phải rất thương rất thương bảo bối nhà chúng ta mới được.”

Gia Bảo giơ tay ra đếm đếm, ghi nhớ từng chút một: “Cao, đẹp trai, có tiền…” Cậu bé lại ngẩng đầu lên nói: “Mẹ, con sẽ giúp mẹ tìm một người bạn trai như vậy nha”

“Được, mẹ tin tưởng con.”

Trẻ con thích nói đùa, đương nhiên Tô Phương Dung không cho là thật, bèn cười cười đi nấu cơm.

Chỉ khi nào chơi đùa với con trai, cô mới có thể quên béng đi bóng hình còn vương vấn trong lòng mình.

Bên ngoài khu nhà, một chiếc xe Bentley Continental GT màu trắng đang dừng ngoài cửa lớn. Những người bên đường đi ngang qua, bị vẻ đẹp của thân xe hấp dẫn sự chú ý, không khỏi quay lại nhìn mấy lần.

Bên trong cửa kiếng xe đen nhánh, một hình bóng mơ hồ được chiếu ra. Bên trong không gian tối tăm, một người đang nhìn về phía ánh đèn cửa sổ màu vàng ấm áp kia, một lúc lâu cũng không rời mắt.

Mãi cho đến khi đêm khuya vắng người, ánh đèn trên cửa sổ tắt đi thì chiếc Bentley Continental GT trắng kia mới từ từ rời khỏi đó.

Tô Phương Dung bị gọi đến phòng làm việc của giám đốc Ngôn, ông ta nói: “Buổi chiều người phụ trách của dự án bên Duyệt Lai sẽ đến họp, cô cũng tham gia đi”

Nói đến Duyệt Lai, Tô Phương Dung khế nhíu mày, trong lòng thầm khổ sở.

Cô do dự hỏi: “Giám đốc, có thể đổi người bàn chuyện với bên kia không? Đối với tôi mà nói, công việc này có chút khó.”

Đối mặt với Quý Bình Long, đối với cô mà nói chính là một loại hành hạ.

Giám đốc Ngôn vừa nghe thấy thế bèn lập tức lắc đầu nói: “Như vậy sao được chứ? Gô là người đích thân tổng giám đốc Duyệt Lai yêu cầu, không thể tùy tiện thay đổi được. Mặc dù… tôi cũng không biết tại sao cậu ta lại yêu cầu như thế nhưng mà nếu như cậu ta đã yêu cầu như vậy rồi thì cô cần phải hết sức phối hợp”

Tô Phương Dung á khẩu không trả lời được, yên lặng rời khỏi phòng làm việc mà trong lòng vân khó chịu không yên.

Buổi chiều, Tô Phương Dung đứng trước cửa công ty theo giám đốc Ngôn để nghênh đón người phụ trách của dự án Duyệt Lai.Cô tự an ủi bản thân rằng mặc dù Quý Bình Long đã nói sẽ phụ trách dự án này nhưng mà anh ta là tổng giám đốc, công việc bận rộn, sẽ không tới họp đâu.

Nghĩ như vậy, cũng cầu mong kết quả như vậy.

Lúc này, một đoàn gồm ba chiếc xe đang chạy đến.

“Đến rồi” giám đốc Ngôn vội vàng tiến lên, Tô Phương Dung cũng không dám thờ ơ nên vội bước theo ông ta.

Cửa xe đầu tiên được mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn, cả người mặc âu phục được đặt may riêng bước ra làm tôn lên dáng người thon dài của mình. Ngay khi anh ta xuống xe, trong nháy mắt đã hấp dẫn vô số ánh mắt.

“Tổng giám đốc Quý.”

Giám đốc Ngôn vừa tiến lên cười cười tiếp đón.

Quý Bình Long khẽ gật đầu với ông ta: “Giám đốc Ngôn, thật xin lỗi trước kia đã không nói rõ thân phận của mình, tôi chỉ muốn điều tra thị trường một chút mà thôi.”

Giám đốc Ngôn lập tức khoát tay nói: “Tôi biết cũng là vì công việc thôi mà, tổng giám đốc Quý cũng khó xử lắm”

Tô Phương Dung đi theo sau lưng ông ta, lúng túng cúi thấp đầu xuống, cô vẫn không cách nào đối mặt với anh ta được.

Quý Bình Long ngước mắt, ung dung gọi một tiếng: “Cô Quý, lại gặp mặt rồi.

Không cho phép Tô Phương Dung trốn tránh nữa, vì thế cô cứng nhắc ngẩng đầu lên nói: “Tổng giám đốc Quý, xin chào”

Quý Bình Long nhìn qua, cũng không nói gì mà chỉ dẫn đoàn người đi vào.

Tô Phương Dung cắn căn môi, thật hận không thể lập tức tách ra, thế nhưng hiển nhiên giám đốc Ngôn không thể buông tha cho cô được, lập tức căn dặn nói: “Tô Phương Dung, cô thông báo cho thư ký Trần trước đi”

“Được”

Tô Phương Dung gọi điện thoại cho Trần Chính Cường, anh ta không có ở phòng làm việc nên cô chỉ đành phải tự mình lên tầng hai mươi chín.

“Thư ký Trần đâu rồi?” Cô chặn một người rồi lên tiếng hỏi.

“Anh ấy ở phòng làm việc của tổng giám đốc đó”

Tô Phương Dung thầm than nhẹ trong lòng, thật là không muốn gặp lại ai thì càng không thể né tránh mà.

Gô lấy lại tỉnh thần đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc, gõ cửa nhẹ một cái, sau khi đợi bên trong truyền ra một giọng nói trầm thấp thì mới đẩy cửa ra.

“Tổng giám đốc Tần, tổng giám đốc Quý của Duyệt Lai đã đến rồi” Trong giọng nói của cô không mang theo bất kỳ tình cảm gì.

Tần Lệ Phong khẽ ngẩng đầu, ánh mắt đen nhánh lướt qua cô, nhìn chăm chú vài giây rồi nói: “Biết rồi”

Tô Phương Dung lập tức lui ra ngoài.

Cô chậm chạp đi tới trước cửa thang máy, mờ mịt nhìn thẳng về phía trước.

Suy nghĩ đến Quý Bình Long, rồi lại nghĩ đến từng hành động cử chỉ của anh ta vừa rồi. Dường như thật sự chỉ xem cô như nhân viên của một công ty đối tác mà thôi, ánh mắt anh ta lạnh lùng đến mức cô không dám nghĩ đến nữa.

Hô hấp Tô Phương Dung khẽ dừng lại, trong lòng thầm nhói đau, cô vội vàng nhìn về phía cửa sổ rồi hít một hơi thật sâu, ép buộc bản thân phải quên đi. Từ ngày rời khỏi nhà họ Quý, cô đã quyết định bắt đầu lại một lần nữa rồi!

Chẳng biết từ lúc nào, sau lưng có người bước đến gần.

Hơi thở lạnh lùng tản ra xung quanh, phả lên cổ Tô Phương Dung. Trong nháy mắt, nhiệt độ bốn phía cô lập tức hạ xuống mấy độ.

Đối với hơi thở này, Tô Phương Dung không thể quen thuộc hơn được nữa, cô giật mình quay đầu lại thì nhìn thấy Tân Lệ Phong đang đút tay vào túi quần đứng sau lưng cô: “Tổng giám đốc Tần” Cô vội vàng lui ra một chút, trong giọng nói ẩn hiện chút căng thẳng.

Giống như tâm sự bị nhìn thấu!