Chương 134

“Sao anh ấy lại ở nhà trẻ được?”

Thi Nhân sửng sốt, cô theo bản năng nhìn ba đứa trẻ đang đứng cạnh nhau một cái, cố gắng nói nhỏ: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có chuyện gì, hình như anh ấy có chuyện cần xác minh.”

Ngay lập tức Thi Nhân hiểu ra mọi chuyện, nét mặt hiện lên vẻ hoảng sợ: “Nguy rồi, có phải anh ấy đã phát hiện ra chuyện gì rồi không?”

Cô vốn không muốn nhắc đến chuyện đứa bé trước.

Nhưng nhỡ đâu anh có được manh mối gì từ đứa bé vậy bao nhiêu nỗ lực của cô đều lãng phí hết sao?

“Không cần lo lắng, trước đây anh đã từng nói chuyện với ông chủ, chắc không có chuyện gì đâu. Nếu em đã quyết định làm vậy, thì nhất định không được để bị phát hiện.”

Nhưng Hách Liên Thành cảm thấy người đàn ông như Tiêu Khôn Hoằng cũng không thể lợi dụng được thêm bao lâu nữa.

Không thể không công nhận, Tiêu Khôn Hoằng có một vai trò vô cùng quan trọng trong việc đưa tập đoàn Quang Viễn phát triển như ngày hôm nay, nhưng Tiêu Khôn Hoằng lại từ bỏ như vậy khiến anh ta thực sự bất ngờ.

“Cảm ơn anh, em không nghĩ đến việc này.”

Thi Nhân nhẹ nhàng thở ra một hơi, cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc rồi sao? Như vậy cũng tốt.

Sang tuần mới, Thi Nhân đến công ty làm việc.

Không lâu sau liền có thông báo mở một cuộc họp, ông chủ đã quay lại.

Thi Nhân nhận được thông báo về cuộc họp, nếu anh đã xuất viện rồi thì chắc sức khỏe không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Cô lấy đồ cần thiết cho buổi họp lên văn phòng trên tầng.

Mọi người trong phòng họp đều xôn xao gì đâu. Nếu em đã quyết định làm vậy, thì nhất định không được để bị phát hiện.”

Nhưng Hách Liên Thành cảm thấy người đàn ông như Tiêu Khôn Hoằng cũng không thể lợi dụng được thêm bao lâu nữa.

Không thể không công nhận, Tiêu Khôn Hoằng có một vai trò vô cùng quan trọng trong việc đưa tập đoàn Quang Viễn phát triển như ngày hôm nay, nhưng Tiêu Khôn Hoằng lại từ bỏ như vậy khiến anh ta thực sự bất ngờ.

“Cảm ơn anh, em không nghĩ đến việc này.”

Thi Nhân nhẹ nhàng thở ra một hơi, cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc rồi sao? Như vậy cũng tốt.

Sang tuần mới, Thi Nhân đến công ty làm việc.

Không lâu sau liền có thông báo mở một cuộc họp, ông chủ đã quay lại.

Thi Nhân nhận được thông báo về cuộc họp, nếu anh đã xuất viện rồi thì chắc sức khỏe không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Cô lấy đồ cần thiết cho buổi họp lên văn phòng trên tầng.

Mọi người trong phòng họp đều xôn xao bàn tán, dường như bọn họ đang thảo luận chuyện gì đó, nhưng lúc Thi Nhân đến gần, bọn họ dừng lại ngay lập tức.

Không lâu sau cửa phòng họp được mở ra.

Người đàn ông đi đầu tiên mặc một bộ vest đen kết hợp với áo sơ mi trắng, nhưng cô chỉ cảm thấy dường như Tiêu Khôn Hoằng đã gầy đi rất nhiều.

Nhìn anh lại càng thêm nghiêm nghị.

Người đàn ông với đôi mắt đen sâu thẳm, ngồi ở vị trí đầu tiên, anh nhìn tất cả mọi người một lượt, nhưng không dừng lại nhìn Thi Nhân lần nào, như thể cô chỉ là một người bình thường.

Tiêu Khôn Hoằng mở PPT ra, sản phẩm mới ra mắt lần này nhận được phản hồi rất tốt, những người xứng đáng được thưởng sẽ được phát thưởng tương xứng.

Những người trong phòng họp đều vô cùng vui mừng, có ai không muốn được ông chủ tăng lương đâu chứ?

Thi Nhân nhìn tập tài liệu trước mặt, phần sau của cuộc họp các lãnh đạo cấp cao sẽ báo cáo kế hoạch của sáu tháng sau, nhưng một chữ cô cũng không nghe vào tai.

“Tan họp.”

Giọng nói lạnh lùng và dứt khoát của Tiêu Khôn Hoằng vang lên, cô lập tức đứng lên cùng những đồng nghiệp khác rời khỏi phòng họp.

Nhưng cô vừa bước ra ngoài lại phát hiện hình như bên ngoài có người đang cãi nhau.

Bảo vệ cũng đã đến.

Thi Nhân ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang đứng cạnh thang máy, Thi Đằng Sùng, ánh mắt cô dần trở nên lạnh lùng, quả nhiên ông ta vẫn chưa từ bỏ.

Thi Đằng Sùng đang tức giận, kết quả lại nhìn thấy Thi Nhân xuất hiện, ngay lập tức hét lên gọi cô: “Con còn không mau lại đây, bọn họ muốn đuổi ba ra ngoài.”

“Ông à, ông nhận nhầm người rồi, tôi không biết ông.”

Bảo vệ đứng bên cạnh lập tức hiểu chuyện, muốn dùng bạo lực đuổi người đàn ông này ra ngoài.

“Chuyện gì vậy?”

Lúc Tiêu Khôn Hoằng đi ra, nhìn thấy Thi Đằng Sùng cũng có chút ngạc nhiên.

“Con rể, con đến thật đúng lúc, người của công ty con muốn đuôi ba ra ngoài, con phải dạy cho bọn họ một bài học, đúng là đám người có mắt như mù.”

Thi Đằng Sùng bất mãn, dáng vẻ hùng hổ.

Đội trưởng đội bảo vệ có chút căng thẳng, trợ lý Tiêu giơ tay ra hiệu, trước hết chưa cần làm gì.

Tình hình ổn định lại.

Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”

“Con rể, con nói vậy như thể ba là người ngoài vậy, chúng ta là người một nhà cơ mà. Ba đến đây tham quan công ty của con một chút, nghe nói con gái ba quay lại rồi, tiện thể cũng đến thăm đứa con gái bất hiếu này một chút.”

Thi Đằng Sùng nhìn Thi Nhân.

Thi Nhân lạnh nhạt trả lời: “Xin lỗi, chú à, chú nhận nhầm người rồi, tôi không phải con gái Thi Nhân của chú, tôi chỉ có ngoại hình giống cô ấy mà thôi.” “Đừng nói mấy lời này, ông đây không tin. Đừng tưởng rằng bây giờ có quyền cao chức trọng rồi thì có thể quên luôn con mang họ gì.”

Ha, Thi Nhân đã không muốn mang họ Thi từ lâu rồi.

Huống hồ bây giờ cô đã đổi tên rồi, cô không còn tên là Thi Nhân nữa rồi.

Mọi người xung quanh bỗng nhiên hiểu ra, thì ra người đàn ông trước mắt chính là cha ruột của vợ trước của ông chủ, nhưng người này thật sự vô cùng mất lịch sự.

Tiêu Khôn Hoằng không ngờ Thi Đẳng Sùng lại có phản ứng như vậy, cố gắng nhẫn nại nói: “Có chuyện gì thì đến phòng làm việc của con nói chuyện.”

“Cũng không có chuyện gì, chủ yếu là ba đến để tìm đứa con gái đáng chết này thôi, quay về cũng không nói với người nhà một tiếng.”

“Ai nói cô ấy là con gái của ba?”

Tiêu Khôn Hoằng nhướng mi, khuôn mặt đẹp trai không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào: “Cô ấy chỉ có khuôn mặt giống thôi, đó không phải là vợ con.”

“Không thể nào lại có thể giống nhau như vậy, sao ba có thể nhận nhầm con gái được?”

“Trên thế giới này có rất nhiều người có ngoại hình giống nhau, đây cũng chẳng phải chuyện kỳ lạ gì.”

Tiêu Khôn Hoằng nhìn Thi Nhân một cái, những lời anh nói ra đều có hàm ý.

Cô biết anh đang nói đến đứa bé.

“Nếu đó không phải là con gái của ba thì ba đến đòi tiền ai?”

Thi Đằng Sùng có chút rối rằm, không phải Mạc Hồi chính là Thi Nhân sao? Nhưng Tiêu Khôn Hoằng cũng đích thân xác nhận là không phải, vậy kế hoạch của ông ta đã thất bại rồi sao?

“Bao nhiêu năm nay chỉ thấy có người nuôi em trai, hay mấy người chỉ biết ở nhà ăn bám cha mẹ cũng chưa từng thấy có cha mẹ nào.

đáng xấu hổ như vậy, con gái đã mất nhiều năm rồi mà vẫn còn muốn bòn rút thêm nữa”

Ánh mắt Thi Nhân đầy khinh bị, nói: “Nếu tôi thật sự là con gái của ông, chắc tôi cũng không dám nhận, ai lại muốn có một người cha như ông chứ?”

“Mày là cái thá gì, chỗ này đến lượt mày nói chuyện sao? Nếu mày đã không phải là con gái của tao vậy mày cố ý đến gần con rể tao làm gì? Đừng tưởng tao không biết mày đang muốn làm gì, cóc ghẻ biến thành thiên nga mày muốn thay thế con gái tao chứ gì?

Đừng có mơ”

Thi Đăng Sùng không nhịn được, tức giận nói.

Mặc dù ông ta có thực sự nghĩ như vậy nhưng phải đứng trước đám đông nói vậy, ông †a vô cùng mất mặt.

“Vợ của tôi mãi mãi chỉ có một người là “Thi Nhân, không ai có thể thay thế được.”

Tiêu Khôn Hoằng nhìn Thi Nhân, ngữ khí lạnh lùng nói: “Trước đây có một vài tin đồn thất thiệt, tôi sẽ không tìm ai thay thế cô ấy cả.”

Thi Nhân cụp mi xuống, xoay người quay về phòng làm việc.

Cô cảm nhận được ánh mắt thương tiếc của đồng nghiệp dành cho cô, dù sao thì trước đây đồng nghiệp đều cho rằng sau này cô sẽ trở thành vợ cha của Tiêu Khôn Hoằng, lúc nói chuyện với cô cũng luôn cố gắng nịnh nọt.

Nhưng hiện tại Tiêu Khôn Hoằng đã đính chính lại.

Những đố ky và ngưỡng mộ trước đây đều biến thành sự châm biếm, chế nhạo.

Thi Nhân lấy một tờ đơn xin nghỉ việc đã được in sẵn từ trong trong ngăn kéo ra, có lẽ đã đến lúc cô phải rời khỏi đây rồi  Nếu cứ tiếp tục ở lại đây cũng chẳng có ý.

nghĩa gì nữa rồi.

Thi Đằng Sùng đi đến phòng làm việc, trợ        lý Tiêu đưa cho ông ta một tấm chỉ phiếu rồi lập tức đuổi người.

Tiêu Khôn Hoằng ngồi trên ghế thất thần, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn vào khoảng không vô định.

Không lâu sau, trợ lý Tiêu cầm một tờ A4.

đi vào với vẻ mặt có chút phức tạp. Anh ta không biết nên nói như thế nào.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy dáng vẻ khó xử của anh ta, ánh mắt tối sầm lại nhìn tờ anh ta đang cầm: “Đó là cái gì?”

“Đây là đơn xin nghỉ việc”

Nét mặt Tiêu Khôn Hoằng trở nên lạnh lùng hỏi: “Của ai?”

“Của mợ chủ.”

Trợ lý trả lời, chỉ là một tờ giấy mỏng manh thôi mà khiến tay anh ta bỏng rát.