Cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ, có thể là hai người vừa mới chuyển tới đó, thế nên, bà cụ liền vui vẻ ra mặt, cơ hồ chạy ra mở cửa.



Người đàn ông cao lớn đứng ở cửa mỉm cười híp mắt lại, "Bà nội Đường, con tới thăm bà đây."



Người đàn ông lớn lên cô cùng tuấn tú, so với con gái còn đẹp hơn, bà cụ nhìn tay hắn cầm đầy quà, vội vàng mở cửa, "Cháu trai tới rồi à, mau vào mau vào."



Người đàn ông buông quà xuống nhìn xung quanh, bà cụ vui vẻ rót trà cho hắn, "Hôm nay thật lạ, nhiều người tới đây quá."



"Ở đối diện vừa có hai người mới đến, có một bé gái người nước ngoài ba tuổi, trông rất đáng yêu."



"Đứa bé ngoại quốc?" Người đàn ông hơi ngồi xuống, "Bà nội có biết tên của bé không?"



"Mẹ bé gọi bé là Vận Vận, đứa bé nước ngoài đó có tên Trung Quốc, có lẽ theo tên của mẹ."






Vận nhi, Vận nhi...



Loading...



Khuôn mặt tuyệt đẹp của người đàn ông đột nhiên gợi lên một nụ cười, hắn ta lẩm bẩm một mình, "Duyên phận a, không thể nói được a..."



Thanh Nhược mua một đóng nguyên liệu trở về, ngồi ở trên sô pha còn chưa nghỉ ngơi thì tiếng chuông cửa đã reo lên.



Bé Cảnh Vận đi ra mở cửa, nhìn người đàn ông cao to ở trước cửa, bé kinh ngạc mà há to miệng.



Bé chưa từng gặp qua người chú nào đặc biệt như vậy, khác hẳn với chú Thụy Khắc và bố, người chú này đẹp như một cô gái vậy.



"Vận nhi, là ai tới thế?" Thấy Cảnh Vận lâu quá không trả lời, Thanh Nhược liền đứng dậy đi ra cửa.



Là người đàn ông tuyệt đẹp, gặp qua một lần liền để lại ấn tượng khắc sâu trong đầu kia, Thanh Nhược sửng sốt có chút lờ mịt, "Anh là cái tên Nghiêm gì mà ngày hôm qua..."



"Nghiêm Thanh Minh." Người đàn ông híp mắt lại, dáng người anh tuấn như một con mèo, cao quý mà ngạo nghễ.



"À... Nghiêm Thanh Minh, sao anh lại ở chỗ này?"



Không phải là kẻ thích rình rập chứ... trong lòng Thanh Nhược sửng sốt, tiến lên bế lấy bé Cảnh Vận, lui về sau mấy bước với vẻ mặt cảnh giác.



Quả thật cô ấy không thể chấp nhận người khác tới gần, Nghiêm Thanh Minh cười nhẹ chỉ chỉ phía sau hắn, "Tôi tới thăm bà nội."



Bà cụ ở đối diện rất tốt bụng và thân thiện, nghe ra bà ấy là người thân của Nghiêm Thanh Minh, khiến cho Thanh Nhược thả lỏng đi nhiều.






"Nghe bà nội nói, hôm nay hai người mới dọn tới đây à?"



Thanh Nhược đảo đôi mắt to, ngập ngừng trả thời: "Ừ..."



"Không mời tôi vào ngồi à?" Người đàn ông dựa vào cạnh cửa, trên mặt biểu tình mang theo vài phần trêu đùa.



"Nhưng, tôi không quen biết anh." Thanh Nhược cau mày, khó xử.



"Tôi không phải người xấu, cô làm như thế làm tôi buồn lắm." Người đàn ông đứng thẳng người lên, lông mày rũ xuống đầy sự thất vọng.



"Được rồi, anh vào đi." Thanh Nhược do dự một lát, mới ôm bé Cảnh Vận tránh sang một bên, "Tôi đi rót cho anh ly trà, anh uống xong rồi đi ngay đi."



Lần đầu tiên trong đời, Nghiêm Thanh Minh không nói được nên lời, bị một cô gái làm chạy tới chạy lui, như thể mình thật sự là kẻ lừa đảo hay chọc người ta vậy.



Cô càng cảnh giác lại càng khiến hắn càng hứng thú.



Nghiêm Thanh Minh cầm ly trà đi tới đi lui ở trong phòng, Thanh Nhược ở phía sau lo lắng nhìn chằm chằm vào hắn.



Nghiêm Thanh Minh nâng ly trà lên nhấp một ngụm, trong mắt hiện lên một nụ cười khó hiểu, "Cô có biết một người tên là Nhan Chỉ Yên không?"



Hắn nói với giọng nhẹ nhàng mang theo hàm xúc không rõ, trong chốc lát Thanh Nhược mới phản ứng lại, nghi hoặc đáp: "Không quen biết, tôi là lần đầu tiên tới quốc gia này, không quen biết ai cả."



"Lần đầu tiên tới ư?" Nghiêm Thanh Minh ngẩng đầu nhìn cô, cô ấy có diện mạo điển hình của người phụ nữ phương Đông, nói tiếng Trung trôi chảy lại rõ ràng, cho dù là mất trí nhớ, thế mà cô ấy cũng không nghi ngờ thân phận của bản thân hay sao?



"Tôi sẽ kể cho cô nghe một câu chuyện xưa." Hắn buông ly trà, ngồi xuống sô pha.



Thanh Nhược lôi kéo Cảnh Vận, đứng ở đối diện hắn, cách xa một khoảng, "Anh mau nói, nói xong còn..."



"Tôi sẽ rời đi." Nghiêm Thanh Minh đỡ trán, lần đầu tiên trên mặt lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười.



Cô gái này thật đúng là giống với cục đá Dạ Đình Sâm, dầu muối đều không ăn.