Tại Nam Bán cầu, có một thành phố nhỏ mang tên Perth, ở đây vào mùa đông ánh mặt trời dịu nhẹ ấm áp, người đi ra ngoài đường chỉ cần khoác trên người một chiếc áo khoác vải nỉ.



Cảnh Trường Bách đang ở nhờ tại một nông trường của một cặp vợ chồng nhà Oliver.



Hai năm trước, anh từng xuất ngoại đi làm thảo luận nghiên cứu và từng giúp chủ nông trường Oliver này làm một ca mổ, thành công cứu hắn một mạng.



Vì để báo đáp, cho nên vợ chồng Oliver đã cung cấp chỗ ăn và ở miễn phí cho anh.



Nhan Thanh Nhược hôn mê gần năm ngày trời, vẫn chưa tỉnh lại.



Trong lòng Cảnh Trường Bách rất lo lắng, cũng đành bất lực.



Vì để giảm bớt ân tình, nên anh thường theo vợ chồng Oliver ra nông trường chăn dê giúp họ.



Trong phòng còn mỗi cô bé nhỏ tên là Olga Vias, cô bé có mái đầu màu vàng, vô cùng đáng yêu.



Cô bé Olga Vias nhìn thấy một người có mái tóc đen, diện mạo không tương đồng với mình, cảm thấy có chút hiếu kỳ với người con gái Châu Á này, nhưng cái chú gọi là Cảnh Trường Bách kia lại không cho tới gần, nhưng vẫn không ngăn cản được ngọn lửa nhiệt thành của cô bé.






Loading...



Olga Vias trộm mở ra phòng của chú, trong phòng có tiếng nổ "đôm đốp" phát ra từ lò sưởi, cô bé nhìn sang cạnh của sổ có một cô gái mặc quần áo màu trắng.



"Oh, You wake up!" (Chị tỉnh rồi), Olga Vias giẫm lên đám lông trên thảm nhung, chạy "cộp cộp cộp" tới.



Chị gái này vẫn ngủ suốt, hôm nay cũng tỉnh rồi!



Cô gái xoay người lại, trong mắt hiện lên sự nghi hoặc.



Thấy một cô bé con xinh đẹp chạy tới, cô không tự giác được khẽ cúi người khom lưng xuống.



Olga Vias duỗi nắm tay nhỏ ra, phấn khích đưa tới trước mặt cô "Cho chị nè, ăn đi!"



Nắm tay nhỏ mở ra, bên trong có hai viên kẹo đường hương trái cây.



Cô gái vừa mới tỉnh lại ánh mắt có sự nghi hoặc giờ lại dần dần hiện lên ý cười.



Cô duỗi tay sờ sờ khuôn mặt mềm mại non nớt của bé "Who are you?"



Cảnh Trường Bách đang đứng thất thần bên cạnh lan can.



Ánh mặt trời dịu dàng trộm nhìn cây cỏ xanh, trên không trung mây trắng bồng bềnh trôi lững lờ, phong cảnh xa xăm trống trải cũng không cách nào rửa được đáy lòng ủ chua của anh.



Năm ngày trước, Nhan Thanh Nhược bị đẩy vào phòng mổ, vì Nhan Chỉ Yên bị nhổ thận.



Nhan Thanh Nhược chỉ có một quả thận, sau khi nhổ hẳn là phải chết.



Cho dù Nhan Thanh Nhược đã ôm quyết tâm phải chết, thậm chí còn sắp xếp hậu sự.



Nhưng Cảnh Trường Bách biết rõ chân tướng, làm sao có thể trơ mắt nhìn Nhan Thanh Nhược đi vào chỗ chết? (Có chương 53: tại Việt Nam Overnight truyện.)



Người thực hiện ca mổ cho Nhan Thanh Nhược có quen biết với anh, người đó cũng biết Dạ Đình Sâm đối xử không quá tốt với Nhan Thanh nhược, cho nên đối với Nhan Thanh Nhược sinh ra lòng thương hại.






Anh biết chính mình không đấu lại với Dạ gia, nhưng vì tính mạng của Nhan Thanh Nhược, anh muốn dùng mạng mình cược một lần.



Cũng may, vào thời khắc đó lại có người chủ động tìm tới cửa đề nghị hợp tác cùng anh.



Sau khi tin tức được che đậy, anh cũng thành công đưa được Nhan Thanh Nhược xuất ngoại, bởi vì có người kia hỗ trợ vậy nên nó dễ như trở bàn tay.



Nhan Thanh Nhược hôn mê nhiều ngày, không biết vì sao còn không chịu tỉnh lại?



Hôm đó cô bị tiêm thuốc tê gây hôn mê, rồi lập tức thông qua con đường đặc biệt được đưa ra nước ngoài, sau đó anh báo cáo tình hình với Dạ Đình Sâm xong xuôi rồi cũng lập tức xuất ngoại.



Anh cũng không biết, tại sao tác dụng của thuốc tê lại dài như vậy?



Ánh mặt trời ở đây chiếu vào mặt thực thoải mái, vừa nhìn xa xa cũng có thể mơ hồ nhìn thấy phòng của vợ chồng Oliver.



Một ngày Nhan Thanh Nhược còn chưa tỉnh dậy thì một ngày lòng anh không thể yên được, có lẽ, nên đưa tới bệnh viện kiểm tra một lần nữa?



Cảnh Trường Bách liền chào hỏi vợ chồng Oliver cách đó không xa, một mình một người chậm rãi dạo bước trở về.



Thành phố nhỏ Perth có bầu không khí tươi mát, kinh tế phồn vinh, rất nhiều người thích tới đây cư trú.



Cảnh Trường Bách vừa đi vừa nghĩ cho tới khi về thẳng đến cửa thì nghe thấy tiếng cười vui vẻ truyền ra từ trong phòng.



Tiếng cười của cô bé rất có sức cuốn hút, còn có một tiếng cười của cô gái khác, nó tạo nên bầu không khí thật hài hòa.



Cảnh Trường Bách ngạc nhiên, chạy vội vào trong.



Bên cửa sổ, cô bé ngồi trong ngực cô gái, hai người đang thì thầm không biết là đang nói chuyện gì, tiếp đó là ngẩng đầu cười to.



Cảnh Trường Bách cảm thấy có chút khác thường, Nhan Thanh Nhược thật sự đã tỉnh, lòng anh rất vui mừng, kích động không kìm chế được bản thân.



"Thanh Nhược!" Anh đi nhanh tới, bay nhanh tới trước mặt cô "Em tỉnh rồi!"



Cô gái ngồi bên cửa sổ ngừng cười, ngẩng đầu lên nhìn gương mặt kích động của người đàn ông, chần chừ vài giây sau mới hỏi "Anh là ai?"



Sắc mặt Cảnh Trường Bách thay đổi "Thanh Nhược, em không nhớ anh à?"



"Không nhớ rõ ai hết!" Cô bé tóc vàng hô to "Không còn ký ức!"



Olga Vias ở cùng Nhan Thanh Nhược một tiếng rưỡi, nên biết được ít nhiều tình huống của cô.