Nhan Chỉ Yên nhướng mày nhìn cô, cười càng thêm càn rỡ.



Nhan Thanh Nhược muốn phản bác, lại không biết nên nói từ đâu, bởi vì cô đã biết, kể khi cô bị Dạ Đình Sâm dùng còng xích vào chiếc giường sắt lạnh buốt đó, thì cô đã hoàn toàn thua Nhan Chỉ Yên rồi.



Đối với đoạn tình cảm này, cô triệt để thua rồi, không còn chút sức cứu vãn nào cả.



"Không có lời gì để nói sao? Xem ra cô cũng biết.. người mà Đình Sâm yêu chính là tôi, cô có giãy dụa cũng vô ích thôi." Nhan Chỉ Yên chiếm thế thượng phong, tiếp tục sát muối lên miệng vết thương của cô.



Ánh sáng trong mắt Nhan Thanh Nhược hơi ảm đạm, chợt lui lại hai bước, vô lực ngồi trên giường.



Cả người như rơi vào một động băng, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.



Bên tai cô là tiếng uy hiếp, trào phúng của Nhan Chỉ Yên, một câu lại tiếp một câu, cô giống như mất dần đi ý thức, không còn sức để nghe cũng không nghĩ muốn nghe nữa.






"Đình Sâm... tại sao anh lại..."



Căn phòng còn chưa an tĩnh được vài giây, giọng Nhan Chỉ Yên lại vang lên, nhưng giọng của ả đã cố tình điều chỉnh nhẹ nhàng hơn, còn mang theo âm thanh khàn khàn rất nhỏ.



Nhan Thanh Nhược ngẩng đầu lên, lọt vào tầm mắt là một cảnh hết sức mỉa mai.



Nhan Chỉ Yên một bên lau nước mắt, một bên ghé vào vai Dạ Đình Sâm, sau vài phút, lời nói của ả đã không còn trôi chảy nữa, "Vừa rồi... vừa rồi chị ấy nói không chịu cấy thận cho em, chị ấy muốn trơ mắt nhìn em chết, còn nói em không xứng..."



"Nhưng không sao cả... em còn có thể cố gắng kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa mà, em có thể đi tìm quả thận khác, chị chăm sóc tốt cho bản thân nhé, em không để chị vì em mà phiền lòng đâu..."



Cuộc nói chuyện của Nhan Chỉ Yên xoay chuyển, trong âm thanh trộn lẫn chua xót, Dạ Đình Sâm nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống.



"Cấy hay không cấy không do cô ta quyết định."



"Yên Nhi, hiện tại quan trọng nhất cần làm là em phải chăm sóc sức khỏe cho tốt, còn chuyện khác, cứ giao cho anh." Dạ Đình Sâm lạnh mặt, vậy mà giọng nói lại ôn nhu, nhưng y càng ôn nhu lại càng khiến ngực của Nhan Thanh Nhược đau nhói.



"Đều là do em sai, em không nên tiếp nhận tình cảm của anh, anh với chị mới là một đôi, anh đừng động vào em nữa, em chúc hai người... bạch đầu giai lão." Nhan Chỉ Yên nức nở, vừa nói vừa tránh khỏi lồng ngực của y.



Mắt Nhan Thanh Nhược lạnh lùng nhìn, và rất muốn tán thưởng không ngớt trước bức tranh "ấm áp" lỗi thời đó.



Em gái này của cô, quả là có kỹ thuật diễn xuất ngày càng tiến bộ, động tác giả đẩy ra để rời khỏi cũng khống chế tốt như vậy, Dạ Đình Sâm không cố sức cũng kéo lại được ả vào lòng lại.



"Bạch đầu giai lão... Cô ta xứng sao?" Ánh mắt y lạnh lẽo liếc qua cô một cái, trong đáy mắt toàn là sự xa cách. Truyện Linh Dị






"Nhan Thanh Nhược, người cuối cùng tôi muốn cưới là Yên Nhi, một người thủ đoạn mưu mô như cô căn bản không xứng lưu lại Dạ gia."



Dạ Đình Sâm ôm lấy Yên Nhi của y, lạnh giọng nói, trong nháy mắt cô có cảm giác chính mình đã trở về khoảnh khắc của trước đây.



Ngày cô nhận giấy kết hôn cũng từng nghe qua câu này.



"Ông nội sẽ không đồng ý."



Cô thẫn thờ nhìn góc tường cách đó không xa, nơi có ngọn đèn bàn lúc sáng lúc tối, ở trên tường phản chiếu lại một nụ cười khinh miệt.



Người đàn ông nắm chặt tay khẽ buông lỏng đi, khiến khớp ngón tay mảnh khải cũng trở nên trắng bệch, "Cô uy hiếp tôi?"



Nhanh Thanh Nhược ngẩng đầu liếc hắn, vừa vặn bắt gặp ánh mắt đầy sát khí, con người thâm thúy tràn ra sự hung ác nguy hiểm, cô rốt cuộc có tài đức gì mới khiến Dạ Đình Sâm hận mình đến nông nỗi này cơ chứ.



Hà tất gì mình phải giẫy dụa?



Nếu sớm có thể buông tay sớm một chút, đã không bị thương tích đầy mình như thế.



"Ha ha......"



Nhan Thanh Nhược đột nhiên thấp giọng cười, tiếng cười xen lẫn sự chua xót, đã có nhiều lần, cô vẫn luôn tự nhủ rằng Dạ Đình Sâm chỉ là bị che mờ mắt thôi, rồi một ngày nào đó y sẽ hiểu rõ, người yêu y nhất không phải Nhan Chỉ Yên mà là cô.



Nhưng hiện tại, cô thực sự không còn sức lực nào để lừa dối chính mình nữa...



___



Editor: Alissa



Cập nhật 2.3.2021 tại dembuon.vn