Chương 224 “Tại sao các con lại ở chỗ này?”

Thi Nhân vừa nhìn thấy đứa bé thì sợ tới ngây người.

Hai mắt cô đỏ hoe chạy tới: “Ai bảo các con không nói gì đã rời đi, thậm chí chào một tiếng cũng không chào, có biết mẹ đi tìm các con lo lắng tới mức nào hay không? Sợ con bị người xấu mang đi mất?”

“Mẹ!”

Bé Bánh Bao muốn làm nũng theo thói quen, cô bé ôm lấy Thi Nhân, tuy nhiên lần này cô lại lạnh lùng nói: “Đứng ngay ngắn, không được nũng nịu.”

Bé Bánh Bao tủi thân mở to mắt đứng dậy, mấy sợi tóc trên đầu cũng rủ xuống theo.

“Mạc Tiểu Bắc, Mạc Tiểu Nam, hai con xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đột nhiên biến mất, mau giải thích lý do cho mẹ?”

Lần đầu tiên Thi Nhân nổi giận lớn như vậy.

Ba đứa bé bị dọa cho sợ hãi.

Rối rít ngậm miệng không dám nói lời nào, nếu như bị mẹ biết được bọn nó muốn ra mặt, kết quả bị người ta bắt được, còn bị dạy dỗ cả nửa ngày trời, như vậy chẳng phải là rất mất thể diện sao?

“Không nói đúng không? Muốn bị đòn?”

Thi Nhân xắn tay áo lên, tỏ vẻ như muốn đánh tụi nhỏ.

Mạc Tử Tây kéo Thi Nhân lại: “Nữ thần, nữ thần có chuyện gì từ từ nói, đừng nóng vội.”

“Em buông tôi ra, hôm nay tôi phải giáo huấn bọn nó một chút, nếu không sẽ không dạy dỗ được bọn nó!” Thi Nhân thật sự phát cáu rồi.

Khoảng thời gian hơn mười phút vừa rồi đối với cô mà nói vô cùng đau khổ, một ngày dài bằng một năm.

Ba đứa trẻ chỉ ngoan ngoãn đứng ở cửa, cũng không dám nói lời nào, cứ đứng như mấy con chim cút nhỏ.

“Chờ một chút.”

Bỗng nhiên có một âm thanh lạnh lùng từ bên trong truyền tới, Mạc Đông Lăng chậm rãi xuất hiện ở cửa, anh ta thay đồ, đổi qua mặc một bộ đồ thể thao, còn mang nón che nắng.

Trang phục như vậy khiến anh ta trẻ rất nhiều.

“Anh cả!”

Mạc Tử Tây vội vàng mở miệng: “Mấy đứa trẻ sao lại ở trong phòng của anh?” Đây là một vấn đề có thể chết người nha.

Bé Bánh Bao lại gần mở to mắt nhìn Mạc Đông Lăng, trong mắt nhỏ của cô bé mang theo sự khẩn cầu, ngàn vạn lần đừng có nói ra, nếu không cái mông của bọn nó sẽ bị bị đánh cho sưng lên mất.

Đáy mắt Mạc Đông Lăng thoáng qua một nụ cười, thời điểm ngước mắt lên trên vẻ mặt đã trở lại bình thường.

Anh ta nhàn nhạt mở miệng: “Mấy đứa trẻ chơi trốn tìm chạy tới lầu hai, đúng lúc bị người của tôi trông thấy, nên tụi nó ở phòng của tôi nghỉ ngơi một lúc.”

Ba đứa nhỏ thở phào, thật may không có bị bán đứng.

Thi Nhân kinh ngạc một chút: “Thật sao?”

Bé Bánh Bao liền vội vàng gật đầu: “Thật, thật đó mẹ.”

Mạc Tiểu Bắc cũng thành thật trả lời: “Không sai, là thật.”

Cuối cùng là tránh thoát được một kiếp.

Thi Nhân nửa tin nửa ngờ, nhưng bây giờ rõ ràng không phải lúc để truy cứu, cô nhìn Mạc Đông Lăng: “Thật xin lỗi anh, đã làm phiền anh nghỉ ngơi rồi.”

“Ừ, có làm phiền một chút.”

Mạc Đông Lăng không khách khí chút nào: “Sau này trông con cẩn thận chút, tránh tụi nó đi lạc bên ngoài.”

“Được, tôi sau này sẽ chú ý.”

Mạc Đông Lăng nói xong những lời này liền rời đi, chỉ để lại một cái bóng lưng.

Anh ta vẫn lạnh lùng như bình thường, không muốn người khác tới gần.

Mạc Tử Tây hở dài: “Ba đứa nhỏ này, các em lại dám mò tới gian phòng của anh cả chị, mấy em không biết người khác nói anh ấy tới quỷ gặp cũng phải sợ sao? Người bình thường mạnh mẽ ở trước mặt anh ấy cũng không giữ được vẻ mạnh mẽ đấy được mấy phút.”

Ba đứa nhỏ chỉ mới vừa ra khỏi địa ngục như vậy được mấy chục phút, bây giờ suy nghĩ lại một chút đều cảm thấy sợ.

Sớm biết chú ấy không dễ chọc như vậy, bọn nhỏ đã đổi sang cách khác từ lâu rồi.

Kết quả tiền mất tật mang, bây giờ còn bị mẹ bắt chỉnh đốn lại, đúng là quá thảm.

Bé Bánh Bao thành thật gật đầu: “Thật quá hung dữ.”

Mạc Tiểu Bắc liền vội vàng nói: “Mẹ, lần này bọn con sai rồi, không nên chạy ra ngoài xa như vậy, mẹ không nên tức giận.”

“Đúng vậy mẹ, mẹ không nên tức giận nha.”

Thi Nhân xoa xoa huyệt Thái dương: “Mới vừa rồi mẹ cho là các con bị người xấu bắt cóc đi, muôn hù chết mẹ có biết không? Cho nên mẹ mới tức giận như vậy.”

Cô tỉnh táo lại, cũng biết giọng mình vừa rồi cũng hơi nghiêm trọng quá.

Thi Nhân sờ đầu của ba đứa con nhỏ: “Lúc nãy ở bên trong phòng, có nghịch ngợm hay không, có chọc anh ta khó chịu không?

“Không có!”

Bé Bánh Bao nhanh mồm trả lời trước, cuối cùng cái chú rất hung dữ đó còn trả lại đồ ăn cho bọn nó.

Mặc dù lúc mắng người, chú đó cũng rất hung dữ. Mạc Tiểu Bắc ngoan ngoãn nói: “Cái chú đó còn cho bọn con ăn trái cây, hỏi bọn con là con cái nhà ai.”

Thi Nhân thở phào, không có đắc tội với Mạc Đông Lăng là tốt rồi.

“Nữ thần, chị yên tâm đi, anh cả em mặc dù tính tình không tốt, cũng không đến nỗi đi so đo với con nít. Suy đoán theo những gì mấy đứa nhỏ nói ban nãy, thì thật ra anh cả em đối xử với bọn nhỏ cũng tốt, trước kia mấy đứa trẻ trong gia tộc chúng em cũng không dám làm phiền tới anh ấy, ngay cả nói cũng không dám nói to tiếng. Chỉ cần một ánh mắt của anh cả em đã có thể dọa cho bọn nó sợ tới phát khóc.”

Bé Bánh Bao gật đầu một cái, ánh mắt thật là đáng sợ.

Cô bé cũng muốn khóc..

Thi Nhân thở dài: “Đi xuống trước đi, chuyện này trở về mẹ mới tính sổ với mấy con.”

Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn đi theo Thi Nhân xuống lầu, đi ra bên ngoài sân cỏ.

Thi Nhân thấy Mạc Đông Lăng mang đồ đạc chuẩn bị đi đánh golf, cô mở miệng theo bản năng: “Tử Tây, chúng ta cũng đi qua đó sao?”

“Đúng, đưa mấy đứa nhỏ đi cùng nữa.”

Tránh cho thêm một lát nữa không biết lại có phát sinh thêm mấy chuyện lặt vặt gì hay không, vẫn là ở chung với người lớn sẽ tương đối an toàn yên tâm hơn.

Thi Nhân gật đầu một cái, cô cũng cảm thấy như vậy.

Trải qua chuyện mới vừa rồi, cô cảm thấy để mấy đứa trẻ ở nơi đó cũng không an toàn, cũng không bằng đem theo tụi nó đi chung với mình Ba đứa nhỏ cũng không dám có ý kiến gì, cụp đuôi đi theo.

Thi Nhân mang ba đứa trẻ thay một đồ thể thao, ngồi chung xe điện với Mạc Đông Lăng đi qua bên kia đánh golf. Mạc Đông Lăng vốn đang chơi thật tốt, đột nhiên thấy một đám người chướng mắt tới, chân mày cau lại, không lên tiếng, cũng không có ý kiến gì, mặc kệ bọn họ.

Mạc Tử Tây mặt dầy: “Anh cả, chúng ta cũng tới chơi.”

“Ừ”

Mạc Đông Lăng thậm chí còn không buồn nhấc mí mắt lên, căn bản không thèm nhìn người bên cạnh một cái, hoàn toàn xem đối phương là không khí.

Thi Nhân sắp xếp xong ba đứa bé, sau đó cầm gậy đánh golf đi tới: “Anh Lăng rất thích chơi golf sao?”

Vừa dứt lời, Mạc Đông Lăng trực tiếp lấy cầm gậy đánh golf đi ra xa.

Rõ ràng anh ta không muốn nói chuyện với Thi Nhân.

Cô cảm thấy có chút lúng túng, cũng không tiếp tục đi cùng anh ta, sợ để cho Mạc Đông Lăng khó chịu không ưa mình.

Thi Nhân quay đầu nhìn Mạc Tử Tây: “Lát nữ bọn tôi sẽ đi qua đó.”

“Anh cả em chính có tính tình như vậy, rất thích golf, nhưng mà kỹ thuật thì vô cùng tệ, người khác còn không dám nói anh ấy cái gì, chỉ có thể âm thầm nịnh hót.”

Mạc Tử Tây không quan tâm mặt mũi của anh mình, cô ấy cứ thế tổn thương anh ta.

Thi Nhân không biết làm sao, cô cười một tiếng: “Vậy chúng ta cứ chơi trước đi.”

“Được. Đã thật lâu rồi không có chơi.”

Một bên khác.

Mạc Đông Lăng yên lặng đi chỗ khác, tự mình chơi một mình, tuy nhiên lại có một cô gái xinh đẹp chậm rãi đi tới: “Anh Lăng!”

Người đàn ông ngừng tay, nhìn sang bên đó.

Cô gái xinh đẹp thẹn thùng, cổ áo cũng cởi ra mấy cái cúc áo: “Em có thể chơi với anh được không?”

“Cô muốn chơi như thế nào?”

Mạc Đông Lăng cười như không cười, ánh mắt người phụ nữ như phát sáng cho là mình có cơ hội.

Nếu có thể leo lên càng cao này, sa này việc thăng quan tiến chức chẳng phải càng nhanh chóng saol Thời điểm cô ta tới gân Mạc Đông Lăng, bỗng nhiên sau lưng truyền tới âm thanh vô cùng đáng yêu: “Chú, dì, hai người đang làm gì vậy?”