Chương 199

“Vừa rồi chẳng qua là vì tôi cảm thấy đám phóng viên đấy ngứa mắt quá mà thôi. Dựa vào cái gì mà bắt anh phải trả lời câu hỏi đó, muốn hỏi thì đến hỏi thẳng ông cụ ấy, làm sao anh có thể tự quyết định điều này được chứ.”

Thi Nhân mím môi nói liền một mạch, không dám nhìn thẳng vào hai mắt của anh.

“Em đang quan tâm tôi.”

“Anh đừng nghĩ nhiều, chẳng qua tôi chỉ…”

“Chắc chắn em đang lo lắng cho tôi.”

“…”

“Đừng phủ nhận.”

Thi Nhân không thèm đếm xỉa đến vấn đề này nữa: “Được rồi, đúng là tôi đang quan tâm đến anh, làm sao?”

Hai người đối mặt với nhau, bầu không khí chảy xuôi trong khoang xe chợt trở nên khác thường.

Ánh mắt của người đàn ông thể hiện sự nhiệt tình nào đó khó hiểu: “Cám ơn.”

Thi Nhân: “…”

Cô quay đầu, nhìn về phía ghế trước, mãi một lúc lâu sau mới trả lời: “Không cần khách khí.”

Sau đó, không ai nói gì nữa.

Bên trong xe vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng giống như những tiếng thì thầm êm tai chợt bủa vây trái tim của bọn họ, vây quanh đáy lòng cả hai người.

Những chiếc đèn được bật sáng rực rỡ, sắc màu ấm áp từ các ngọn đèn chiếu vào cửa kính của xe khiến bóng của hai người trùng điệp, tạo thành một bóng hình hòa quyện với nhau.

Buổi tối, lại còn đúng giờ cao điểm nên bị kẹt xe.

Điện thoại di động của Thi Nhân bỗng nhiên vang lên, cô vừa lấy ra đã thấy là cô lấy ra thì thấy đó là cuộc gọi video trên Messenger của đám trẻ nhỏ, sau khi tạm ngừng một lát, cô lập tức được kết nối.

“Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ đó.”

Giọng nói mềm mại và ngọt ngào của bé Bánh Bao truyền ra từ trong điện thoại di động, âm thanh rất rõ ràng bên trong khoang xe tĩnh lặng.

Thi Nhân nhìn bé Bánh Bao ở trong màn hình trước mặt, trái tim nhanh chóng bị sự dễ thương của bé làm tan chảy, bao nhiêu mệt mỏi của ngày hôm nay cũng lập tức tan biến hết sạch.

“Mẹ cũng nhớ các con lắm.”

Cô nhìn đám trẻ nhỏ trong màn hình, chỉ mong sao hiện tại cô có thể mọc cánh để có thể lập tức bay đến bên cạnh đám trẻ nhỏ rồi hôn chúng mỗi đứa một cái.

Khi không được gặp các con, cô cảm thấy bản thân chẳng sao hết. Bây giờ được nhìn thấy các con, cô lại cảm thấy mình nhớ chúng da diết.

“Mẹ ơi, ngày mai chúng con sẽ trở lại.”

Đứa con lớn nhất nghiêm trang, nhìn thoáng qua khung cảnh phía sau màn hình, theo bản năng nói: “Mẹ vẫn đang tăng ca ạ?”

Dựa theo thời gian đi làm và tan làm của mẹ, bây giờ mẹ phải đang ở nhà. Không đúng, bình thường mẹ đều tự lái xe của mình, rất ít khi ngồi xe người khác lái, hơn nữa nhìn có vẻ không giống xe taxi.

“Đúng vậy, vừa mới tan tầm. Gần đây mẹ có hơi bận bịu, tuy nhiên sau ngày hôm nay sẽ không còn bận lắm đâu.”

Thi Nhân vội vàng giải thích, cầm di động điện thoại không dám nhúc nhích.

Dù sao bên cạnh cô còn có một người đàn ông đang ngồi. Cô liếc khóe mắt nhìn trộm Tiêu Khôn Hoằng một cái, người đàn ông vẫn yên tĩnh ngồi im, cũng không lên tiếng nói chuyện.

Nhưng cô đang mở loa ngoài, giọng nói của đám trẻ nhỏ vang lên rất rõ ràng ở bên trong xe.

“Mẹ ơi, mẹ đang ở một mình sao?”

Hử?

Thi Nhân ho vài tiếng, sau đó chột dạ trả lời: “Đúng vậy, chỉ có một mình mẹ thôi.”

“Mẹ ơi, nói dối không phải là một thói quen tốt đâu, xe mẹ đang ngồi không phải là xe taxi mà.”

Thi Nhân ngây người, quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, trên xe taxi không thể nhìn thấy lớp da bọc ghế xa xỉ và sang trọng như thế này.

Đứa con lớn nhất luôn rất thông minh, thực sự không thể giấu giếm qua mắt nó được nữa.

Cô không còn cách nào khác, đành phải nói sự thật: “Mẹ đang ngồi trên xe của đồng nghiệp, hôm nay có việc nên mẹ không lái xe.” Trên thực tế, xe của cô đang được gửi đi bảo dưỡng. Hôm nay cô ngồi xe của Tiêu Khôn Hoằng đến công ty, hiện tại cũng chỉ có thể tiếp tục ngồi trên xe của anh để trở về.

Người đồng nghiệp này tất nhiên là chỉ Tiêu Khôn Hoằng.

Đứa con lớn nhất khẽ nheo hai mắt: “Thật không ạ?”

Bé cảm thấy lời nói của mẹ có gì đó không hợp lý lắm. Bỗng nhiên xe chợt dừng lại, truyền đến tiếng phanh gấp chói tai.

Vốn dĩ Thi Nhân không thắt dây an toàn, cũng không chú ý đến đường đi, cả cơ thể lập tức nghiêng về phía ghế trước. May mắn thay, có một đôi tay ôm chặt lấy Thi Nhân, vì vậy lúc này cô mới không bị đập cả người về phía ghế trước.

“Không sao chứ?”

Tiêu Khôn Hoằng có hơi lo lắng nhìn chằm chằm vào cô, hình như vừa rồi cái trán của cô bị va đập nhẹ.

Thi Nhân đỏ mặt trả lời: “Tôi không sao, vừa rồi cám ơn anh.”

Nếu Tiêu Khôn Hoằng không kịp đỡ, có khi cô sẽ bị đập vào ghế trước đến mức mặt mũi bầm dập. Cảm giác mất trọng lượng trong nháy mắt kia, quả thật rất đáng sợ.

“Oa, cha cũng ở đó.”

Tiếng nói đầy ngạc nhiên của bé Bánh Bao truyền đến, bên trong xe lập tức trở nên im lặng.

Thi Nhân tìm điện thoại di động suốt một hồi lâu, rốt cuộc nó bị rơi đến chỗ nào rồi?

“Mẹ ơi, chúng con ở dưới chân mẹ này.”

Giọng nói lạnh lùng của đứa con lớn nhất truyền đến, bé đã cảm thấy có điều gì đó không đúng mà, quả nhiên đã xảy ra chuyện.

Rốt cuộc mẹ và người cha bạc tình bội nghĩa kia đã xảy ra chuyện gì trong khoảng thời gian này, vì sao lần nào cũng thấy hai người bọn họ ở cùng một chỗ vậy?

“Khụ khụ” Thi Nhân vô cùng xấu hổ nhặt điện thoại di động lên, nhìn ba đứa nhỏ ở phía đối diện màn hình rồi cười ngốc nghếch: “Bị các con phát hiện rồi.”

“Hừ, mẹ không ngoan.”

Thi Nhân khẽ mím môi: “Tuy nhiên mẹ cũng chưa nói sai gì mà, đúng là mẹ đang ngồi trên xe của đồng nghiệp.”

Tiêu Khôn Hoằng là ông chủ của cô, cũng là đồng nghiệp của cô. Bé Bánh Bao dí sát mặt vào màn hình, thấy sang bên kia: “Hai người đang làm cái gì vậy? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Mẹ không sao chứ?”

Ba câu hỏi liên tiếp này, Thi Nhân thật sự không biết nên trả lời từ chỗ nào.

Cô dừng một lát, nói: “Vừa rồi phanh gấp nên xảy ra chút vấn đề nhỏ, mẹ không sao.”

Nếu không phải vừa nãy Tiêu Khôn Hoằng che chở mình, có thể lúc này cô đang gặp rắc rối.

“Vậy cha thì sao ạ? Cha có bị làm sao không?”

Thi Nhân nghe được chữ cha, đột nhiên cảm thấy rất tội lỗi. Lời nói đùa của những đứa trẻ thường đại biểu cho chân tướng.

Bởi vì bọn chúng sẽ không lừa gạt người khác.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, người đàn ông đang dựa lên ghế, tay đang đặt ở trước ngực. Nhưng sau khi nhận thấy ánh mắt của cô đang chú ý tới anh, lập tức nhanh chóng dịch chuyển tay của mình.

Anh bị thương sao?

Thi Nhân vẫn nhớ rõ vụ tai nạn xe cộ lần trước khiến anh bị gãy xương sườn. Tiêu Khôn Hoằng nghiêng đầu, dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Tôi không sao.”

Cô đột nhiên đưa điện thoại di động qua chỗ anh, đặt vào trong lòng bàn tay của anh: “Vừa rồi đứa nhỏ hỏi anh đó, tự anh trả lời câu hỏi của bọn nhỏ đi.”

Trong lòng bàn tay của Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên có thêm một cái điện thoại di động.

Anh cầm chắc điện thoại di động, nhìn thấy đám trẻ nhỏ xuất hiện trên màn hình, trong lúc nhất thời tâm tình của anh vô cùng phức tạp.

Nếu tất cả bọn nhỏ đều là con của anh thì tốt biết mấy.

Vẻ mặt của người đàn ông có vẻ khó đoán, tuy nhiên khi đối mặt với bọn nhỏ, biểu cảm của anh lập tức trở nên bình tĩnh như thường: “Cha cũng không sao hết.”

“Cha ơi, hôm nay cha đẹp trai lắm đó.”

Bé Bánh Bao chống lên cái cằm nhỏ của mình, ngoan ngoãn nhìn anh, giọng nói cũng ngọt ngào.

Cho dù là loại thẳng nam như Tiêu Khôn Hoằng cũng không chống cự được bé con, lúc này ánh mắt cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Chẳng lẽ ở trong lòng con, cha không phải là người đẹp trai nhất sao?”

Có đẹp trai hơn người cha nuôi Hách Liên Thành kia không?

“À à, đương nhiên cha là người đẹp trai nhất.”

Bé Bánh Bao rất ngoan ngoãn trả lời.

Đứa con lớn nhất vô cùng tàn nhẫn nói xen vào: “Em gái chỉ biết vỗ mông ngựa thôi, gặp ai cũng nói người ta đẹp trai, trước kia em cũng nói với cha nuôi y như vậy, đúng là nhóc lừa đảo.” Ánh mắt của Tiêu Khôn Hoằng khóa chặt trên người cô: “Vừa rồi, em…”

“Em không phải, anh trai xấu lắm.”

Mạc Tiểu Khê đột nhiên bĩu môi, bé ghét anh trai lắm.

Rõ ràng cha là người đẹp trai nhất ở trong lòng bé.

Bởi vì cha sẽ đưa bé đi cưỡi ngựa, bế bé lên cao.

Bên trong xe rất yên tĩnh, giọng nói của ba đứa nhỏ vẫn truyền đến khoang xe. Ba bánh bao nhỏ, một bé một câu, trong lúc nhất thời trở nên ồn ào ngất trời.

Người luôn yêu thích sự yên tĩnh như Tiêu Khôn Hoằng, lại không hề cảm thấy ‘ồn ào chút nào.

Anh cực kỳ thích thú nhìn mấy đứa nhỏ nói chuyện nhưng bản thân anh lại rất ít khi mở miệng.

Cuối cùng, đứa con lớn nhất nâng cằm nhỏ của mình lên: “Con muốn nói chuyện với mẹ, chú đưa điện thoại di động cho mẹ đi.”

“Ừm, được.”

Tiêu Khôn Hoằng trả lại điện thoại di động một cách dứt khoát, tuy nhiên điện thoại di động của Thi Nhân lại đột nhiên sắp hết pin.

Cô cũng không mang theo sạc dự phòng, bất đắc dĩ nhìn đứa con lớn nhất: “Điện thoại di động của mẹ sắp hết pin rồi con ơi.”

“Điện thoại di động của mẹ sắp hết pin, nhưng chắc hẳn điện thoại di động của người nào đó vẫn còn pin đó.”

Đứa con lớn nhất vô cùng mất tự nhiên, giả vờ giống như không phải bé bất đắc dĩ lắm mới cần biết số điện thoại di động của Tiêu Khôn Hoằng.

Tiêu Khôn Hoằng chủ động kết bạn với đứa con lớn nhất, đôi môi mỏng khẽ cong lên, trực tiếp gọi video rồi đưa cho Thi Nhân.

Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhà nào cũng bật đèn sáng trưng, có thể trong tương lai sẽ có một cái đèn trong đó thuộc về anh.

Thi Nhân cầm chiếc điện thoại di động màu đen: “Mạc Tiểu Bắc, con ch điều gì muốn nói với mẹ không?”

“Mẹ không yêu con nữa rồi, trước kia mẹ không gọi đủ cả họ lẫn tên của con đâu, toàn gọi con là bảo bối lớn mà. Mẹ phải gọi con một tiếng mới được.”

Thi Nhân khựng lại, ở trong này sao?

Xấu hổ lắm đó.