Chương 146

Thi Nhân phục hồi lại tinh thần, gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ cố hết sức.”

“Nếu quản lý Mạc gặp phải khó khăn gì, ngành nào có vấn đề, có thể lập tức đến tìm tôi.”

Trợ lý Tiêu nói xong lập tức đi luôn. Không khí phòng họp trở nên có chút kì quái.

Phải biết là ở tập đoàn Quang Viễn, mặc dù trợ lý Tiêu không có chức vị chính thức, nhưng tồn tại của anh ta liền tương đương như một giám đốc vậy.

Lời vừa rồi đặc biệt là lời của trợ lý Tiêu, còn không phải là như ý tứ của tổng giám đốc sao.

Không phải là trên mạng truyền quản lý Mạc bị vứt bỏ sao? Hôm nay vừa thấy, hoàn toàn không phải là chuyện như vậy.

“Đều ngây người làm cái gì, tan họp”

Lưu Cầm có chút bực bội, bản lĩnh của tiểu hồ ly này cũng thật lớn, vậy mà làm cho tổng giám đốc bảo vệ như vậy, ngay cả Tô Cẩm Tú đều giải hợp đồng rồi.

Chẳng qua Lưu Cầm không dám ở trước mặt gây khó dễ, chỉ có thể tức giận đùng đùng bước đi.

Sau khi cô ta đi, phòng họp mới lập tức sôi nổi lên.

Triệu Nhược Trúc đi đến bên cạnh Thi Nhân: “Chúc mừng cô nhé, quản lý Mạc giành được thắng lợi hoàn toàn, một màn Tô Cẩm Tú bị đuổi đi kia, thật sự là rất hả giận rồi, rất dễ ăn.”

“Mấy người đều không thích cô ta hả?”

“Hừ, đàn bà như cô ta, ở bộ phận thiết kế ai mà chẳng từng bị Tô Cẩm Tú làm khó dễ qua? Nhưng mà thấy trên mặt mọi người đều có lời khó nói, ai chẳng biết lần này đá đến ván sắt là tổng giám đốc rồi. Chỉ là việc này thôi, Mạc Hồi, tôi đã xác định cô là người bạn của tôi rồi.”

Thi Nhân lộ ra một chút tươi cười: “Vừa rồi cảm ơn cô nói chuyện giúp tôi”

Lúc đó, Triệu Nhược Trúc còn lên tiếng giúp mình, thật sự không dễ dàng.

Cô vẫn luôn cho rằng Triệu Nhược Trúc tiếp cận mình là có tâm tư khác, hiện tại xem ra là mình suy nghĩ nhiều rồi.

“Đây tính là gì, tôi chỉ là nhìn không quen mà thôi. Trước kia hai người kia không biết đã ép buộc biết bao nhiêu nhà thiết kế phải ra đi rồi.”

Bây giờ Thi Nhân, coi như là ghi được tên tuổi ở bộ phận thiết kế rồi.

Dù sao cô ấy giúp mọi người hung hăng mà chút được cơn tức.

Thời điểm Thi Nhân trở lại công ty của mình, tổng bộ truyền đến chút thông tin, biết được hôm nay cô ở tổng bộ vậy mà lại ép buộc được ảnh hậu Tô Cẩm Tú đi rồi.

Tên của quản lý Mạc, triệt để trở thành truyền kỳ.

Mặc kệ xảy ra cái gì, tồn tại của cô ấy đều là đứng vững không ngã.

Ở mặt khác, Tô Cẩm Tú bị đuổi ra khỏi tập đoàn Quang Viễn, người đại diện ảo não mà mang theo người đi luôn.

Ở trên xe bảo mẫu, Tô Cẩm Tú đem hợp đồng xé rách, khóc và mắng to: “Mạc Hồi con tiện nhân kia! Đều bởi vì cô ta.”

“Cẩm Tú này, tôi đã sớm nói với cô rồi, không cần qua đây xem náo nhiệt, chuyện lần này của công ty với cô không có quan hệ, kết quả chuyến nước bẩn này cô cứ muốn đến, lần này hay rồi, hợp đồng cũng không có rồi.”

“Không có thì không có, tôi cũng không phải chỉ có một cái này.”

Người đại diện thở dài: “Mấy ngày này cô an phận một chút, tôi nghĩ cách làm thế nào để phát thông báo.”

Mặc dù lời nói như vậy là không sai, nhưng mà hoạt động người phát ngôn của tập đoàn Quang Viễn rất là hot.

Rất nhiều người muốn có vị trí này, trước kia bởi vì do có Lưu Cầm, từ trước đến giờ hợp tác đều không cần lo lắng, Tô Cẩm Tú vĩnh viễn đều là được vị trí đầu tiên.

Hiện tại đắc tội Tiêu Khôn Hoằng, phải kẹp theo đuôi mà làm người thôi.

“Không được, tôi không thể không bỏ được cơn tức này.”

“Cẩm Tú cô muốn làm cái gì? Có thể hay không đừng trêu chọc người họ Mạc kia nữa, quan hệ của cô ấy với Tiêu Khôn Hoằng khôn giống bình thường. Hơn nữa, sau lưng cô ấy còn có một người bạn trai phú hào ở nước Mỹ, có thể đừng gây chuyện nữa được không?”

Tô Cẩm Tú nghiến răng nghiến lợi: “Tôi bị giải trừ hợp đồng cũng đều là con tiện nhân kia châm ngòi, nếu là quan hệ thật sự rất tốt, hiện tại tôi còn có thể hoàn hảo không tổn hại gì mà đứng đây sao? Phú hào nước Mỹ ở trong nước cái gì cũng không tính, không chút được cơn tức này tôi không cam lòng.”

“Được rồi, cô kiềm chế chút, đừng ầm ĩ nữa.”

Người đại diện một mực suy nghĩ, nghĩ làm thế nào để giải quyết vụ hợp đồng, không có quản Tô Cẩm Tú muốn làm cái gì, nếu anh ta mà biết, tuyệt đối sẽ lập tức ngăn cản.

Chẳng qua lúc đó, đã muộn rồi.

Thời gian qua đi thật nhanh, đến giờ tan làm rồi.

Điện thoại của Thi Nhân kêu lên một chút, cô lấy ra vừa nhìn, chỉ có mấy chữ đơn giản: “Đi ra.”

Cô dừng một chút, phản ứng ra đây là ai gửi.

Cô bận rộn cả một buổi chiều, đều sắp quên đi chuyện buổi tối còn phải ăn cơm tối cùng Tiêu Khôn Hoằng.

Thi Nhân trả lời một dòng: “Tầng hầm bãi đậu xe.”

Người ở bãi đậu xe ít một chút, cô không muốn một màn như vậy bị nhiều người nhìn thấy.

Tiêu Khôn Hoằng ngồi ở trong xe, nhìn câu trả lời của cô một lát, tâm tư của cô gái nhỏ lộ ra hoàn toàn, chẳng lẽ người như anh liền không thể lộ diện sao?

Trong lòng của người đàn ông có chút không vui, nhưng cuối cùng vẫn làm theo lời cô nói, đi tầng hầm bãi đậu xe, vẫn là chỗ cái thang máy ít người.

Thi Nhân ra khỏi thang máy nhìn thấy chiếc xe Bentley màu đen phía sau, nhìn trái nhìn phải, lấy tốc độ nhanh nhất mà đi lên xe, đóng cửa, động tác liền mạch lưu loát.

Biết rõ là cô đi ăn cơm, không biết còn tưởng là cô đang trốn nợ đấy.

“Chạy nhanh như vậy làm cái gì, có chó đang đuổi theo sao?”

Trong lời nói của Tiêu Khôn Hoằng có chút kì quái.

“Tôi nào dám để giám đốc Tiêu chờ tôi, tất nhiên phải nhanh chút rồi.”

Thi Nhân trả lời miệng cười mà lòng không cười, giả vờ không có nghe thấy những lời chua loét của anh, dù sao chỉ là một bữa cơm mà thôi, ăn xong là người có thể rời đi.

Xe bắt đầu khởi động, chạy vào dòng xe cộ.

“Em rất thích điêu khắc?”

Bên trong xe rất yên tĩnh, đột nhiên Tiêu Khôn Hoằng nói.

Thi Nhân gật đầu: “Cũng tạm đi, sở thích nghiệp dư.”

Chẳng qua cái sở thích này có chút quý, cô vẫn luôn dùng đất sét điêu khắc, còn có dùng đá để thay thế ngọc thạch, dù sao thì chi phí có chút hơi cao.

“Cầm đi.”

Người đàn ông đưa qua một cái hộp, có vẻ như thể tích không nhỏ, bên trong chắc không phải là đá nguyên khối chứ?

Thi Nhân không nhúc nhích: “Quà tặng quý như vậy, tôi không thể nhận.”

Tiêu Khôn Hoằng cười như không cười: “Tôi có nói qua là tặng cho em đâu?” Chẳng lẽ không phải sao? Ban nãy anh nói cầm đi.

Nếu không phải là tặng cho cô, vậy nói thì rõ đi, đừng để người ta hiểu lầm a khốn nạn!

“Tôi để em cầm đi nhìn xem, đây là đồ của công ty.”

Vẻ mặt Thi Nhân gượng gạo, lặng lẽ đưa tay đem hộp cầm lấy mở ra, quả nhiên là một khối đá nguyên khối, nhìn qua hình dáng có vẻ rất đắt đỏ.

Cô sờ sờ hai lần, cảm thấy bề mặt rất tốt.

Lòng có chút ngứa, đá đắt tiền như vậy, rất muốn được dùng thử.

“Cầm về luyện tập đi.”

Hả?

Thi Nhân ngạc nhiên ngẩng đầu: “Tôi, tôi cũng không phải là rất thông thạo, nếu như mà làm hỏng.”

Cô đền không nổi!

“Rất nhanh thôi công ty sẽ thành lập một chi nhánh, thiết kế ngọc thạch đến điêu khắc thiết kế châu báu, quản lý Mạc luyện tay trước, nguyên vật liệu của công ty cung cấp, điều này em không cần lo lắng, làm hỏng thì tính vào ^sm tôi.

Bộ dạng Tiêu Khôn Hoằng như có rất nhiều tiền, làm kinh sợ đến nhóm người trong xe.

Thi Nhân ngốc nghếch mà ôm lấy nguyên thạch: “Thật sao? Cái này thoạt nhìn rất quý.”

“Em cảm thấy họ Tiêu tôi rất thiếu tiền sao? Cái này vốn dĩ là mua về để luyện tay.”

Dung mạo của người đàn ông trưởng thành anh tuấn, hiện ra phong thái quanh năm nằm ở vị trí cao nhất, người đàn ông tao nhã như vậy, lại giống như tên nhà giàu mới nổi nói ông đây rất có tiền.

Trợ lý Tiêu ngồi ở vị trí phó lái ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên không trung: Trước kia đi công tác nước S, không biết là ai không ngừng mà lựa chọn đá nguyên khối thích hợp để điêu khắc, nói là muốn về tặng cho mợ chủ.

Hiện tại thế nhưng trợn mắt nói dối, đá nguyên khối đắt tiền như vậy dùng để luyện tay, quả nhiên phù hợp với tác phong của tổng giám đốc, vì nhét quà cho mợ chủ, cũng là chỉ rất nhiều tiền.

Có lẽ là bị chiếc váy kia làm tức giận.

Xe dừng lại, Thi Nhân nhìn thấy một tứ hợp viện rất vắng vẻ.

Ăn cơm ở chỗ này, vừa nhìn liền rất sang trọng.

Hai người vừa mới đi vào sân, đối diện đi đến một người đàn ông, ánh mắt của Tiêu Vinh nhìn bọn họ: “Khéo như vậy, hai người cũng đến ăn cơm”