Cho đến giữa trưa, đột nhiên Tống Phong cũng nghe được ba tiếng chuông thật to.

Nghe tiếng chuông này, tất cả đệ tử Luyện Tinh Cảnh của Đạo Huyền Môn liền vù vù chạy đến tập hợp trên quảng trường.
Tống Phong vừa bước ra, liền thấy Lữ Nhân đã lâu không gặp đang chạy tới.
Nhìn thấy Tống Phong, hắn liền vẫy tay:
“Tống sư đệ, có chuyện lớn, đi thôi.”
Tống Phong gật đầu, không nói gì, cước bộ dưới chân lại tăng thêm một chút, cùng Lữ Nhân chạy đến quảng trường.
Khác với những lần giảng đạo, lần này Tống Phong nhìn thấy rất nhiều đệ tử cũng đang chạy vội mà đi, sắc mặt ai nấy đều có vẻ trầm trọng.
Tống Phong thấy cảnh này, trong lòng liền biết có lẽ tin tức đã lan rộng.

Lần này tập hợp chúng đệ tử hẳn là liên quan đến sự việc này.
Mấy vạn đệ tử Luyện Tinh Cảnh của Đạo Huyền Môn tập hợp trên quảng trường.

Xếp thành hàng dài tập trung tinh thần nhìn lên phía trước.
Chỉ thấy nơi đó, ngoài các vị trưởng lão chưởng quản Tứ đại Tạp Dịch Phong còn có các trưởng lão ngoại môn, trưởng lão nội môn thì còn có một vị đạo nhân chỉ chừng ba mươi tuổi, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, khí chất ôn nhuận như ngọc, bình tĩnh lạnh nhạt quan sát hết thảy chúng đệ tử.
Nhìn đến người này, tất cả đệ tử đều lộ ra vẻ mặt kích động cuồng nhiệt, khí thế như sấm động hành lễ:
“Bái kiến Chưởng môn.

Bái kiến các vị trưởng lão!”
“Tốt.

Chư vị đệ tử, hôm nay ma đạo Huyết Sát Tông đến đây khiêu chiến Đạo Huyền Môn chúng ta, các ngươi ai dám cùng ta ứng chiến?”
“Ai dám cùng ta ứng chiến!”
“Ai dám cùng ta ứng chiến!”
Âm thanh này của Đạo Huyền Chân Nhân tựa như có một loại ma lực, ầm ầm vang vọng trong tai mỗi người, khiến cho chúng đệ tử hai mắt đỏ bừng, lồng ngực phập phồng, khí thế đại thịnh hét lớn:
“Nguyện tồn vong cùng Đạo Huyền Môn.


Chúng ta xung phong ứng chiến!”
Vô số đệ tử giờ phút này cảm thấy một luồng khí thế chưa từng có xuất hiện trên đỉnh đầu, sau đó hội tụ thành một cột trụ phóng thẳng lên trời cao.

Một chút mây mù trên bầu trời theo cột trụ này cũng bị quét sạch không còn một mảnh.
— QUẢNG CÁO —
Trong chớp mắt vạn dặm không mây!
Đạo Huyền Chân Nhân hiếm thấy hài lòng mỉm cười lớn:
“Tốt.

Tâm ý của các ngươi đều rất tốt.

Lần này ứng chiến Huyết Sát Tông đệ tử sẽ do lão phu tự mình dẫn đội.

Mỗi một Tạp Dịch Phong sẽ do trưởng lão phụ trách cử ra mười lăm đệ tử ứng chiến.

Còn lại hai mươi vị trí sẽ do đệ tử ngoại môn đến phụ trách.

Mà những đệ tử ở tứ đại Tạp dịch phong, mặc kệ thi đấu xong là sinh hay tử, đều trở thành ngoại môn đệ tử, ngay lập tức thưởng một nghìn điểm sư môn.

Trên lôi đài ứng chiến biểu hiện càng tốt, môn phái tuyệt không để các ngươi thất vọng.”
Đạo Huyền Chân Nhân nói xong, liền có bốn vị trưởng lão quản lý bốn ngọn Tạp Dịch Phong theo thứ tự bay ra.
Bốn người này ngoại trừ Toàn Phong Chân Nhân và Chung trưởng lão ra thì Tống Phong không nhận ra hai người còn lại.
Vị trưởng lão quản lý Tạp Dịch Nam Phong là một lão nhân to béo, sắc mặc hồng hào dường như lúc nào cũng có một nụ cười ôn hòa như gió xuân.
Thình lình lại chính là người ngày đó đánh cờ cùng Toàn Phong Chân Nhân tại sơn cốc nọ.


Tống Phong tất nhiên không nhận ra lão giả này, chỉ tập trung tinh thần đứng đó.
Vị trưởng lão to béo này vừa bay đến, lập tức không chút do dự mở miệng:
“Những người lão phu gọi tên lập tức bước ra khỏi hàng.

Những người không được gọi tên có thể trở về nơi ở.”
Nói xong, lão không cho ai kịp phản ứng, bắt đầu mở miệng đọc:
“Cát Thiên Tu.”
“Tào Bằng.”
“Phó Như Yên.”
“Hình Đông.”
“Trang Tật Mạch.”
“…”
Rất nhanh, lão liên tục điểm danh mười người thì tốc độ mới chậm lại một chút.

Dường như những cái tên nổi bật lão chú ý bấy lâu nay đều đã được gọi ra, lúc này mới quét mắt chọn thêm lần nữa, bổ sung cho đủ số.

— QUẢNG CÁO —
“Ngươi.”
“Ngươi.”
“Ngươi.”
“Ngươi nữa.”
Lão liên tục chỉ tay vào bốn người đứng giữa hàng.
Khí tức mấy người này mặc dù có chút không quá nồng đậm nhưng đều là Luyện Tinh Cảnh Hậu Kỳ.
Khi thấy mình được gọi, cả bốn người đều hiện rõ vui mừng.


Hiển nhiên bọn hắn vừa đối với thực lực bản thân có tự tin, vừa vui mừng vì phần thưởng mà môn phái hứa hẹn.

Cho nên dù là trưởng lão thậm chí không nhớ tên bọn hắn thì bọn hắn vẫn cảm thấy không có chút gì là thất vọng.
Rất bình thường mà thôi, có thứ quan hệ không cần nhớ tên, chỉ cần một lần ánh mắt ấy chạm đến, liền sẽ mang theo thương nhớ cả đời!
Ân.

Chính là loại ý tứ này.
Mà những người còn lại ở Tạp Dịch Nam Phong thấy cảnh này thì đột nhiên hồi hộp vô cùng.

Chỉ còn một vị trí duy nhất.
Mặc dù không ai lên tiếng, nhưng trong lòng đang suy nghĩ điều gì thì có trời mới biết.
Ánh mắt của trưởng lão này lướt qua chúng đệ tử của Nam Phong một lượt, đột nhiên một thân ảnh bình thường đứng ở cuối hàng làm cho ánh mắt lão sáng lên.
“Ngươi…Tống Phong.”
Lão giả định chỉ tay, nhưng đột nhiên nhớ ra tên đệ tử có chút ấn tượng, người này trước đây từng giúp Toàn Phong lão đầu có được đám Tinh Kim kia.

Liền ngay lập tức gọi tên.
Mà lại, trong mắt lão giả này thì Tống Phong này khí tức nội liễm, thần sắc bình tĩnh lạnh nhạt, hiển nhiên có loại tự tin đối với thực lực của mình.

Mà khí tức tu vi trên người Tống Phong ngay cả lão cũng nhìn không ra hư thực, chỉ có một loại cảm giác mờ mờ như bị thứ gì đó ngăn cản xem xét.
Đối với loại đệ tử thần thần bí bí này, lão không chọn thì còn chọn ai đây?
— QUẢNG CÁO —
Tống Phong nghe gọi đến tên mình, gương mặt chỉ thoáng qua một chút mừng rỡ, sau đó nhẹ nhàng bước qua một bên.
Lúc này, ở các Phong khác cũng đều đã thành công chọn ra những đệ tử được chọn ứng chiến lần này.
Những người này, toàn bộ đều là Luyện Tinh Cảnh Hậu kỳ.

Một số người khí tức trên người còn cực kỳ nồng hậu, dường như chỉ chờ một cơ hội là có thể tiến giai Luyện Khí Cảnh vậy.
Những đệ tử không được chọn liền lục tục rời khỏi quảng trường.
Bốn vị trưởng lão sau khi chọn lựa xong đệ tử thì lui về chỗ cũ.
Đạo Huyền Chân Nhân lúc này ánh mắt đảo qua một vòng, hài lòng gật đầu:
“Một tháng sau sẽ tiến hành thi đấu, địa điểm là Bạch Vân Sơn.


Hiện tại sáu mươi người các ngươi cùng với hai mươi người khác sẽ được tiến đến Đệ Tam Động Thiên tiến hành củng cố tu vi trong vòng một tháng.

Tiến bộ bao nhiêu là tùy cơ duyên của các ngươi.

Mặt khác, hiện tại Tiền trưởng lão sẽ dẫn các ngươi đến Bảo khố môn phái, mỗi người được chọn lựa một kiện Pháp khí phòng ngự và một kiện pháp khí tấn công, mười bình đan dược chữa thương.

Hi vọng đến ngày thi đấu, các ngươi sẽ không làm cho Đạo Huyền Môn chúng ta mất mặt.”
Đạo Huyền Chân Nhân vung tay nói xong, thân ảnh liền tại chỗ biến mất.

Các vị trưởng lão còn lại cũng nhìn thoáng qua sáu mươi vị đệ tử này rồi rời khỏi nơi này, chỉ để lại một mình Tiền trưởng lão ở lại.
Tống Phong nghe Đạo Huyền Chân Nhân nói lời này, liền cảm nhận một luồng sát ý như có như không trong lời nói.

Hiển nhiên dù có hàm dưỡng tốt đến mức nào, thì hành động của Huyết Sát Tông hẳn là đã làm cho vị Đạo Huyền Chân Nhân ngày thường hết sức điềm tĩnh này thật sự tức giận.
Cùng một lúc trang bị cho sáu mươi vị Luyện Tinh Cảnh đệ tử hai món pháp khí cùng mười bình đan dược.

Tống Phong cũng có chút va chạm bên ngoài, biết rõ giá trị những đồ vật này trên thị trường như thế nào.

Mặc dù Đạo Huyền Môn gia đại nghiệp đại, nhưng cùng lúc xuất huyết ra như vậy thì quả thật đã bị Huyết Sát Tông chọc giận.
Rất có ý tứ muốn liều mạng cũng muốn thắng trận chiến này!
“Được rồi, các ngươi cũng đã nghe Chưởng môn sư huynh dặn dò.

Hiện tại theo ta đi chọn lựa pháp khí cùng đan dược.

Lần này mỗi người các ngươi đều được môn phái bỏ đại giới, nhất định đem chiến thắng về cho ta.

Nếu lãng phí đám bảo vật này, lão phu sẽ tìm từng người các ngươi hỏi tội!”
Tiền trưởng lão lạnh giọng nói.

Trong giọng nói mơ hồ có chút tiếc của..