Chương 139

Ha, không phải chỉ là mặc cái thứ hàng giả thôi sao, có gì ghê gớm, có gì hơn người đâu.

Tô Cẩm Tú đảo mắt một lượt, sau đó nở nụ cười tươi như hoa đến gần Tiêu Khôn Hoằng, đè thấp tiếng nói: “Anh Khôn Hoằng, cô Hồi dường như quen với cậu cả Vinh, cô ấy..”

Người đàn ông liếc xuống, trong mắt chứa đầy sương mù.

Tô Cẩm Tú chỉ có thể cứng rắn đem lời chuẩn bị nói ra nuốt ngược vào, thậm chí còn rùng mình một cái, thế này cũng quá đáng sợ rồi đấy.

Cô ta xoa xoa da gà đã nổi lên khắp người, cũng không dám nói thêm một câu nào nữa.

Người đàn ông này không phải là người bình thường, lỡ như chọc giận anh ta, vậy đời này của cô ta coi như xong rồi.

Khó khăn lắm cô ta mới lăn lộn được đến vị trí này, cô ta không muốn cứ thế mà vứt bỏ nó.

Lễ trao giải diễn ra rất nhanh rồi kết thúc, phần sau đó là tiệc rượu như thường lệ, mọi người có thể tìm người mình quen để giao lưu, trao đổi với nhau, cũng có thể nhân cơ hội này đi làm quen với những đại lão trong ngành.

Thi Nhân thật sự khá là mong đợi hoạt động lần này, cô có thể làm quen với nhà thiết kế có tiếng trong nước.

Cô luôn ở bên nước ngoài, chẳng mấy lúc có cơ hội như này.

Chỉ có điều khi Thi Nhân chủ động tiếp cận, liền phát hiện đối phương phớt lờ, lạnh nhạt với mình, người phụ nữ trung niên này là giám đốc thiết kế của tập đoàn Quang Viễn.

Thi Nhân chưa quen với nơi này, vốn nghĩ muốn tìm một người nào đó trong công ty mình để nói chuyện, như vậy sẽ dễ bắt đầu hơn, kết quả đối phương căn bản không muốn để ý tới mình.

Này cũng xấu hổ quá rồi đấy.

“Vị này chính là cô Mạc Hồi – người cực kỳ giỏi tham gia cuộc thi quốc tế Bách Hoa sao?” Có một cô gái xinh đẹp đi tới, thay Thi Nhân giải vây.

Thi Nhân cười nói: “Là tôi, chào cô, tôi tên Mạc Hồi.”

“Tôi tên là Triệu Nhược Trúc, cũng là nhà thiết kế của tập đoàn Quang Viễn, có điều tôi ở tổng bộ, luôn muốn tìm cơ hội làm quen với cô, kết quả lại chẳng có dịp nào.”

Thi Nhân rất cảm kích vì có người giải vây giúp mình, cô tìm cái cớ đi vào nhà vệ sinh, lúc đầu cô vốn tưởng sẽ có một cuộc giao lưu náo nhiệt ở tiệc rượu này, ai ngờ lại không giống so với tưởng tượng của bản thân.

Xem ra trong nước với ở nước ngoài vẫn có chút bất đồng văn hoá.

Lúc Thi Nhân đang chuẩn bị đi ra, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện.

“Chị Cầm, cái người tên Mạc Hồi kia dù sao cũng là người công ty mình, chị làm như vậy liệu có ổn không?”

“Chả có gì không ổn cả, cô ta là một nhà thiết kế vậy mà lại đi mặc hàng giả, như thế là muốn âm thầm ủng hộ chuyện đạo nhái, hay bản thân cô ta chính là một con chó đạo nhái đây? Trước đây cũng có vụ cô ta đạo nhái bị đưa ra ánh sáng, chẳng qua lại bị người ta đè xuống thôi. Cái loại phụ nữ chỉ biết bán thân để thăng chức này, để ý đến cô ta chính là lãng phí thời gian của tôi.”

Sắc mặt của Thi Nhân lạnh xuống, cô dùng lực mở cánh cửa ngăn phòng, bước từng bước lớn đi ra ngoài.

Cô không tính toán, không đại diện cho cô dễ ức hiếp, dễ bắt nạt.

Mấy người phụ nữ ở bên ngoài cũng không ngờ cô ở trong này, nghe xong những lời này còn hùng hùng, hổ hổ mà xông ra.

Người phụ nữ trung niên giương mắt kiêu căng: “Làm sao, bị tôi nói trúng rồi à?”

“Tôi ra đây chỉ muốn uốn lại cái tam quan lệch lạc của bà, thân là một nhà thiết kế mà đến cả hàng thật hàng giả đều không phân biệt được, thanh tra Lưu những năm này coi như lăn lộn uổng phí rồi. Quả nhiên lớn tuổi rồi, ánh mắt cũng không còn tốt như trước nữa.”

Thi Nhân không chút yếu đuối đáp trả.

Cô tin chắc Hách Liên Thành sẽ không gửi đến một chiếc váy giả cho mình, còn cả cái ngữ khí hùng hổ ép người kia của đối phương, cũng không đáng để cô phải tôn trọng.

Hiền thì dễ bị người bắt nạt, điểm này 5 năm trước cô đã hiểu rõ rồi.

Vì vậy, cô sẽ không để cho ai có cơ hội đè đầu cưỡi cổ, ức hiếp bản thân nữa đâu.

“Hơ, cô đúng là đồ mặt dày nói láo, chiếc váy trên người cô là hàng giới hạn được chế tác thuần thủ công, toàn cầu chỉ có một chiếc duy nhất. Hơn nữa ảnh hậu Tô Cẩm Tú cũng mặc một chiếc váy giống y hệt cô, cô cảm thấy chuyện cô mặc đồ giả còn dấu diếm nổi à?”

Trong tiềm thức của mọi người đều cảm thấy chiếc mà Tô Cẩm Tú mặc mới là chính phẩm, mới là hàng thật.

Dù sao Mạc Hồi chỉ là một nhà thiết kế nho nhỏ, mặc dù từng dính tin đồn với Tiêu Khôn Hoằng, nhưng hiện tại cũng đã bị bác bỏ rồi, sao có thể mặc nổi chiếc váy này.

Cái này không phải có tiền là mua nổi đâu. Chiếc váy này nó tượng trưng cho thân phận và địa vị.

Đến lúc này Thi Nhân mới phản ứng lại, hình như bạn cặp của Tiêu Khôn Hoằng cũng mặc một chiếc váy gần giống với chiếc của cô.

Lúc ấy cô đứng ở cửa, khoảng cách hơi xa, còn bị một đám nhà báo vây lại, nên cô không có nhìn rõ.

Dù sao thì tầm mắt của cô vẫn luôn dõi theo Tiêu Khôn Hoằng, không chú ý lắm đến trang phục của người khác, thật không ngờ còn có một mục này.

Cô với ảnh hậu đụng hàng rồi.

Thảo nào cô cứ cảm thấy có người nhìn chằm chằm vào váy của cô, cô còn tưởng là nhìn kiểu dáng của nó, kết quả người ta xem là xem hàng thật hay giả.

“Chột dạ rồi à? Làm bộ làm tịch, cô đừng tưởng dựa vào những thủ đoạn không sạch sẽ kia lấy được thứ bậc là thật sự có thể chen chân vào cái ngành này.”

Thi Nhân thở dài: “Là lỗi của tôi, tôi không nên cho rằng mắt nhìn của bà có vấn đề, mà thực tế, não cũng có vấn đề nữa. Tôi thật sự lo lắng cho tập đoàn Quang Viễn, có giám đốc thiết kế như bà, liệu có càng ngày càng lao xuống dốc hay không.”

Ném những lời này lại, Thi Nhân đạp giày cao gót rời đi.

Thấy bộ dạng khí phách ngút ngàn ấy của cô, không có ai dám ngăn cản, cũng không có ai nhảy ra nói giúp câu nào.

Người phụ nữ trung niên bị tức mém sặc, chỉ là một đứa thiết kế nhỏ bé mới đến, thế mà lại dám đắc tội bà ta? Không muốn lăn lộn nữa đúng không?

Trong cái ngành thiết kế này, bà ta là nhân vật lớn cũng là người không thể đắc tội được.

“Mạc Hồi, tôi nhất định sẽ khiến cô phải đẹp mặt, đợi mà xem.”

Một nhà thiết kế nhỏ bé thôi, còn lo không chỉnh chết được cô ta à?

Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, một câu cũng không dám nói.

Thực ra tất cả mọi người đều đã quan sát chiếc váy kia, nếu như phải phân thật giả, vậy thì chiếc váy mà Mạc Hồi đang mặc này mới giống hàng thật hơn.

Chỉ có điều Tô Cẩm Tú là người đại ngôn của tập đoàn Quang Viễn, lại có quan hệ không tồi với giám đốc thiết kế, bà ta nói giúp Tô Cẩm Tú cũng là chuyện bình thường.

Chẳng qua ai kêu bọn họ thấp cổ bé họng, chẳng có cách nào lên tiếng, sợ lại đắc tội người ta.

Thi Nhân từ phòng vệ sinh đi ra, tâm tình khá tốt.

Quả nhiên khi niềm vui của mình được tạo nên từ nỗi khổ của người khác, vậy thì niềm vui ấy sẽ vui hơn nhiều, ai bảo bọn họ trêu chọc đến cô làm gì.

Cô ngẩng đầu lên nhìn một vòng, trong nháy mắt đã tìm thấy tiêu điểm giữa đám đông- Tiêu Khôn Hoằng, anh nhét một tay vào.

trong túi quần, lộ ra một góc áo sơ mi trắng, ngũ quan anh tuấn ấy cùng với biểu cảm thường ngày.

Thi Nhân lúc này mới chú ý đến vị nữ minh tinh kia, cô ta cũng mặc một chiếc váy giống hệt với chiếc của cô.

Đúng là trùng hợp ghê.

Hách Liên Thành sẽ không đưa đồ giả cho cô, vậy thì sự thật chỉ có một.

Cô cũng chẳng có tâm tư đi vạch trần làm gì, chẳng có tí ý nghĩa nào cả.

Đang lúc Thì Nhân định rời đi.

“Nhân Nhân, đợi chút.”

“Tiêu Vinh đi đến cạnh cô: “Có phải là cảm thấy rất vô vị không?”

“Có một chút, không giống lắm so với tiệc giao lưu trong tưởng tượng của tôi.”

“Lát nữa còn có một buổi khiêu vũ nữa, em           cùng anh nhảy xong đoạn khiêu vũ này không?

Âm nhạc và điều kiện nơi này cũng khá ổn đất     vả lại, anh cũng lâu rồi chưa nhảy lại.”

Thi Nhân nghĩ ngợi một lát, gật đầu, cười nói: “Được, nhưng mà hôm nay tôi bị đụng hàng với người khác rồi. Tí nữa liệu có xấu hổ lắm không?”

“Em phải tự tin lên, ở đây em là đẹp nhất”

Biểu tình của Tiêu Vinh vừa ấm áp lại lễ độ, như thể vẫn là Tiêu Vinh tao nhã, lịch sự.

của 5 năm trước vậy.

Chẳng qua Thi Nhân vẫn có thể cảm nhận được anh ta có chút không giống.

Nhưng những thứ này là chuyện nội bộ của nhà họ Tiêu, không liên quan gì đến bản thân  Âm nhạc đột nhiên thay đổi, ánh đèn ở sân bãi cũng tối đi rất nhiều, chỉ có ở giữa vòng tròn mới có ánh sáng.

Tiêu Vinh và Thi Nhân bước vào sàn nhảy đầu tiên, ánh đèn rơi trên người họ, tia sáng cực kì mơ hồ.

Làn váy của Thi Nhân theo từng bước.

nhảy mà xoè ra, ở dưới ánh đèn trông vô cùng mĩ lệ, những viên kim cương trên váy toả sáng, giống hệt những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm.

Tiêu Khôn Hoằng đứng ở một bên, sắc.

mặt anh trong nháy mắt trở nên u ám.