Mấy ngày tiếp sau đó, Tống Phong cùng Vương Thanh liên tục ra ngoài, đem khu sân bãi này toàn thể dạo quanh một lượt.
Cho đến ngày thứ năm, Tống Phong rốt cuộc đối với sân bãi này không còn ôm quá nhiều tâm tư đào bảo.
Chính như những gì mọi người nói, nước nơi này quá sâu.
Trong mấy ngày vừa qua, Tống Phong cũng bỏ ra hơn trăm viên Hạ Phẩm Linh Thạch để mua một vài món với ý đồ nhặt bảo.

Nhưng những lão hồ ly nơi này liền ngay lập tức dạy cho Tống Phong làm người.
Những món đồ mà hắn mua có hơn nữa đều ra hàng rác rưởi không sử dụng được hoặc là giá trị kém, chỉ có một món đồ làm cho Tống Phong cảm thấy không lỗ chính là một khối đá xù xì bằng nắm tay, mặt ngoài cứng cáp màu trắng đục bị rêu phong bao phủ.

Lớp trắng đục này có đặc tính kỳ lạ khiến thần thức không thể thăm dò bên trong.

Lão bản lúc ấy cũng chính miệng thừa nhận với Tống Phong rằng khối đá này hắn thu lại từ một ngư dân, cảm thấy có chút bất phàm nên để nơi đây tìm người hữu duyên mà thôi.
Đối với loại đồ vật mang tính ‘hên xui’ như thế này, giá trị cũng rất bấp bênh.

Tống Phong ban đầu vốn chỉ dùng hai viên Hạ Phẩm Linh Thạch đem nó mua về với ý định coi như sưu tầm.

Nhưng sau khi thử sử dụng Diệt Tuyệt Kiếm Khí tầng thứ nhất đánh vào mà vẫn không bổ đôi được thứ này, ngược lại chỉ để lại một vết trầy hơi mờ mờ trên bề mặt của nó thì Tống Phong lại có hứng thú với nó rất nhiều.
Vương Thanh sau mấy ngày dẫn đường thì cũng đã rời đi.

Vốn y còn muốn hỗ trợ Tống Phong cho đến hết thời gian Huyền Hoa Tiểu Hội diễn ra, nhưng Tống Phong lại cự tuyệt, đem y đuổi đi.

Đám người Điền Thiết Lâm không biết mấy ngày qua làm gì mà Tống Phong vẫn chưa từng nhìn thấy xuất hiện.
Đối với chuyện này, Tống Phong cũng ôm tâm thái bình tĩnh.


Dù sao theo lời của Điền Thiết Lâm nói thì Huyền Hoa Tiểu Hội chân chính khai mạc cũng còn vài ngày nữa.
Khi đó ở tòa tháp cao lớn ở trung tâm Huyền Hoa Cốc sẽ diễn ra hoạt động chính của Huyền Hoa Tiểu Hội.

Tòa tháp này tên gọi Thông Thiên Tháp, là nơi đặt trụ sở của Thông Thiên Thương Hội.

Các hoạt động chính của Huyền Hoa Tiểu Hội sẽ bao gồm các hoạt động như trao đổi hội, đấu giá hội, giám bảo hội…
Nghe Vương Thanh giới thiệu, Thông Thiên Thương Hội này là một con quái vật buôn bán của tu tiên giới.

Chi nhánh của nó trải dài khắp các quốc gia và môn phái lớn, rất được các tu tiên giả chào đón.
Thậm chí, Huyền Hoa Tiểu Hội này một phần lớn chính là do Thông Thiên Thương Hội bỏ sức ra kết hợp với một số thương hội khác cùng tổ chức.
Mà lại Thông Thiên Thương Hội này thế lực đứng sau cực kỳ thần bí, có tin đồn rằng Thông Thiên Thương Hội bối cảnh liên quan đến cả thượng giới.

Ngay cả các đại môn phái nghe đồn đều cho nó một bộ mặt, lễ nhượng ba phần.

— QUẢNG CÁO —
Nhìn tòa Thông Thiên Tháp sừng sững ở khoảng cách gần, Tống Phong cảm thấy một loại áp lực vô hình.

Vương Thanh từng bí mật nói cho Tống Phong một tin đồn rằng ở tầng cao nhất của Thông Thiên Tháp thậm chí có cả lão quái Hóa Anh Cảnh tọa trấn.
Không ai biết tin này thật hay giả, nhưng ở Huyền Hoa Cốc này xưa nay đúng là chưa thấy ai dám tùy tiện gây sự.
Tống Phong nhìn tòa Thông Thiên Tháp, cân nhắc một chút liền đi vào một tòa đại lâu gần đó.
Lát sau, Tống Phong bước ra, gương mặt hơi có chút thất vọng, lại tiếp tục bước vào một cửa hàng cách đó không xa.


Mấy ngày liên tục, thân ảnh của Tống Phong một mực ra ra vào vào các cửa hàng nơi này.

Cho đến ngày thứ ba, Tống Phong đứng trước một gian tiểu lâu có chút vắng vẻ nằm trong một góc nhỏ.
Tiểu lâu này bảng hiệu có vẻ còn mới mẻ, khác xa với bảng hiệu cổ lão của những gian hàng trước đó Tống Phong từng đi vào.
Những gian hàng kia nhìn bên ngoài thì có vẻ rất thần bí cổ lão, nhưng đồ vật Tống Phong mua được thực sự ít đến thảm thương.

Ngoài một vài phù lục hộ thân cùng một số đan dược chữa thương, Tống Phong cũng không có tìm được một bộ công pháp luyện thể nào vừa ý.
Cho dù có, thì giá cả cũng ở trên trời.

Mặc dù thân gia của Tống Phong so với tu sĩ đồng cấp có vẻ dồi dào, nhưng khi nghe những cửa hàng kia hô giá thì gương mặt hắn cũng bị dọa sợ hãi.
Nhìn nhìn biển hiệu có viết mấy chữ ‘Cổ Phong Trai’, Tống Phong nhấc chân tiến vào.
Vừa bước vào bên trong, Tống Phong đã có cảm giác nao nao, một không khí cổ kính ập vào mặt.
Toàn bộ đại sảnh rộng rãi được lát đá ngọc thạch màu xanh, các quầy hàng được sắp xếp gọn gàng dựa theo các bức tường có treo cổ phong họa tác.

Bốn năm người mặc trang phục màu đen trắng có thêu họa tiết màu nâu đen làm cho Tống Phong cảm giác được một luồng cổ kính ý vị.
“Cổ Phong Trai.

Cổ Phong Trai…quả nhiên thú vị.” Tống Phong gật nhẹ đầu, đối với nơi này dâng lên hứng thú nhiều nhất trong những chỗ mà hắn từng ghé qua.
Lúc này, bên trong đại sảnh ngoại trừ Tống Phong chỉ còn một vài người khách khác đang được người của cửa hàng chậm rãi giới thiệu gì đó, bộ dáng rất chăm chú.


— QUẢNG CÁO —
Đúng lúc này, một thiếu nữ mặc trang phục nhân viên đen trắng, bộ dáng là nhân viên cửa hàng bước tới chỗ Tống Phong, thi lễ:
“Hoan nghênh quý khách giá lâm bản trai.

Không biết tiên sinh cần tìm vật gì? Tiểu nữ có thể giúp gì cho tiên sinh hay không?”
“Ta muốn tìm công pháp luyện thể, không biết quý trai có hay không?” Tống Phong thản nhiên trả lời.
Thiếu nữ nghe vậy thì mỉm cười gật đầu:
“Như vậy đi, trước tiên xin mời tiên sinh trước tiên vào phòng thưởng trà, bản trai sẽ từ từ giới thiệu để tiên sinh lựa chọn.”
Tống Phong nghe vậy thì ánh mắt hơi sáng lên.

Khẩu khí của thiếu nữ này có vẻ bình tĩnh, hiển nhiên đối với đồ vật của cửa hàng mình vô cùng tự tin.

Nghĩ đến đây, Tống Phong trong lòng đại định, theo sự dẫn dắt của thiếu nữ đi vào một căn phòng.
Căn phòng này bày biện mặc dù cũng là cổ phong chi ý, nhưng lại càng thêm chi tiết sắc xảo.

Một bộ bàn ghế gỗ mun cùng bàn gỗ có bộ trà cụ tinh xảo, làm cho nơi này mang đến cảm giác thanh nhã an nhàn.
Tống Phong đi đến một bên ngồi xuống.
Thiếu nữ nhanh tay rót cho Tống Phong một chén trà thơm rồi cẩn thận nói:
“Tiên sinh xin chờ giây lát, ta sẽ đi mời chấp sự đến để giới thiệu cặn kẽ giúp tiên sinh hài lòng nhất có thể!”
Tống Phong gật nhẹ đầu.

Thái độ phục vụ của nơi này mặc dù cũng cung kính không khác những nơi hắn từng ghé qua, nhưng lại có một loại cảm giác thân thiện nhã nhặn, khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ hài lòng.
Thiếu nữ thi lễ chào Tống Phong, sau đó ra khỏi phòng.

— QUẢNG CÁO —
Một lát sau, từ bên ngoài có một trung niên mặc bạch y, sắc mặt thanh tao, khí chất chẳng khác gì một nho sinh từ bên ngoài đi vào.

Sau khi ánh mắt hơi đảo qua Tống Phong liền mỉm cười nhẹ nhàng chắp tay:
“Tại hạ họ Lương, là chấp sự phụ trách công pháp nơi này.

Nghe tiểu Yến nói huynh đài đang cần tìm công pháp, không biết ta có thể giúp gì được cho huynh đài không?”
“Thì ra là Lương chấp sự.

Quả thật Tống mỗ đang tìm một bộ công pháp luyện thể, hơn còn là loại thích hợp tu luyện lâu dài, tốt nhất là có thể tu luyện toàn diện từ da thịt cho đến lục phủ ngũ tạng.

Mà phải là tinh phẩm.

Nếu như chút hàng sơ cấp gì đó thì thứ cho tại hạ nói thẳng, Lương chấp sự cũng không cần đem ra.” Tống Phong lãnh đạm nói.
Lương chấp sự nghe vậy, tinh mang trong mắt lóe qua, sau đó ngồi xuống đối diện Tống Phong nói:
“Tống huynh, yêu cầu của ngươi quả thật có chút cao cấp a.”
“Há, ý của Lương chấp sự là không có?” Tống Phong ngữ khí thoáng có vẻ thất vọng.
“Có thì có, bất quá phương diện giá tiền sẽ không được tiện nghi cho lắm.” Lương chấp sự ngạo nghễ nói.
“Chỉ cần là tinh phẩm, hết thảy dễ nói.” Tống Phong mặc dù trong bụng cũng nao nao, nhưng cũng cắn răng nói.
Mà Lương chấp sự nghe vậy, liền mỉm cười hài lòng.

Y cũng không muốn tốn công sức và thời gian để tư vấn cho một kẻ nghèo kiết xác.

Hiện tại thấy Tống Phong tự tin như vậy, y cũng theo đó an tâm, phất tay bày ra ba cái ngọc giản, ngữ khi tràn ngập tự tin:
“Đây là ba loại công pháp luyện thể tinh phẩm nhất mà Cổ Phong Trai chúng ta có được, ta tin rằng có thể thỏa mãn yêu cầu của Tống huynh.

Xin mời xem qua.”.