"Quỳ xuống!" Bên trong phòng khách , không khí vô cùng căng thẳng

"Ông nội! Ông đang làm gì vậy?" Nam Cung Ảnh ngẩn ra.

"Các ngươi tất cả im miệng cho ta! Ta kêu cô ta quỳ xuống!" Nam Cung Mạc chống gậy , thở phì phò , chỉ vào Nhan Mạt Hàn

"Ba . ." Nam Cung Tịch vịn vào Nam Cung Mạc

"Không nên gọi ta! Câm miệng hết cho ta!" Âm Thanh của Nam Cung Mạc vang vọng

" Cháu tại sao phải quỳ xuống?" Nhan Mạt Hàn không hiểu, hỏi ngược lại Nam Cung Mạc . Không sai, hiện tại thân phận của cô là vợ của Nam Cung Ảnh, nhưng này chỉ là một tuồng vui, quỳ xuống? A, này quá buồn cười.

"Ngươi còn mạnh miệng? ! Ngươi lừa gạt mọi người! Tại sao vừa mới bắt đầu không cho mọi người biết ngươi không phải là em gái của Ngôn Lạc THần? Ngươi bất quá chỉ là một đứa trẻ được người khác nhặt lại ! Lời vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người cứng lại. Bao gồm Nhan Mạt Hàn ... Đứa trẻ được nhặt lại? Cô , đúng thật chỉ là đứa trẻ được nhặt lại

Trong đầu nghĩ đến, ở trên lầu Nam Cung Ảnh đã cho cô biết số tiền phải đền bù nếu vi phạm hợp đồng . Cô ..., có tư cách gì lại đi phản kháng. Bất quá là không có tự ái của đứa trẻ được người khác đem về

Nhan Mạt Hàn cười lạnh cười, cũng là như vậy đau. Mở miệng nói"Như vậy. . . Nếu Nam Cung lão gia tử xem ta không hơn được người khác , chi bằng cháu và Nam Cung Ảnh sẽ ly hôn"

"Ngươi thật sự không xứng với nhà chúng ta , hôm qua các ngươi vừa kết hôn ! Không thể nào để cho các ngươi nhanh như vậy liền ly hôn ! Như vậy còn không phải là nhà Nam Cung Nhất Đại gièm pha? !" Nam Cung Mạc không bỏ qua. Tiếp tục nói "Quỳ xuống! Bằng không ,cái cổ phần kia thì vĩnh viễn đừng bao giờ nghĩ đến"

Nhan Mạt Hàn muốn cười to lên, cổ phần? Liên quan gì tới cô. . . Gia thế, gièm pha, liên quan gì tới cô ? Cô bất quá chỉ là con cờ của hắn . Tùy lúc , đều có thể vứt bỏ

Quay đầu, liếc mắt nhìn sau lưng Nam Cung ảnh. Không sai, mặt hắn nóng nảy . Sợ không lấy được cổ phần, trong lòng rồi lại sợ Nhan Mạt Hàn cũng sẽ mặt. Quỳ xuống. . . đối với cô mà nói thật sự là rất tổn thương lòng tự trọng. Ông nội ,tại sao có thể như vậy

Chậm rãi, cô cười khổ. Dần dần ngồi xổm người xuống.

Hết thảy đều chưa từng, Cô nhất thời xúc động ký hợp đồng. . Cô làm sao lại ngu như vậy! Trời cao tại sao muốn trêu cợt cô . . . Cướp đi lần đầu tiên của cô , cướp đi cơ hội học tập của cô . Cướp đi lòng tự trọng của cô .

"Phù phù ... ." Rất nhẹ một tiếng nhỏ , hầu như không nghe được. . . Bên trong phòng khách , ánh mắt trừng to như cái chuông đồng lớn

Lòng của Nam Cung Ảnh khẽ run lên. Nữ nhân này! Rốt cuộc có biết hay không mình làm gì!

"Nè ! Đứng lên! Đứng lên!" Hắn tiến lên kéo cô. . . Lại bị Nam Cung Mạc dùng gậy ngăn trở.

"Ngươi không cần qua đây ! Quỳ đến trời sáng , ta mới cho phép đứng dậy !" Nam Cung Mạc dùng gậy đụng vào Nhan Mạt Hàn

"Vân tẩu, về sau ngươi phụ trách cuộc sống thường ngày của tụi nó , Tiểu Huyên ta muốn mang về nhà cũ! Tối nay làm phiền ngươi coi chừng Mạt Hàn, trời chưa sáng thì không cho phép nó đứng dậy Nếu không,Ảnh, cổ phần của ngươi cũng đừng nghĩ ta sẽ cho!" Nói xong, không ai cảm thấy tình hình hạ xuống hướng về phía Vân tẩu nháy mắt , chóng gậy đi về phía cổng .

"Phanh. . ." Cửa đóng lại, biệt thự, lại một lần nữa lọt vào không khí ngột ngạt. Nhan Mạt Hàn quỳ trên mặt đất, cúi đầu, cô không muốn nhìn bất kì ai

Đứa nhỏ mồ cô . . . Đứa nhỏ được người khác lượm về . Thân thế của cô.... Bối cảnh của gia đình cô . . . . . Mỗi một câu, cũng như cùng một loại kim đâm vào. Đau, thật là đau. . .

"....." Nam Cung ảnh đến trước mặt cô

" "Thiếu gia. . . Đừng làm khó dễ tôi, ông cụ nói rồi, nếu như ngài để cho cô ấy đứng dậy , ngài cũng không thể có cổ phần a. . . Hơn nữa, ông cụ còn nói, muốn từ này khai trừ cô , không cho phép cô lại bước vào nhà Nam Cung . . . Nhan tiểu thư thật xin lỗi , ông cụ lần này đã hạ quyết tâm " Vân tẩu rất là khó xử

Tay. . . Dừng ở giữa không trung. Cuối cùng thu hồi lại

"Ngươi có thể dàn xếp không? ! Buổi sáng hãy để cho cô ấy quỳ lại ! Nếu là ông nội tới cũng có thể kiểm tra!" Nam Cung Ảnh khẽ cau mày.

"Thiếu gia. . . Ông cụ chưa nói mấy giờ tới đây, ông cụ bình thường rời giường rất sớm, tôi sợ ngộ nhỡ. . ." Vân tẩu khó xử

"Thôi, không có chuyện gì." Nhan Mạt Hàn, hít mũi một cái, rất rõ ràng, đôi mắt của cô . . Đỏ. Cúi đầu, gắt gao cắn môi dưới. . . Không thể khóc, Nhan Mạt Hàn , không thể khóc! phải kiên cường. . . Không có gì , bất quá là quỳ. Rất nhanh. Khi Nam Cung Ảnh lấy được cổ phần sẽ để cho cô tự do , còn có thể phát triển cửa hàng bánh ngọt . Cuộc sống sẽ tươi đẹp hơn !

Cô tự an ủi mình, trợn to hai tròng mắt, đem nước mắt trở vể

"Ba . ." U tĩnh bên trong biệt thự, một giọt lệ, rơi trên mặt đất ,âm thanh cũng có vẻ cực kỳ rõ ràng.

Cô khóc. . .