Tống Phong một bên suy nghĩ miên man, một bên lặng lẽ phi hành.
Trên đường đi, Tống Phong tận lực tránh né sự chú ý của người khác.

Thỉnh thoảng Tống Phong cũng gặp qua một vài tu sĩ bay khác hướng, nhưng khi bọn hắn nhìn thấy trang phục Đạo Huyền Môn của Tống Phong thì liền cũng không nhìn quá nhiều.
Dù sao, nơi này vẫn còn nằm trong phạm vi địa bàn của Đạo Huyền Môn.

Tống Phong cứ như vậy ngự khí đi được khoảng một tuần mới ra khỏi phạm vi của Đạo Huyền Môn.

Lúc này, hắn tìm một nơi vắng vẻ đem dung mạo cải trang một chút, đồng thời đổi luôn y phục.

Thậm chí phi kiếm dưới chân cũng đổi thành một Hắc phiên hạ phẩm pháp khí không có chút gì thu hút.
Điều này cũng là vì tránh sự chú ý không cần thiết.

Mặc dù nếu sử dụng pháp khí phẩm chất cao hơn sẽ có thể phi hành nhanh hơn một chút, nhưng Tống Phong tình nguyện chậm một hai ngày.
Đã ra khỏi phạm vi của Đạo Huyền Môn, Tống Phong cũng không muốn dính vào những phiền toái không đâu.

Lúc này nhìn lại, Tống Phong đã là một thanh niên sắc mặt u ám, trên thân mặc thanh y hơi cũ, nhìn qua chẳng khác gì một gã tán tu vừa bị mất sổ gạo.

Ai nhìn ta liền đánh người đó!

Đạp lên Hắc phiên, cả người bao phủ trong một tầng vụ khí màu xám mờ nhạt, Tống Phong liền chậm rãi tiến về phía xa.
Cứ như vậy, cho đến mười ngày sau, khi Tống Phong đang chậm rãi phi hành như bình thường, đột nhiên thần sắc Tống Phong khẽ động, vừa thu lại hắc phiên liền nhoáng lên một cái cả người tiêu thất tại chỗ.
Mà lúc này, cách vị trí Tống Phong chừng hai dặm có hai nữ tu sĩ đang phân biệt bao vây lấy một con bọ cạp hình thể to lớn ở giữa.
Con bọ cạp này dài chừng ba thước, làn da bao bọc bởi một lớp vảy đen óng bóng loáng, phần đuôi có một cái móc câu sáng bóng, bộ dáng sắc bén hơn cả thần binh lợi khí.

Nhưng cái móc câu kia không phải là thứ duy nhất làm bọn họ lo lắng, mà cặp càng to lớn cứng cáp chẳng khác gì một đôi pháp khí liên tục vùng vẫy mới khiến bọn họ gặp nhiều khó khăn nhất.
Mỗi một lần nó huy động cặp càng vung tới tấn công người nào, liền tạo ra âm thanh vù vù khiến đám người mặt mày xanh lét.
Hai người này mỗi người đều thi triển linh lực tạo thành một vòng sáng mờ mờ, đem toàn thân che chắn cẩn thận.

— QUẢNG CÁO —
Vị nữ tu sĩ có vẻ tu vi mạnh mẽ nhất đã đạt cảnh giới Luyện Tinh Cảnh hậu kỳ đỉnh phong thì trong tay giữ một đầu của một sợi dây lóe lên kim quang đen thân thể và cặp càng của con bọ cạp cố gắng khóa lại.
Mà nữ tử còn lại thì liên tục thi triển các loại công kích đánh vào con bọ cạp.
Tuy nhiên, mỗi lần công kích đánh tới đều phát ra âm thanh ‘cảng cảng’ giống như đánh vào một tấm sắt thép.

Điều này khiến sắc mặt mỗi người đều ngày càng khó coi.
Mà con bọ cạp dường như cũng bị những công kích này triệt để chọc giận.

Trong miệng nó rít lên mấy tiếng kêu the thé, móc câu phần đuôi công kích ngày càng dữ dội.
“Hàm Hàm, công kích vật lý với nó vô dụng.

Mau dùng Linh Hoa Kiếm Trận!”
Một nữ tu mắt thấy bọ cạp vùng vẫy ngày càng lợi hại, đã sắp thoát khỏi khống chế, vội vàng hô lớn.
Đúng lúc này, sợi dây trói buộc cơ thể của con bọ cạp rốt cuộc bị nó lắc mạnh một cái.

Nữ tu giữ sợi dây lập tức như diều đứt dây, bị ném bay ra ngoài, cơ thể nàng không thể khống chế đập vào một gốc cây ở phía xa.
“Sư tỷ!!!” Người còn lại thấy vậy thì lo lắng kêu lên.

Nhưng nàng cũng không dám chạy tới xem xét mà cắn răng vỗ túi trữ vật ném ra một thanh kiếm màu xanh ngọc, hai tay bắt quyết, trong miệng tụng niệm chú ngữ.
Mà người vừa bị đánh bay đi cũng chỉ kịp lấy ra một viên đan dược cho vào miệng rồi ngay lập tức phóng tới, cũng lấy ra thanh kiếm khác bắt đầu phối hợp với thiếu nữ kia hợp thành một kiếm trận.
Động tác của hai người rất nhanh, xem xét cũng không phải lần đầu tiên thi triển thứ này.
Tuy nhiên, động tác của yêu thú bò cạp càng nhanh hơn.

Bản năng của một yêu thú nhị giai cho nó cảm nhận được một chút nguy hiểm đang đến gần, liền rít lên một tiếng, hai cái càng vung tới kẹp lấy người vừa bị nó đánh bay.


Vị nữ tu vừa quay lại vòng chiến, còn chưa kịp ổn định thân hình, đã thấy bọ cạp đánh tới, nhất thời biến sắc, vội vàng nghiêng người tránh né, đồng thời động tác pháp quyết trong tay cũng theo đó chậm một chút.
Mà thiếu nữ còn lại đang khởi động kiếm trận, thấy cảnh này thì tâm thần phân tâm nhìn qua.
Ngay khoảnh khắc phân tâm này, trước mắt nàng đột nhiên xuất hiện một bóng đen mang theo khí tức lạnh lẽo ùa tới.
— QUẢNG CÁO —
Định thần nhìn lại, đó chính là cái móc câu chứa đầy nọc độc của con bọ cạp như lưỡi hái tử thần đã cách mặt nàng chỉ còn chừng một trượng.
Thậm chí nàng còn có thể nhìn thấy ánh sáng sắc lạnh lóe lên từ móc câu trong tròng mắt.
Biến hóa này quá nhanh.
Nhanh đến nỗi không có bất kỳ ai kịp phản ứng.

Thiếu nữ này lúc này sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch không còn chút máu, cảm giác tử vong ùn ùn kéo tới khiến nàng đầu óc lúc này hoàn toàn trống rỗng.
Con bọ cạp trong đôi mắt tràn ngập u quang lóe ra một vẻ đắc ý.

Nhưng đột nhiên.
“Bộp!”
Một tiếng va chạm trầm thấp vang lên.

Chỉ thấy trước mặt nữ tu này có một tấm thuẫn tỏa ra thanh quang nhè nhẹ đem công kích của bọ cạp hoàn toàn đón đỡ.
Bọ cạp thấy cảnh này thì ánh mắt từ đắc ý lập tức chuyển sang nổi giận cực kỳ, hai càng huy động vung tới muốn đem tiểu thuẫn trước mắt đánh bay đi chỗ khác đồng thời đem nhân loại trước mắt xé tan thành từng mảnh.
Nhưng đột nhiên, khóe miệng nó tràn ra máu đen, một cảm giác đau đớn kịch liệt theo phần cổ nó lan tràn khắp toàn thân.
Càng đau đớn, con bọ cạp càng vùng vẫy điên cuồng.

Thế nhưng nhìn kỹ lại, cổ của nó từ lúc nào đã bị một thanh hắc sắc trường thương đâm thẳng xuống, ghim thẳng vào trong mặt đất.

Máu đen theo vết thương chảy ra tràn ngập tanh tưởi.
Nhưng còn chưa chờ cho nó kịp định thần lại thì đã nhìn thấy từng khớp chân cùng khớp đuôi của con bọ cạp liên tục có bạch quang lóe lên.


“Xoẹt xoẹt xoẹt..” — QUẢNG CÁO —
Hơn chục đạo kiếm khí vô thanh vô tức chạm đến, tựa như cắt đậu hũ đem tất cả chân cùng đuôi của con bọ cạp đồng loạt cắt ra.
Những kiếm khí này cực kỳ chuẩn xác, chém vào đúng khe thịt nơi tiếp giáp của các khớp chân, không có vảy giáp đen bóng che chắn, cũng là nơi yếu hại nhất của con bọ cạp.
Cảnh tượng này chỉ diễn ra trong vòng mấy nhịp thở.
Khi hai nữ tu định thần nhìn lại, đã thấy con bọ cạp lúc này mặc dù chưa chết nhưng phần đuôi cùng tất cả chân đều đã bị cắt rời ra.

Chỉ còn phần thân của nó lúc này như một con nhộng trần trụi mang theo một cặp càng tuyệt vọng vùng vẫy.
Chỉ một lúc sau, máu đen chảy đầy đất, cặp càng của con bọ cạp cũng không còn nhúc nhích nổi chút nào nữa, triệt để bỏ mạng.
Mà nữ tu sĩ vừa thoát khỏi hiểm cảnh kia khi nhìn đến thanh Hắc thương đang ghim chặt con bọ cạp vào đất thì mắt đẹp sáng lên, dường như trong đầu nàng đã có suy đoán nào đó.
Nàng đưa mắt nhìn chung quanh như muốn xác định suy nghĩ của mình là đúng.
Đúng lúc này, một âm thanh đạm mạc có chút hòa ái truyền đến:
“Từ khi chia tay đến nay, hai vị vẫn khỏe chứ?”
“Tống sư huynh!”
“Tống đại ca!”
Nghe được câu nói hòa ái kia, hai âm thanh cùng lúc reo lên mang theo ngữ khí vui mừng.

.