Chương 221 Họ đi tới phía khác của khu vui chơi rất nhanh.

Thi Nhân vừa dắt ba đứa xuống xe, bên cạnh đã có một cô gái xông tới: “Ba cái đứa này, chị nhớ các em muốn chết.”

Mạc Tử Tây nhào đến, ôm chặt ba đứa, hôn lần lượt mỗi đứa một cái.

Đã rất lâu rồi cô ấy không gặp đám nhóc, vô cùng nhớ mấy đứa.

“Chị Tử Tây, moa moa moa.”

Đứa bé nhỏ có làn da trắng rất thích chị Tử Tây, tên chị ấy giống y như tên cô bé, rất xinh đẹp, còn chơi với bọn họ nữa.

Mạc Tiểu Bắc thở dài: “Chị Tử Tây, bây giờ em lớn rồi, chị không thể tùy tiện hôn em đâu nhá, không thì sau này em lại phải chịu trách nhiệm với chị.”

Mạc Tiểu Nam không nói gì, xoa xoa khuôn mặt nhỏ tròn của mình, dùng hành động để chống cự.

“Hai cậu nhóc thối, trước đây khi chị tốt với mấy đứa thì mấy đứa đâu có nói thế? Bây giờ chị hôn một cái cũng không cho hả?”

Mạc Tử Tây cảm thấy mệt não quá, khó chịu quá đi.

Thi Nhân nhìn Mạc Tử Tây chơi đùa với bọn trẻ, ban nãy cô còn hậm hực uất ức, bây giờ đã tốt hơn rất nhiều.

Mạc Tử Tây xoa đầu ba đứa: “Được rồi, các em qua bên kia chơi đi, có trò chơi vui, thức ăn ngon đó, đừng bảo chị không tốt với các em nhá.”

Nhưng mà ba đứa cũng không chạy đi ngay.

Mạc Tiểu Bắc đi tới nắm lấy tay Thi Nhân: “Mẹ, có phải mẹ gặp khó khăn gì không?”

Vừa rồi cậu bé nhìn thấy một người đàn ông gây khó dễ cho mẹ, còn không cho mẹ ít thể diện nào.

“Không sao đâu, chuyện công việc của mẹ thôi, bây giờ gặp chút khó khăn nhưng mẹ có thể giải quyết được, tin tưởng mẹ, được không?”

Thi Nhân không lảng tránh vấn đề của cậu bé.

Nhưng cô không nói cho cậu bé biết bây giờ cô phải làm gì, đây chính là phương thức chung sống giữa cô và bọn trẻ.

Cô sẽ không nuông chiều con cái. Mạc Tiểu Bắc trông như ông cụ non: “Vậy mẹ phải cố lên nhé.”

Nếu mẹ không muốn nói thì thôi bỏ đi, bọn họ sẽ tự đi tìm đáp án. Ba đứa nhóc dắt tay nhau đi chơi.

Lúc này Mạc Tử Tây mới đi tới, nhìn Thi Nhân: “Nữ thần, vừa nãy thất bại sao? Tính cách của anh em chính là như thế, em đã từng thề là sẽ không bao giờ gọi anh ấy là anh nữa, tất cả mọi người đều biết cái tật xấu này của anh ấy.”

“Tôi sẽ không từ bỏ, cảm ơn em đã cho tôi cơ hội này. Lát nữa anh em sẽ đi đánh golf đúng chứ, tôi sẽ nghĩ cách khác thử xem.”

“Nếu liên quan tới đánh golf thì em lại có một cách.”

Trong dầu Mạc Tử Tây lóe lên một ý tưởng, để đối phó với anh trai thì kinh nghiệm của cô ấy vô cùng phong phú.

Cùng lúc đó, ba đứa nhỏ đi tới khu vui chơi dành cho trẻ em.

Nhưng mấy đứa chẳng có tâm trạng chơi đùa.

Ba đứa ngồi cạnh đống đồ chơi, giả bộ đang nghịch, nhưng thực ra đang lén lút nói chuyện. Mạc Tiểu Bắc nói một cách hùng hồn, chững chạc: “Vừa nãy mấy đứa cũng nhìn thấy cả rồi đấy, người đàn ông kia gây khó dễ cho mẹ mình.”

Bé Bánh Bao gật đầu: “Chúng ta phải cho chú ấy biết tay?”

Mạc Tiểu Nam: “Đương nhiên rồi.” Ba đứa thống nhất ý kiến rất nhanh.

Mạc Tiểu Bắc ngẩng đầu lên nhìn xung quanh: “Ở cửa có hai chú bảo vệ, cũng không nhiều, chỗ này tầm nhìn rất thoáng, trong khu vui chơi này không có cái gì che chắn cho chúng ta cả.”

“Vậy chúng ta chơi trốn tìm đi?”

Bé Bánh Bao nhanh trí, nếu không có chỗ núp thì chơi trốn tìm là được, không phải sao?

Mạc Tiểu Bắc gật đầu: “Ý tưởng này không tệ.”

Một giây sau, Mạc Tiểu Nam lấy máy chơi game mang theo bên người ra, ngón tay nhỏ gõ mấy cái, xâm nhập hệ thống camera theo dõi ở khu vực này, nhanh chóng tìm ra chỗ mẹ mấy đứa gặp người đàn ông kia.

Một phút sau, Mạc Tiểu Nam mở miệng nói: “Nhớ kỹ, phòng này ở tầng hai, cửa cầu thang có một chú bảo vệ, ở cửa phòng có một người.”

“Vậy bước đầu tiên thì chúng ta phải tránh được giám sát của bảo vệ chỗ này, sau đó nghĩ cách lên tầng hai, rồi lại tiếp tục tránh thoát một chú giám sát nữa.”

Ba đứa trẻ chụm đầu vào nhau, nói nhỏ một lúc lâu, vạch ra ba kế hoạch tác chiến.

Kết quả là, ba đứa lần lượt chạy ra ngoài.

Bé Bánh Bao ngẩng đầu lên gọi chú bảo vệ cao to: “Chú ơi, bọn cháu muốn chơi trốn tìm, những chỗ nào có thể đi và những chỗ nào không thể đi ạ?” Nhân viên bảo vệ có lạnh lùng đến đâu đi chăng nữa cũng không thể cưỡng lại cục bột đáng yêu, dễ thương thế này được.

Anh ta khom lưng xuống, nhìn cậu bé: “Quanh khu vực này thì cháu có thể đi bất cứ chỗ nào ở tầng một cũng được, còn tầng hai thì không được lên đâu nhé, biết chưa?” “Sao lại không được lên tầng hai ạ?”

“Bởi vì ở tầng hai có chú đáng sợ, nếu các cháu mà lên làm phiền tới chú ấy thì sẽ bị mắng đó.”

Bé Bánh Bao gật đầu một cách nghiêm túc: “Cháu biết rồi ạ, nhất định cháu sẽ không lên tầng hai.”

Bảo vệ rất vui vẻ, để bọn trẻ đi tới tầng một, bọn họ phân công nhau trông giữ hai lối đi, tránh bọn trẻ đi lạc.

Ba đứa nhóc lên tầng một thuận lợi, giả bộ trốn chỗ này, nấp chỗ kia chơi một lúc.

Sau đó bé Bánh Bao rón rén lên tầng hai.

Quả nhiên trên đó có hai người bảo vệ, giọng điệu không hề tốt tẹo nào: “Trẻ con không được lên đây.”

“Các chú có thấy anh cháu đâu không ạ?”

Bé Bánh Bao ngẩng đầu lên, hồn nhiên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của chú bảo vệ, chẳng thấy sợ hãi chút nào, đôi chân ngắn bước từng bước một, cô bé vô cùng vất vả để leo lên cầu thang, nửa đường còn đứng nghỉ một lúc.

Cứ như thế, cục bột trắng trẻo mềm mềm leo lên tâng hai.

Hai chú bảo vệ vẫn chăm chú theo dõi, thở dài một hơi thay cô bé, bên cạnh có thang máy đó, sao nhất quyết phải leo cầu thang bộ chứ?

Bé Bánh Bao phủi phủi tay, đứng bên cạnh bọn họ: “Chú có nhìn thấy anh trai cháu không ạ?”

“Chú không thấy, bọn cháu chơi trốn tìm tầng dưới mà, có lẽ anh trai cháu vẫn đang ở dưới đó.”

Lúc nãy, bọn họ đều nghe thấy tiếng ba đứa trẻ chơi trốn tìm.

“Nhưng mà dưới tầng không có, có phải mấy anh ấy trốn ở trên này không?”

Bé Bánh Bao bĩu môi, tủi thân nói: “Lần nào chơi cháu cũng rất ngốc, đều bị các anh tìm thấy, còn cháu chẳng tìm ra các anh ấy gì cả”

Cô bé nói xong thì viên mắt đã long lanh nước, như sắp òa khóc đến nơi.

Một bảo vệ nhíu mày lại, bất giác liếc nhìn căn phòng nghỉ ngơi của ông chủ, nếu như cô bé này mà khóc ầm lên thì đánh thức ông chủ, bọn họ sẽ bị mất miếng ăn luôn.

Vì vậy, chú ấy khom lưng xuống nhìn bé Bánh Bao: “Các anh cháu thực sự không lên đây đâu.”

“Cháu không tin, hu hu hu.”

“Vậy chú dẫn cháu đi tìm thử nhé, đừng khóc, được không?”

Bé Bánh Bao gật đầu: “Vâng ạ.”

Cô bé nín khóc ngay lập tức, theo chú bảo vệ đi dạo quanh tâng hai.

Một người bảo vệ đã rời khỏi, ngay sau đó, hai cái bánh bao kia leo lên: “Chú ơi, chú có thấy em gái cháu đâu không ạ?”

“Cô bé vừa đi tìm các cháu đấy.”

“Vậy bọn cháu đi tìm em ấy vậy.”

Hai bánh bao nhỏ với bước chân ngăn ngắn đi về phía chú bảo vệ chỉ, không lâu sau, Mạc Tiểu Bắc hoảng hốt chạy về: “Chú ơi, có người xấu.”

“Ở đâu?”

Bảo vệ không nghĩ ngợi gì nhiều, trực tiếp vọt tới, nhưng lại bị Mạc Tiểu Nam đánh ngất bằng dùi cui điện loại nhỏ.

Mạc Tiểu Bắc cong môi lên: “Đã xong một người.”

Mạc Tiểu Nam nhìn màn hình giám sát trên máy chơi game, nhíu mày nói: “Em gái chúng ta quay lại rồi.”

Hai người nhìn nhau, gật một cái, bắt đầu bước tiếp theo của kế hoạch.

Mấy phút sau, cửa phòng nghỉ vip hé ra một khe nhỏ, bé Bánh Bao lẻn vào.

Mạc Đông Lăng đang chợp mắt trên ghế sofa, ngay từ giây phút cửa mở ra, anh ta đã tỉnh lại rồi.

Nhưng mà anh ta không mở mắt.