Nhan Chỉ Yên, người phụ nữ này quá đáng sợ, có thể mua chuộc được mẹ cô thì còn chuyện gì ả không làm được nữa chăng?



Nhan Thanh Nhược bị áp lên bàn mổ, lần đầu ở trên đây là mất đứa con còn lần này cô thật sự sẽ mất mạng.



Dạ Đình Sâm ở một bên lo lắng an ủi Nhan Chỉ Yên, Nhan Thanh Nhược quay đầu lại nhìn bọn họ, "Tôi sẽ chết."



Cô bình tĩnh nói nhưng thể đang tuyên bố một sự thật.



Dạ Đình Sâm thấy vẻ mặt lạnh của cô còn Nhan Chỉ Yên lại khóc như hoa lê dính hạt mưa* (đây là từ miêu tả tiếng khóc của các cô gái kiều diễm như Dương quý phi vậy, bên Trung người ta dùng thế nên mình để đúng nghĩa nhé), toàn thân nổi lên máu nóng tức giận, cục cằn nói, "Có chết cũng phải nhổ thận! Mạng của cô không thể sánh một phần một vạn của Yên nhi."



Mạng của mình, không thể sánh một phần một vạn của Yên nhi.



Dạ Đình Sâm có bao nhiêu tàn nhẫn với cô thì lại có bấy nhiêu sự ôn nhu với Nhan Chỉ Yên.






Trong mắt y là tình cảm nồng nàn, còn động tác tay nhẹ nhàng như nâng một vật dễ vỡ.



Loading...



Cô không biết vì sao Dạ Đình Sâm thích Nhan Chỉ Yêu, chỉ biết tình yêu cô dành cho Dạ Đình Sâm rõ ràng trước mắt như thế.



Tình yêu kia giúp cô chống đỡ kiên trì cho tới tận bây giờ.



Những đổi lại là sự khinh bỉ của Dạ Đình Sâm, y không thèm để ý ai yêu mình, duy nhất ngoại trừ Nhan Chỉ Yên, gió thổi lay ả một chút cũng làm y lo lắng nửa ngày.



Nhan Thanh Nhược không sợ chết, nhưng mạng của cô không thể đổi cho Nhan Chỉ Yên, vì nó khiến cô kinh tởm lắm!



Bác sĩ nhắc nhở người nhà rời khỏi phòng phẫu thuật, một giây trước khi Dạ Đình Sâm bước ra, Nhan Thanh Nhược đã dùng hết toàn bộ sức lực để rống lên, "Điều cuối cùng mà cả đời tôi hận nhất chính là yêu anh, Dạ Đình Sâm!"



Cả người cô đầy thương tích, hèn mọi đến cực điểm! Cô giận mình không biết tranh giành, hận trời cao bất công!"



Nào là hiền lành, nào là mềm lòng! Nếu có kiếp sau, cô vĩnh viễn không muốn gặp lại người của kiếp này, nếu có gặp nhau, cô tuyệt đối sẽ dùng mạng này làm cái giá để uống máu tươi! Gặm xương cốt của các người!



Cửa phòng ở sau lưng khép lại, Dạ Đình Sâm sửng sốt ngây người trước câu nói kia một lúc.



Lo lắng hoảng loạn làm cho đầu óc y không tỉnh táo, nhưng y vẫn còn một chút lý trí để tự hỏi ba chữ "Tôi sẽ chết" này có bao nhiêu trọng lượng.



Thế nhưng nhổ một quả thận cũng sẽ không làm người ta chết được.



Trong lòng Dạ Đình Sâm lạnh lẽo, hình ảnh hai mắt đẫm nước mắt của Nhan Thanh Nhược thoáng hiện lên trước mắt y, thật lâu cũng không vứt đi được.






Cuộc giải phẫu trôi qua năm giờ đồng hồ, mặt trời trên cao đã ngả về Tây, tâm tình của Dạ Đình Sâm rất rối, thể xác và cả tinh thần đều gắt gỏng, ở bên ngoài hút rất nhiều điếu thuốc.



Nhan Chỉ Yên sẽ hồi phục, Nhan Thanh Nhược sẽ chết, hai vấn đề này cứ xoay vòng vòng trong đầu óc y hình thành một cơn lốc xoáy, dường như muốn làm cho lý trí của y nổ tung.



Đèn của phòng mổ tắt xuống, Dạ Đình Sâm đột ngột xông tới phòng mổ, một vị bác sĩ mang khẩu trang màu trắng đi ra, lạnh giọng nói, "Thận đổi cho cô Nhan Chỉ Yên rất thành công, sau này sẽ sớm bình phục, về phần cô Nhan Thanh Nhược, người nhà cần chuẩn bị tốt để ký tên."



"Cái gì gọi là ký tên!" Dạ Đình Sâm cáu gắt dễ nổi giận, giọng nói khàn khàn đi, "Anh phải nói rõ cho cho tôi!"



"Chính là cô ấy đã chết, người nhà cần chuẩn bị tốt làm hậu sự!" Mặt bác sĩ không cảm xúc, ánh mắt không hề gợn sóng.



"Lang băm, mấy người chỉ mổ đổi một quả thận vì sao lại làm cô ấy chết hả!"



"Một quả thận?" Người bác sĩ kéo khẩu trang xuống, lộ ra vẻ mặt lạnh băng, "Một quả thận cho mày, một quả thận cho Nhan Chỉ Yên, cô ấy ở chỗ nào còn dư thừa thận nữa chứ, mày bắt cô ấy sống kiểu gì đây!"



"Cảnh Trường Bách, là mày?" Dạ Đình Sâm không dám tin vào mắt, "Rốt cuộc mày đang nói cái gì hả?"



"Tao nói mày quá ngu." Cảnh Trường Bách nắm chặt hai nắm tay, "Vào bốn tháng trước, mày xảy ra tai nạn xe, làm thận bị vỡ mất, chính cô ấy đã cam tâm tình nguyện đem một quả thận cho mày."



"Mày căn bản không biết cô ấy đã vì mày trả giá những gì rồi, mày chỉ nguyện ý nghe Nhan Chỉ Yên nói, cô ta nói gì thì mày đều hoàn toàn tin tưởng."



"Cô ta làm giả hung thủ của vụ tai nạn xe đó, còn nói là Nhan Thanh Nhược làm thì mày tin ngay; cô ta giả bộ yếu ớt, nói chính mình quyên tặng cho mày quả thận thì mày cũng tin; chỉ cần cô ta rớt vài giọt nước mắt, mày cái gì cũng tin tất, còn Nhan Thanh Nhược bỏ ra cái giá là mạng sống của mình thì mày không hề tin!"



Dạ Đình Sâm lui về phía sau một bước, hồn bay phách lạc, "Sao mày biết được..."



"Bởi vì tao là bác sĩ chủ điều trị, ca mổ của mày là do tao thực hiện!" Cảnh Trường Bách chán ghét nhìn y, "Mày luôn cao ngạo tự đại, quá mức kiêu ngạo, từ nay về sau tao không nghĩa sẽ muốn thấy mặt mày."



Quả thận trong thân thể không phải của y có chút đau ê ẩm, dường như y bị một đả kích rất lớn đấm vào khiến cả người lung lay sắp đổ.



"Vì sao mày không ngăn cản!" Dạ Đình Sâm túm chặt lấy cổ áo của Cảnh Trường Bách, gào rống, "Mày biết cô ấy sẽ chết, vì cái gì còn phải làm giải phẫu!"



"Đó không phải là mong muốn của mày à, cô ấy đã từng đau khổ cầu xin mày nhưng một câu mày cũng không nghe, nhất định muốn cô ấy phải chết mà."