Tống Phong đi ra khỏi tiểu viện của Ngô sư huynh, trên đường trở về gương mặt lúc nào cũng âm trầm.
Đúng lúc này, một tiếng gọi làm cho hắn khẽ giật mình:
“Sư đệ, xin dừng bước.”
Tống Phong theo phương hướng tiếng nói nhìn lại, liền thấy một người mặc trang phục Tạp dịch đệ tử mỉm cười đi tới.
Người này chừng ba mươi tuổi, dáng người cường tráng, khuôn mặt toát lên vẻ hữu hảo thân thiện, đến gần chắp tay mỉm cười nói:
“Vị sư đệ này, tại hạ Uông Phi.

Nhìn sư đệ sắc mặt không tốt.

Chẳng lẽ có vấn đề gì sao?”
“Thì ra là Uông sư huynh.

Tại hạ Tống Phong, vừa rồi chỉ là trong người ta có chút không khỏe, đa tạ sư huynh quan tâm.”
Có câu đưa tay không đánh mặt tươi cười.

Tống Phong dù trong lòng rối loạn nhưng vẫn hoàn lễ.
“Ha hả, ngày hôm qua ta nghe đồng môn nhắc đến có Tống Phong sư đệ mới nhập môn.

Không ngờ hôm nay liền được gặp mặt, quả nhiên hữu duyên.

Không biết sư đệ không khỏe chỗ nào? Sư huynh dù tu vi không cao nhưng nhập môn thời gian có chút dài, một vài việc nhỏ ta vẫn có chút nắm chắc.” Uông Phi mỉm cười nói.
“Làm phiền Uông sư huynh bận tâm.

Chỉ là sư đệ vừa nhập môn, đối với tu luyện có chút gút mắc, nhất thời trong lòng hỗn loạn khó giải, để sư huynh chê cười.” Tống Phong cười khổ.
Uông Phi nghe vậy, khóe mắt hơi liếc về phương hướng tiểu viện của Ngô sư huynh mà Tống Phong vừa đi ra, gương mặt như có điều hiểu ra.
Y cười nói:
“Thì là là như vậy.

Việc này hết sức bình thường mà thôi.

Tu luyện tiên pháp đâu phải dễ như vậy liền thành công.

Ý chí, ngộ tính cùng cơ duyên, thiếu một thứ cũng không được.


Sư đệ nhìn qua thần thái sáng láng, hiển hiện ngộ tính có thừa.

Mà lại vừa mới nhập môn chẳng những không tham quan thể nghiệm mà lại vùi đầu tu luyện chứng tỏ ý chí hẳn là vượt trội thường nhân.

Như vậy chỉ còn thiếu cơ duyên mà thôi.

Cũng vừa lúc sư huynh có một loại đồ vật có thể trợ giúp sư đệ một chút cơ duyên, không biết sư đệ thấy thế nào?”
Tống Phong nghe vậy, mang theo mấy phần hồ nghi nhìn Uông Phi.
Uông Phi ho nhẹ, kéo Tống Phong vào một chỗ hoang vắng, ánh mắt có chút đê tiện.
Nhìn gương mặt hèn mọn của Uông Phi, nếu người nào không biết, còn tưởng hai người này tìm chỗ kín đáo để so kiếm pháp, quyết phân ra ai trên ai dưới không chừng.
Cũng may, Uông Phi nhanh ho nhẹ một tiếng, sau đó quan sát chung quanh, cuối cùng nhỏ giọng hỏi:
— QUẢNG CÁO —
“Nhìn sư đệ khí tức mập mờ, hiển nhiên là đang gặp vấn đề về Luyện Tinh Thiên đúng chứ?”
“Để sư huynh chê cười.” Tống Phong trực tiếp thừa nhận.
“Tốt, đừng nói sư huynh không giúp sư đệ.” Vừa nói, y vừa lấy ra từ trong ngực một quyển sách chép tay đưa tới trước mặt Tống Phong giới thiệu “Nơi này ta có một quyển Luyện Tinh Chân Giải Bút Ký.

Bên trong tổng hợp ba mươi bài giảng nhập môn do chính miệng các vị trưởng lão Luyện Thần Cảnh giảng giải.

Chỉ cần sư đệ tham ngộ, cam đoan tu vi tiến nhanh, lúc phát đạt không được quên sư huynh a.”
Tống Phong thấy vậy mừng rỡ, đưa tay tiếp nhận quyển sách:
“Đa tạ sư huynh, ân tình này sư đệ ghi nhớ.

Ngày sau như có việc cần, tất nhiên sư đệ dốc hết toàn lực.”
“Ấy ấy…” Uông Phi thấy Tống Phong cứ vậy đưa tay cầm lấy, trong lòng thầm mắng đồ đần, nhưng ngoài miệng làm bộ khó xử nói:
“Sư đệ, cũng không phải sư huynh không muốn giúp sư đệ.

Nhưng ngươi cũng biết, loại tài liệu này ghi chép cực kỳ tổn hao tinh thần lực.

Lại thêm cực kỳ nguy hiểm, nếu như trưởng lão bên kia biết được, ta gánh không nổi a.

Sư đệ, ngươi xem…”
Uông Phi làm ra vẻ cực kỳ khó xử, một bộ dáng muốn nói lại thôi.

Tống Phong nhìn dáng vẻ Uông Phi chỉ còn thiếu đưa tay ra đếm đếm làm dấu nữa là vừa đẹp thì trong lòng cười thầm.

Vừa rồi hắn cũng chỉ thử thăm dò mà thôi.

Lúc này cũng làm bộ khó xử, nói ra:
“Sư huynh, tiểu đệ vừa mới nhập môn, quyển sách này quý giá như vậy, hẳn là cho dù có đem toàn bộ thân gia của ta ra cũng không đổi được.

Sư huynh ý tốt sư đệ tâm lĩnh.

Sư huynh yên tâm, chuyện ngày hôm nay sư đệ tuyệt đối không để lộ ra với bất cứ ai.

Cáo từ!”
Nói xong làm bộ muốn quay người rời đi.
Uông Phi nghe vậy, sao không biết Tống Phong đang mặc cả.

Trong lòng thầm mắng một câu tiểu hồ ly, ngoài miệng lại thở dài một tiếng, có vẻ hi sinh nói:
“Thôi thôi, ta nhìn sư đệ mới quen như đã thân.

Tuổi tác của ngươi lại giống một tiểu đệ đệ của ta, ta cũng không đành lòng bỏ mặc ngươi.

Quyển sách này… đổi hai viên Hạ phẩm linh thạch cùng một viên Tụ Tinh Đan là được.

Sư huynh chịu thiệt chút cũng chẳng sao, miễn sao sư đệ ngươi tu vi tinh tiến, chút thiệt thòi nhỏ sư huynh vẫn cố hết sức mà nhận lấy.”
Uông Phi nói xong, hai hốc mắt có chút đỏ lên, dường như là bị diễn kỹ của bản thân làm cho chính mình cũng cảm động vô bờ.

Đáng tiếc, y rặn mãi mà không được giọt nước mắt nào, nếu có thì sẽ càng thêm hoàn mỹ.

Xem ra ngày thường rãnh rỗi cần tập luyện thêm.
Tống Phong vốn dĩ chỉ làm bộ rời đi, nghe Uông Phi giở công phu sư tử ngoạm, khuôn mặt liền đen lại, không nói một lời liền bước vội mà đi.

— QUẢNG CÁO —
Uông Phi thấy Tống Phong vậy mà đi thật, nhất thời gấp gáp.


Chờ thật lâu mới có con dê béo, đâu dễ dàng bỏ qua như vậy được:
“Sư đệ, hai viên Hạ phẩm linh thạch.

Chỉ hai viên, đây đã là giá thấp nhất.

Nếu ngươi không được nữa thì cứ rời đi, ta Uông Phi không nói thêm một lời.”
Tống Phong bước chân có hơi chậm lại.
Thực ra Tống Phong cũng biết, nếu như thật như lời Uông Phi nói, đây là bài giảng của các vị trưởng lão, không chừng tiền này hoa cũng thật đáng giá.

Dù sao đối với Tống Phong, kiến thức mới là bảo vật tốt nhất.

“Một viên.

Sư huynh, ngươi chắc cũng biết sư đệ nhập môn Tạp dịch đệ tử chỉ được hai viên.

Linh thạch thứ này không phải dễ kiếm, mà tu luyện thì sư đệ có thể từ từ tìm hiểu.

Sư đệ chỉ có thể bỏ ra giá này, nếu sư huynh không hài lòng thì chúng ta coi như bèo nước gặp nhau, ngày sau nếu có sinh ý khác thì lại bàn tiếp.”
Tống Phong cắn răng nói ra.

Bộ dáng như cực kỳ tiếc nuối viên Hạ phẩm linh thạch kia.
Uông Phi chăm chú nhìn Tống Phong thật sâu.
Chừng mấy nhịp thở sau, Uông Phi thở dài, có chút chán nản nói:
“Thôi được, xem như tiện nghi sư đệ.

Một viên thì một viên, sư đệ ngươi trước khi nhập môn không biết làm nghề gì, thủ đoạn trả giá lại như thế cao minh.

Sư huynh bội phục a!”
“Uông sư huynh cớ gì nói lời ấy, đây là giao dịch công bằng thuận mua vừa bán.

Lại nói, sư đệ cũng nhìn sư huynh thần thái uy tín, tin tưởng nhân phẩm sư huynh thì mới dám trao đổi.

Nếu như đổi lại người khác, có người tự nhiên tiếp cận mình thì hẳn là sẽ bỏ chạy mới là thượng sách a!” Tống Phong lấy ra một viên Hạ phẩm linh thạch đưa cho Uông Phi, tay kia cầm lấy quyển sách.
Một tay giao tiền một tay giao hàng.
Không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng Uông Phi nhìn thấy Tống Phong cẩn thận như vậy thì lắc đầu cười khổ:
“Sư đệ, ngươi đầy miệng tin tưởng nhân phẩm của ta nhưng bàn tay thì lại chắc cú như vậy.


Ta thực sự có cảm giác bị ngươi cho hố a!”
“Đa tạ sư huynh đưa sách.

Chỉ là hiện tại sư đệ thật nghèo, ngày sau nếu như có việc gì cần đến, sư huynh cứ nói là được.

Sư đệ tại đây xin cáo từ!”
Tống Phong đem sách cất vào trong ngực, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
— QUẢNG CÁO —
Uông Phi nhìn theo Tống Phong, trong mắt ánh lên vẻ hứng thú nồng đậm.

Ngay sau đó, hắn đem viên Hạ phẩm linh thạch vừa lấy được từ chỗ Tống Phong ngắm nghía hít hà, sau cười khẽ:
“Một viên Hạ phẩm linh thạch.

Hắc hắc, tiểu tử này tâm cơ cũng không cạn, lần này coi như huề nhau.

Lần sau ta nhất định đem ngươi lột đến quần lót cũng không còn…” Uông Phi đem Hạ phẩm linh thạch cất vào trong người, đắc ý cười một mình, tiếng cười làm mấy chú chim gần đó sợ hãi tán loạn bay đi.
Đột nhiên, Uông Phi nhìn thấy có một thiếu nũ từ xa đi tới, gương mặt có chút thất thần.

Ánh mắt hắn liền sáng lên, bước nhanh tới, không quên hô “Sư muội, xin dừng bước…”

Tống Phong quay trở về phòng mình, có chút không kịp chờ đợi mở sách ra xem.
Liên tục mấy ngày sau, Tống Phong trừ lúc đi ăn cơm thì đều một mực ở lại trong phòng mình nghiên cứu sách trao đổi từ Uông Phi.
Cho đến giữa ngày thứ sáu, Tống Phong đem sách chậm rãi khép lại.
Uông Phi không có lừa hắn.
Bên trong nội dung sách quả thật có chứa nội dung của ba mươi bài giảng về vấn đề lĩnh ngộ Luyện Tinh Thiên.
Bất quá, Tống Phong dù đọc toàn bộ, đối với Luyện Tinh Cảnh giới có thể nói là khắc sâu ấn tượng, nhưng vẫn không tìm ra lời giải cho tình trạng của mình.
“Chẳng lẽ là do nó…” Tống Phong chau mài, nghĩ đến luồng lực lượng bí ẩn từ Trắc Linh Cầu chui vào người mình trước đó.
Nghĩ tới nghĩ lui, tìm đủ mọi biện pháp, cuối cùng Tống Phong cũng không tìm ra lời giải cho mình.

Hắn ban đầu rất sợ bản thân tu hành sai lầm mới nhìn thấy điều kỳ diệu kia.
Nhưng sau khi đọc xong quyển sách của Uông Phi, tâm trạng của hắn liền có chút ổn định lại.

Theo đó, việc một tu sĩ có linh căn thấp kém cảm nhận được nhiều loại linh khí cũng không phải chưa từng có, chỉ cần cố gắng thủ vững bản tâm, tu luyện chắc từng bước thì sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Tống Phong suy tư một chút, liền đem lo lắng này tạm thời gác qua một bên, nhắm mắt bắt đầu tĩnh tọa thổ nạp.

.