Ông viện trưởng và lão quản gia nhất định là liên lạc với nhau, nhưng chẳng qua viện trưởng không nói thật mà thôi.

“Tôi vẫn luôn ở đó cẩn thận quan sát, nhưng hai ngày nay cũng không thấy có động tĩnh gì, khả năng tránh điều tra của viện trưởng rất tốt, ông ta vẫn luôn rất cảnh giác.

Nhưng mà ông ta nhất định sẽ không kiềm chế được lâu.


“Đúng vậy, phải cẩn thận quan sát bọn họ, nhất định phải tìm được tung tích của lão quản gia.


Hiện giờ bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều chỗ khả nghi, những thứ này đều có liên quan đến ông cụ, nhưng bây giờ ông đã qua đời, người duy nhất biết được bí mật của ông cụ chỉ có quản gia tâm phúc của ông.

Nhưng mà ngay sau khi ông cụ qua đời, lão quản gia đã không nói câu nào, một mình bỏ đi, ông cũng không có nơi để đi, như vậy cũng không tốt.

Mặc dù như vậy nhưng lão quản gia cũng không nói gì.

Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên suy đoán, trong chuyện này nhất định còn có bí mật gì đó.

Nếu không dựa vào tính cách của lão quản gia, ông ta tuyệt đối sẽ nói ra với anh để trao đổi lợi ích, ông ta không nói gì, hơn nữa còn lén lút cấu kết với viện trưởng muốn tìm gì đó.

Điểm mấu chốt chính là ở đây.

Vật này nhất định có liên quan với mật thất trong phòng ngủ của ông cụ.

“Cha!”
Hai đứa nhỏ vội vàng chạy vào, trong tay chúng còn cầm đồ chơi, đứa trẻ thứ nhất và đứa trẻ thứ hai thấy Tiêu Khôn Hoằng đang làm việc, liền ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh.

Thi Nhân cũng nhanh chóng theo vào: “Hai đứa các con chạy nhanh thế, không đợi mẹ sao?”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn đứa trẻ thứ nhất và đứa trẻ thứ hai một cái nói: “Em gái đang ngủ trong phòng ngủ, các con cũng đi ngủ một chút đi.


“Cha, con chưa muốn đi ngủ.



Đứa trẻ thứ nhất và đứa trẻ thứ hai sức lực dồi dào nên không muốn ngủ trưa, lúc ở trường học mỗi lần đến giờ ngủ trưa, bọn chúng đều giờ vờ ngủ để lừa cô giáo.

Tiêu Khôn Hoằng nhàn nhạt nói: “Nếu không ngủ, các con sẽ không cao được đâu.


Mạc Tiểu Bắc và Mạc Tiểu Nam nhìn nhau một cái, thật sự không cao được sao?
Mạc Tiểu Bắc nhanh chóng hỏi: “Cha, cha cao như vậy, khi còn bé cũng thường xuyên ngủ trưa sao?”
Tiêu Khôn Hoằng trầm mặc một chút, hình như không.

Nhưng mà anh làm sao có thể nói ra, anh trả lời rất tự tin: “Đương nhiên rồi, nếu không làm sao cha có thể cao như vậy được?”
“Được rồi.


Đứa trẻ thứ nhất và đứa trẻ thứ hai ngoan ngoãn nghe lời, tự mình trở về phòng nghỉ ngơi, cũng không để người lớn đi theo.

Thi Nhân thấy đứa trẻ thứ nhất và đứa trẻ thứ hai ngoan ngoãn đi ngủ trưa, cô cảm thấy rất kinh ngạc.

Việc dỗ con ngủ trưa là chuyện khó khăn nhất.

Thi Nhân nhìn đứa trẻ một cái, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Anh dùng cách gì, mà làm bọn nhỏ nghe lời như vậy?”
Trước kia cô cũng đã nói, không ngủ trưa sẽ không cao được, nhưng mà bọn nhỏ không tin lời cô nói.

Lần này vẫn là lý do đó sao lại dùng tốt như vậy?
Thi Nhân cảm thấy rất khó tin.

Tiêu Khôn Hoằng ngước mắt nhìn cô: “Đương nhiên là bởi vì đó là cuộc đối thoại giữa những người đàn ông.


Được rồi.

Mỗi lần liên quan đến những vấn đề này, Tiêu Khôn Hoằng đề dùng lý do cho có lệ là vì là cuộc đối thoại giữa những người đàn ông, cho tới bây giờ cũng không chịu nói cho cô bí quyết.


Thi Nhân đứng bên cạnh bàn làm việc của anh: “Tổng giám đốc Hoằng, anh giấu giếm em, việc này làm sao có thể được chứ?”
“Em muốn biết sao?”
Tiêu Khôn Hoằng bỏ văn kiện trong tay xuống: “Tới đây, anh nói cho em biết.


“Nhìn trên mặt em có viết hai chữ ngu ngốc sao? Em sẽ không bị mắc lừa đâu.


Thi Nhân chẳng những không đến gần anh, mà còn lùi về sau mấy bước: “Bây giờ bọn nhỏ giao cho anh, em đi làm đây.


Nếu anh đã lựa chọn dẫn con đi làm, thì anh phải chịu trách nhiệm đến cùng.

Động một chút là đưa con đến công ty, vậy thì anh phải có trách nhiệm trong con, bây giờ cô phải đi làm, dù sao cô cũng không phải là nhà tư bản.

“Em không nghỉ trưa sao?”
“Em về phòng làm việc nghỉ trưa, anh tự xem mà làm đi.


Thi Nhân bỏ lại trách nhiệm trông con cho Tiêu Khôn Hoằng, còn mình thì xuống tầng trở về phòng làm việc, cô cũng có chuyện của mình cần làm mà.

“Tổ trưởng Nhân, tại sao buổi sáng hôm nay cô lại xin nghỉ?”
Triệu Nhược Trúc thấy Thi Nhân quay về phòng làm việc, cô ta liền cầm văn kiện đến, nhân tiên hỏi thăm vài chuyện bát quái: “Buổi sáng cảnh tượng lúc ông chủ ôm con gái đến, làm chúng tôi đều hoảng sợ, mọi người đều đoán tại sao ông chủ lại mang con đi làm.


“Vậy các người đoán tại sao?”
Thi Nhân có chút tò mò, mọi người sẽ nghĩ gì về chuyện này, hoặc là hành động này của Tiêu Khôn Hoằng trong mắt mọi người như thế nào.

Thật ra thì Tiêu Khôn Hoằng ở công ty, và lúc ở trước mắt cô có chút không giống nhau.


“Giả thuyết đầu tiên là: Buổi sáng ông chủ không dỗ được con gái, kết quả phải ôm con gái đi làm.

Nhưng suy nghĩ lại thấy, ông chủ có cái gì mà không làm được chứ, cũng chẳng có chuyện gì ông chủ không giải quyết được, do vậy bọn họ cảm thấy hôm nay ông chủ khác mọi ngày.


“Vậy còn có mấy cái giả thuyết nữa?”
“Đương nhiên còn có giả thuyết thứ hai, khụ khụ, đó chính là tối qua ông chủ lớn được ‘phúc lợi’, sau đó buổi sáng bà chủ không dậy được, cho nên chuyện dỗ con đành phải rơi lên đầu ông chủ.


Khụ khụ, những người này tại sao lại bát quái như vậy chứ?
Thi Nhân cầm lấy văn kiện Triệu Nhược Trúc mới đưa nói: “Mấy giả thuyết này đều không đúng, nhưng các người rất có tiềm năm làm phóng viên giải trí.


“Đúng không vậy? Tôi thật hâm mộ các người, dáng vẻ ân ái như vậy.


“Nhưng mà mỗi đoạn tình cảm đều không phải tự nhiên mà nhìn ân ái được, chắc chắn phải trải qua không ít chuyện, mới có thể trở thành như thế.


Thi Nhân nhìn Triệu Nhược Trúc nói: “Còn cô, gần đây tình cảm của hai người thế nào rồi?”
“Vẫn ổn.


Triệu Nhược Trúc nở một nụ cười ngọt ngào, cô ta nhìn văn kiện nói: “Đây chính là người ở nhà cung cấp nước S mà buổi chiều cô phải gặp mặt, văn kiện này là thông tin hiện tại của công ty họ, cô xem một chút.


“Được, cảm ơn.


Buổi chiều Thi Nhân đến công ty cũng là vì chuyện này.

Đã hẹn đối phương buổi chiều gặp mặt, cô cũng không thể không giữ lời được.

Thi Nhân nhìn tài liệu, quy mô công ty này không phải là lớn, nhưng cũng có không ít kiệt tác, trong đó có rất nhiều mẫu thiết kế mà Thi Nhân thích.

Nhưng một công ty như vậy, tại sao vẫn chỉ là một công ty nhỏ chứ?
Cô cứ có cảm giác có chỗ nào không được đúng lắm!
Thi Nhân dở đi dở lại tài liệu, cũng lên mạng tìm hiểu, nhưng không phát hiện điều khác thường gì, hơn nữa công ty này rất có tiềm lực, sau này chắc chắn sẽ phát triển rất tốt.


Hiện giờ tập đoàn Quang Viễn nhất định phải chiếm cứ được một vị trí trên thị trường nước Đước.

Đầu tiên cô nhắm vào các bà chủ phu nhân nước S, từ đó mở ra một chút thị trường ở nước S, dù sao bên kia cũng có nhà họ Mạc, thị trường cạnh tranh rất kịch liệt, công ty tập đoàn nhỏ như vậy muốn giữ một vị trí cũng vô cùng khó khăn.

Thi Nhân muốn mình dùng đến năng lực của mình để giúp Tiêu Khôn Hoằng.

Buổi chiều, Thi Nhân đến quán trà đã được hẹn trước.

Chỗ đó khá nhỏ, nhưng không gian lại rất tốt.

Lúc Thi Nhân vừa đến cửa, đã có phục vụ đi tới: “Chào cô, xin hỏi cô có hẹn trước không?”
“Có, là một người họ Cố.


“Mời cô đi cùng tôi.


Thi Nhân đi theo người phục vụ đi qua sân nhỏ có hòn non bộ, sau đó lại đi đến một phòng bao yên tĩnh, nhìn không gian xung quanh, cô bóng nhiên có chút tò mò với người sắp gặp mặt kia.

Người lần này mang đến cho cô cảm giác không hề đơn giản.

Cửa phòng bao được mở ra, Thi nhân vào trong thấy một người đàn ông đang đứng bên cạnh cửa sổ, trước bệ cửa sổ là một bụi chuối tây.

Bóng lưng của người đàn ông được cây chuối tây làm nổi bật lên, nhìn vô cùng khí chất, nếu như phải dùng một từ để hình dung thì đó chính là ‘Công tử như ngọc.


“Cô Thi Nhân, mời ngồi.


Người đàn ông quay đầu lại nhìn cô, ngũ quan anh tuấn nở nụ cười, trong tay còn cầm chiếc xẻng nhỏ xới đất, cả người anh ta mang đến cho người khác cảm giác vô cùng thoải mái.

Thi Nhân không nghĩ tới đối phương lại là một người đàn ông xuất sắc như thế.

Cô mở miệng cười nói: “Chào anh.