Rạp chiếu phim đã đến giờ chiếu rồi, đèn xung quanh bị tắt tối om.

Thi Nhân ngồi ở vị trí bên trong cùng, người đàn ông ngồi bên cạnh, co đôi chân dài lên chặn lối đi.

Cô nhếch nhẹ khóe miệng, đây là lần đầu tiên bọn họ cùng nhau xem một bộ phim trong rạp chiếu phim.

Cũng là rất mong đợi mà.

Lúc bộ phim bắt đầu, Tiêu Khôn Hoằng chủ động nắm lấy bàn tay của cô vợ bé bỏng của anh, hai người đan chặt mười ngón tay vào nhau, cùng nhìn vào màn hình chiếu phim.

Bộ phim vừa mới bắt đầu cũng không lâu.

Tiêu Khôn Hoằng chú ý thấy cặp tình nhân bên cạnh anh, trong lòng bọn họ có hai gói bỏng ngô, còn có cả Coca nữa.

Nam nhân nhướng mắt quét một vòng xung quanh, dường như rất nhiều người đều đang cầm những đồ ăn đó.

Nhưng bọn họ thì không.

Tiêu Khôn Hoằng hiếm khi đến những rạp chiếu phim kiểu như này, vì vậy nên cũng không biết quy trình, vẫn cứ cho rằng bỏng ngô và đồ uống đều sẽ có người khác giao đến cho.

"Anh đã nói là chỉ mua một suất bỏng ngô thôi, bây giờ lại thêm một thùng bỏng ngô nữa, ăn không hết có phải rất lãng phí không.

"
Cặp tình nhân bên cạnh thấp giọng thảo luận với nhau, mang một chút than thở.

Tiêu Khôn Hoằng quay đầu lại nhìn bọn họ, đôi tình nhân nhỏ đột nhiên ngậm miệng không nói gì nữa, còn tưởng rằng mình đang quấy rầy người khác.

Người đàn ông nhìn thùng bỏng ngô ấy rồi nói: "Bán không?"
Đôi tình nhân nhỏ vẫn không có chút phản ứng gì, người con trai còn chú ý thấy Tiêu Khôn Hoằng không mua gì, liền nhanh chóng cầm gói bỏng ngô qua: “Tặng cho hai người đó, gói bỏng ngô này chúng tôi còn chưa đụng đến đâu”.

"Không cần.

"
Người đàn ông lấy ra một tờ tiền màu đỏ, nhét vào tay chàng trai: "Tôi đang dỗ dành vợ của tôi.

"

Đôi tình nhân trẻ nhìn thấy khí chất đặc biệt của Tiêu Khôn Hoằng, liền hâm mộ liếc nhìn người phụ nữ đang ngồi ở trong cùng một cái, có thể kết hôn với một người đàn ông như vậy, cũng không biết là người phụ nữ như thế nào nhỉ.

Thi Nhân đang xem phim một cách nghiêm túc, bỗng nhiên có một gói bỏng ngô được đặt vào giữa hai người.

Cô ngạc nhiên nhìn một cái rồi nói: "Nó từ đâu đến vậy?"
Vừa rồi lúc bọn họ vừa mới mua vé xem phim xong đi ra, thì bộ phim cũng sắp bắt đầu chiếu rồi, hơn nữa Thi Nhân hai người bọn họ cũng mới đi khi ăn xong, cô cũng không nghĩ đến định mua cái gì để ăn, cảm thấy không cần thiết lắm.

Đáng nhẽ Tiêu Khôn Hoằng càng không nên có ý định này chứ.

Gói bỏng ngô này tự nhiên xuất hiện như vậy sao?
"Anh đã mua.

"
Người đàn ông với một giọng điệu bình tĩnh, mười phần thoải mái và đặt bỏng ngô vào vòng tay cô: "Nếu người khác có nó, thì em cũng phải có nó.

"
Rất nhiều lúc, anh ấy thực sự sẽ bỏ qua các chi tiết nhỏ.

Ví dụ Thi Nhân thích ăn lẩu, nhưng cô ấy luôn bỏ qua bản thân, từ trước đến nay cũng chưa bao giờ đưa ra yêu cầu muốn ăn như vậy.

Anh ấy vẫn làm không đủ tốt.

Tiêu Khôn Hoằng luôn cho rằng mình làm rất tốt rồi, nhưng bây giờ anh mới nhận ra rằng điều đó còn lâu mới đủ, so với những chi tiết nhỏ, cô vợ nhỏ còn chú ý đến anh hơn cả bản thân mình.

Như vậy làm thế nào mới có thể là cho là tốt đây?
Anh ấy phải đối xử với cô tốt hơn nữa.

Thi Nhân đột nhiên cầm trong tay một gói bỏng ngô, nhưng cô không tiếp tục hỏi nữa, cầm lên thử một miếng, mùi vị cũng là mùi vị rất bình thường.

Nhưng qua lần này, cô cảm thấy món bắp rang bơ có vẻ ngon hơn trước rất nhiều.

Tình tiết của bộ phim có chuyển biến hơn một chút, nam nữ chính cũng đến lúc bắt đầu phát sinh tình cảm dành cho nhau.

Tiêu Khôn Hoằng chỉ liếc nhìn màn hình một cái, liền cảm thấy không có hứng thú cho lắm, quay đầu lại nhìn tiểu cô nương đang ăn bỏng ngô, hành động có vẻ ngốc nghếch đáng yêu.

Nhưng có vẻ như việc mua một gói bỏng ngô, là một lựa chọn rất sáng suốt.


Anh lấy một tờ khăn giấy ra, đưa cho Thi Nhân lau tay.

"Anh thử ăn xem?"
Thi Nhân đưa một miếng bỏng ngô lên miệng của anh, người đàn ông ăn xong sau một lúc ngừng lại, mùi vị rất ngọt, không phải mùi vị mà anh thích.

Hóa ra là con gái thích ăn những món như này.

Toàn bộ đều là đồ ăn vặt.

"Ăn ngon không?"
Thi Nhân nghiêng đầu nhìn anh.

Gương mặt của người đàn ông không thể nhìn rõ vì bóng tối trong rạp chiếu, nhưng giọng nói của anh nghe rất dễ chịu: "Hừm, cũng không tồi.

"
Thi Nhân biết rằng anh đang cố để chấp nhận nó một cách miễn cưỡng.

Cô cũng không tiếp tục ép anh ăn, mà tự mình xem phim tiếp.

Lúc này, tình tiết của bộ phim đã đến giai đoạn sau, nam nữ chính bắt đầu ôm hôn nhau thắm thiết.

Khụ khụ, ánh mắt Thi Nhân đảo qua khi nhìn thấy cảnh này.

Vị trí ngồi của họ tương đối cao, từ ghế ngồi có thể nhìn thấy cả những hàng ghế ngồi bên dưới, cũng là do đây là bộ phim chuyên về tình cảm, nên đến xem hầu hết đều là đôi bạn trẻ.

Lúc này, có những cặp đôi đã bắt đầu tiến gần đến nhau.

Thi Nhân thu hồi tầm mắt của mình, bây giờ cô đã qua cái tuổi đó rồi, cảm thấy việc hôn nhau trong rạp chiếu phim có chút gì đó ngượng ngùng.

" Đang nhìn cái gì thế?"
Người bên cạnh nghiêng người qua, Thi Nhân quay đầu thật ngớ ngẩn, trong miệng vẫn còn bỏng ngô.

"Ăn đầy hết các mặt rồi.


"
Tiêu Khôn Hoằng tiến đến gần cô, dùng ngón tay cái lau khóe miệng cô, trong nháy mắt cúi đầu hôn Thi Nhân.

Thi Nhân nắm chặt gói bắp rang bơ trong tay, nhịp tim của cô cũng nhanh lên rất nhiều trong khoảnh khắc đó.

Trong rạp chiếu phim có âm nhạc đầy cảm xúc, những tình tiết trên màn ảnh cũng có thể khiến con người ta trở nên rất cảm động.

Nhưng những thứ này Thi nhân đều nghe không thấy, cả nhìn cũng không.

Cô chỉ có thể cảm nhận được hơi thở của người đàn ông bên cạnh, và nhiệt độ từ đôi môi mỏng của anh ta.

Sau khi bộ phim kết thúc, đèn xung quanh đã bật sáng.

Thi Nhân dựa vào vòng tay của Tiêu Khôn Hoằng và thở hổn hển.

Cô ấy đỏ mặt rồi đeo khẩu tràn vào, mở miệng thì thầm nói: "Đi thôi.

"
"Hừm.

"
Sau đó Tiêu Khôn Hoằng đeo khẩu trang ổn thoả lại, anh nắm lấy tay cô vợ nhỏ và đi ở phía sau đám đông.

Tuy không nói gì nhưng bầu không khí rõ ràng là màu hồng.

Tâm trạng của người đàn ông trở nên rất vui vẻ, khả năng chịu đựng của anh đối với môi trường đông đúc và ồn ào xung quanh cũng cao hơn nhiều.

Sau khi rời rạp chiếu phim, Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn về phía trung tâm thương mại: "Em có muốn mua cái gì không?"
Nhưng anh cảm thấy những thứ ở đây, đều không phù hợp với cô vợ nhỏ của anh.

Trước đây những quần áo và đồ trang sức mà anh mua cho cô vợ bé bỏng, đều là hàng được đặt làm riêng.

Loại trung tâm mua sắm này, không có quần áo thích hợp cho với cô vợ nhỏ của anh.

Thi Nhân liếc mắt nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào một máy gắp thú bên trên, ánh mắt cô đột nhiên sáng lên: "Không bằng chúng ta đi lấy con búp bê đó đi.

"
Lấy con búp bê đó?
Anh nhanh chóng tìm kiếm từ khóa này trong đầu, nhưng mà anh lại không tìm ra được thứ gì giống thế cả.

Lấy một con búp bê thì có ý nghĩa là gì?
Để chơi trò gia đình? Hay là dùng tay lấy con búp bê đó?

Tiêu Khôn Hoằng đi theo vợ mình đứng trước dãy máy gắp, nhìn những con búp bê này và cái móng vuốt ở bên trong máy, dường như cũng hiểu được chút chút.

"Anh biết sao?"
Thi Nhân quét mã và mua hai mươi tệ tiền xu, cô liếc nhìn Tiêu Khôn Hoằng và có lẽ đoán rằng anh ta chắc chắn sẽ không chơi trò chơi ngốc nghếch như vậy.

Nhưng đã rất lâu rồi cô ấy không chơi trò này.

Tình cờ gặp nó ngày hôm nay, phải thử chơi cái đó mới được.

Thi Nhân di chuyển bàn tay của mình, nhắm vào vị trí đó rồi sau đấy nhấn nút, nhưng cô không gắp trúng.

Thử đi thử lại nhiều lần, nhưng cô vẫn không thể nhắm gắp trúng được.

Thi Nhân không khỏi thở dài: “Có vẻ không có may mắn rồi.

"
Tiêu Khôn Hoằng nhìn một hồi, cũng đã phân tích ra quy luật để gắp con búp bê đó rồi: "Nó cố ý sắp đặt như vậy, cho nên nếu muốn gắp trúng được sẽ tùy thuộc theo may mắn và xác suất trúng của mình.

"
"Em biết a, mấy cái này hầu như đều phụ thuộc vào may mắn, còn có cả công nghệ nữa.

"
Thi Nhân tiếp tục gắp.

Tiêu Khôn Hoằng đứng nhìn thấy các chàng trai khác đang phụ trách gắp những con búp bê, các cô gái đứng một bên để cổ vũ, lúc các chàng trai đó gắp trúng được con búp bê, các cô gái sẽ nhìn họ với dáng vẻ đầy ngưỡng mộ.

Khi mà anh nhìn thấy điều này, anh đã có một số dự định trong lòng.

Anh chủ động lên tiếng: "Anh chơi đây.

"
"Anh chơi thì anh chơi đi.

"
Thi Nhân nhường vị trí đang đứng cho anh, người đàn ông này sao lại có dáng vẻ tự tin như vậy, xem thử xem liệu anh ấy có thể gắp trúng được nó hay không.

Tiêu Khôn Hoằng tập trung tất cả sự của mình, nhưng cuối cùng anh lại không gắp trúng được nó.

Điều này đúng là có một chút xấu hổ.