Chương 154

Thi Nhân cẩn thận suy nghĩ một chút: “Không có.”

Mặc dù có người tìm cô hợp tác, nhưng là cô đã từ chối. Dù sao hiện tại cô cũng là nhà thiết kế của Tập đoàn Quang Viễn.

“Tôi nói cho cô biết, bên chỗ Giám đốc Lưu nhận được trách cứ, nói cô đưa cho bà chủ Chu Tập đoàn Bảo Thạnh một thiết kế đá quý, kết quả thu tiền đặt cọc về sau lùi lại giao hàng, hơn nữa còn đổi đá quý của khách dùng hàng giả đến giả mạo.”

“Cảm ơn quản lý Triệu, tôi lập tức đến công ty.”

Thi Nhân nghĩ muốn liên hệ Mạc Tử Tây, bởi vì chuyện này đều do cô ấy phụ trách. Nhưng hiện tại máy bay của Mạc Tử Tây vừa mới cất cánh, khoảng cách nước Mỹ còn cần hơn mười mấy tiếng.

Cô gửi tin nhắn zalo cho Mạc Tử Tây, để cho khi cô ấy xuống máy bay sẽ trả lời mình.

Thi Nhân dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới tập đoàn, trực tiếp đi tới bộ phận thiết kế. Giám đốc Lưu Cầm lạnh lùng: “Giám đốc Mạc, lần này không ai có thể giữ được cô.” Lần này nhất định có thể làm Mạc Hồi ngã xuống.

“Bà Chu đâu, tôi muốn nghĩ tự mình nói chuyện với bà ấy.”

“Bây giờ cô còn có thể diện đi gặp bà Chu sao? Từ sau khi cô tới đây, tập đoàn chúng ta xuất hiện xảy ra không ít chuyện. Mạc Hồi, cô còn mặt mũi ở lại nữa không?”

Lưu Cầm hiện tại cảm thấy phải xử lý nhanh để lần này Mạc Hồi không có biện pháp xoay người.

“Bà Chu quả thật có đi tìm tôi, nhưng tôi đã từ chối, cho nên trong đây khẳng định có hiểu lầm.”

“Có cái gì hiểu lầm, cô đừng nói dối. Bà Chu nói là đã liên hệ với trợ lý của cô, cô không chạy thoát được đâu. Gây ra nhiều chuyện như vậy, cho dù là ông chủ che chở cô, về sau cô cũng không vực lên nổi ở giới thiết kế.”

Thi Nhân nhìn ra vui vẻ trong mắt Lưu Cầm, mặt mang tia trào phúng: “Có thể làm cho Giám đốc Lưu thất vọng rồi, ta sẽ không đần độn đâu.”

Cô rời khỏi ly văn phòng Giám đốc, Triệu Nhược Trúc đi tới: “Bà Chu đang ở phòng làm việc của ông chủ, cô phải cẩn thận đấy.”

“Cám ơn.”

Thi Nhân trực tiếp đi trên lầu, vừa lúc gặp được Tiêu Khôn Hoằng đưa Bà Chu đi ra.

Ba người liền nhìn thấy nhau.

Sắc mặt bà Chu trở nên khó coi: “Tổng giám đốc Tiêu, tôi hy vọng anh nói chuyện giữ lời, cho tôi một lời giải thích hợp lý.”

“Bà Chu, chuyện này không phải như thế.” Thi Nhân muốn giải thích, nhưng bà Chu cũng không muốn phản ứng với mình, lập tức đi vào thang máy.

Cô chỉ cảm thấy một trận bất lực. “Đi theo tôi vào văn phòng nói chuyện trước.”

Sắc mặt Tiêu Khôn Hoằng thản nhiên, nhưng thật ra nhìn không ra cái gì.

Thi Nhân đi theo đi vào văn phòng, cô sốt ruột mở miệng: “Tôi không có nhận đơn riêng cho dù có nhận, tôi cũng sẽ không làm ra chuyện đổi đá quý.”

Hành vi này tương đương với tự sát.

“Ừ, tôi tin tưởng em.”

Tiêu Khôn Hoằng quyết đoán trả lời: “Chuyện này tôi đã cho người đi thăm dò, rất nhanh sẽ có kết quả. Hoa quả không tồi, em nếm thử chút xem”

Bây giờ Thi Nhân làm gì còn có tâm tư uống nước ăn hoa quả.

Người đàn ông bất đắc dĩ mở miệng: “Theo chứng cớ, quả thật là trợ lý của em liên hệ với bà Chu. Em có thể hỏi cô ấy.”

“Hôm nay cô ấy quay về nước Mỹ. Bây giờ còn ở trên máy bay, không liên lạc được.”

“Em có cảm thấy người này quá xảo trá không?”

Thi Nhân ngẩng đầu: “Anh có ý gì? Tử Tây không phải người như thế, tôi tin tưởng trong này nhất định có hiểu lầm.”

“Theo tôi điều tra, cô ta là một cô gái lưu lạc đầu đường, vẫn dựa vào tiếp tế của em. Đối mặt với lợi ích lớn như vậy, cũng không nhất định là cô ta phải làm như vậy.”

Thi Nhân xoát một cái đứng lên: “Tiêu Khôn Hoằng, anh có tư cách gì nghi ngờ bạn của tôi. Tử Tây không phải người như thế.”

Mạc Tử Tây chính là rời nhà trốn đi, cũng không phải cô gái thấy tiền sáng mắt.

“OK, vừa rồi tôi chỉ là phỏng đoán mà thôi, em không cần kích động như vậy. Trước khi chuyện được điều tra rõ ràng, tất cả mọi người đều có hiềm nghi.”

Thi Nhân có chút nôn nóng: “Tôi biết, cũng sẽ không phải là Tử Tây.”

Nhưng tất cả chứng cớ đều cho thấy là Mạc Tử Tây làm, hiện tại lại không liên lạc được với người, thật sự là vội muốn chết.

“Đừng lo lắng, có anh ở đây.”

Thi Nhân nhớ tới lời nói vừa rồi của Lưu Cầm, cô nhịn không được mở miệng: “Từ sau khi tôi về đây, có phải đã gây không ít phiền phức cho anh không?”

“Mấy phiền phức đó phần lớn đều là tôi gây cho của anh, cho nên tôi hẳn là phụ hơn một nửa trách nhiệm”

Tiêu Khôn Hoằng hạ mí mắt: “Buổi sáng em xin phép nửa ngày, không gọi điện thoại được cho em.”

“Tôi đưa đám trẻ đi tham gia trại hè, buổi sáng vì tránh cho công việc quấy rầy, tôi liền tắt điện thoại.”

Nhắc tới đứa nhỏ, hai người lập tức lâm vào trầm mặc.

Một người không yên, một người áy náy. “Hai ngày này em nghỉ ngơi đi, tránh cho ảnh hưởng tới tâm trạng của em.”

Thi Nhân gật đầu, đứng lên: “Không có chuyện gì nữa, tôi đi trước.”

Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng lạnh lẽo nhìn cô rời khỏi văn phòng, nhìn thoáng qua hoa quả trên bàn không nhúc nhích. Bây giờ cuối cùng cô cũng có thể nghe mình nói, coi như là một cái tiến bộ.

Trợ lý đi vào đến: “Thưa anh, có chuyển phát gửi cho anh.”

“Ai gửi?”

“Mợ chủ.”

Tiêu Khôn Hoằng dừng lại: “Cô ấy trả lại số ngọc còn lại?”

“Anh thật thông minh”

Người đàn ông ném hoa quả vào thùng rác, lạnh giọng nói: “Đổi thành hạng S, gửi lại cho cô ấy. Nếu cô ấy không nhận liền để ở cửa.”

“Vâng.”

Bộ dạng tức giận anh, có điểm tốn tiền.

Thi Nhân trở về công ty, bắt tay xử lý chuyện đòi lại công bằng cho trợ lý, cô cầm công việc về nhà xử lý.

Trợ lý nhỏ cầm một phong thư: “Giám đốc Mạc, cô có chuyển phát nhanh.”

Thi Nhân lấy lại đây mở ra, phát hiện là thiệp mời.

Thi Đằng Sùng gửi cho mình: “Tiệc kỷ niệm ngày kết hôn?”

Chậc, ánh mắt cô chuyển thành lạnh lùng: “Kỷ niệm ngày Thi Đằng Sùng và Vương Duyệt kết hôn”

Thi Nhân gửi tin nhắn zalo: “Nhóm thứ hai thả lưới Thi Đằng Sùng, nhóm thứ ba thu lưới.”

Cô muốn cho Thi Đằng Sùng táng gia bại sản, thất bại thảm hại.

Cô nhận thiệp mời, gọi cho Thi Đằng Sùng một cuộc điện thoại. Nhưng là phụ nữ nghe, giọng rất trẻ: “Cô là ai?”

“Tôi tìm ông Sùng.”

Rất nhanh, Thi Đằng Sùng lấy lại điện thoại nói: “Cô Mạc, tôi gửi thiệp mời cô nhận được chưa?”

“Nhận được rồi, cảm ơn ông đã mời. Lúc trước đã nói qua chuyện hợp tác ngọc, ông còn có thắc mắc gì không?”

“Chuyện này không cần vội, cô tới tham gia bữa tiệc trước. Tôi có thể tuyên bố trước mặt mọi người cô là con nuôi của tôi, nhân tiện chính thức giới thiệu cô và Tiêu Khôn Hoằng quen biết. Cô Mạc thông minh như vậy, hẳn là hiểu ý tôi chứ, cơ hội này không phải ai cũng có được.”

Đáy mắt Thi Nhân hiện lên chán ghét, giọng điệu lại thụ sủng nhược kinh: “Ông Sùng, rất cảm ơn ông. Tôi nhất định sẽ nắm chắc.”

“Về sau nếu cô trở thành mợ ba nhà họ Tiêu, cũng đừng quên cha nuôi này.”

“Đó là chắc chắn.”

Điện thoại cắt đứt, Thi Nhân cười lạnh.

Trong bữa tiệc, cô sẽ tặng cái gì đó.

Thi Đằng Sùng căn bản không tin tưởng cô, chính là muốn lợi dụng cô duy trì quan hệ với Tiêu Khôn Hoằng mà thôi.

Một bên khác.

Đứa con của Thi Đằng Sùng rất nghi ngờ: “Cha, cha nói người phụ nữ kia có phải là Thi Nhân không? Cha không sợ bị tính kế sao?”

“Cha không tính toán thật sự hợp tác với cô ta. Cô ta có phải Thi Nhân hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là có cô ta ở đây, Tiêu Khôn Hoằng sẽ không thể không để cho cha lấy tiên. Cái này là đủ rồi.”

Nếu thật là con nhóc Thi Nhân chết tiệt kia, vậy xem ai chơi ai.

Muốn dùng ngọc nguyên chất lừa gạt mình, ông ta sẽ không hồ hồ mắc mưu đâu.

Chính ông ta sẽ không liên hệ cung ứng sao?

“Nhưng chị của con ở bên kia cũng sắp được lấy được tài sản của ông cụ Tiêu, muốn tổ chức bữa tiệc này, để cho người ngoài nhìn thấy quan hệ của nhà họ Thi chúng ta rất hòa thuận. Cha mời người phụ nữ kia tới, có thể gặp chuyện không may không?”

Ông cụ Tiêu cũng sắp không chịu được nữa rồi.