“Tất nhiên, Uông mỗ trước nay xem trọng nhất là chữ tín.

Tống đạo hữu xem lại nơi này đã đủ hay chưa?” Uông Thăng vung tay ném tới một xấp Linh phiếu, truyền âm nói.
Trong giọng nói vậy mà đã dùng ngữ khi như khi nói chuyện với tu sĩ đồng cấp để nói chuyện với Tống Phong.

Tống Phong chụp lấy xấp Linh phiến mà Uông Thăng đưa tới, thần thức đảo qua liền bất động thanh sắc thu hồi.
Lúc này, lối ra vào càng ngày càng chấn động kịch liệt, cuối cùng “Ầm” một tiếng, một vết nứt khổng lồ đem hồ này tách ra làm đôi.

Mà pháp trận của Mặc lão rốt cuộc cũng chậm rãi tan biến.
Tông chủ chín đại môn phái đều có vẻ mặt khác nhau, có người bình tĩnh, nhưng cũng có người vô cùng khó coi.

Nhất là hai môn phái Thiên Kiếm Tông và Bá Đao Môn, mỗi phái đi vào hai mươi người nhưng đi ra chỉ có năm người.

Chỉ có điều không ai hay biết, trong số mười tên đệ tử của Thiên Kiếm Tông và Bá Đao Môn đi ra, trong tròng mắt thỉnh thoảng lại đột ngột chuyển sang màu đen kịt rồi chớp mắt lại trở lại bình thường, khóe miệng cũng đột ngột hiện lên một nét cười quỷ dị rồi ngay lập tức biến mất.
Mà lần này, đi vào mảnh Cổ Chiến Trường này nếu tính cả hai vị đệ tử của Mặc Lão thì nhân số đạt tới một trăm tám mươi hai người.

Nhưng chỉ có sáu mươi ba người đi ra.
Ngay cả hai vị đệ tử của Mặc lão cũng không thấy đi ra.
Điều này làm cho sắc mặt của Mặc lão vô cùng âm trầm, thậm chí tràn ra sát ý nồng đậm.


Khiến cho không ai dám tới gần lão.
Ngay cả chín đại môn phái cũng không ở lại đây lâu, liền kéo nhau nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Chỉ còn một mình Mặc lão đứng lại nơi này, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
“Mặc huynh, xem ra hai vị đệ tử ký danh của ngươi đã lành ít dữ nhiều.” Một âm thanh phiêu miễu truyền đến.
Một thân ảnh mờ ảo đột nhiên từ trong tay áo của Mặc lão bay ra, chậm rãi ngưng thực thành một bóng đen không rõ dung mạo.
“Hừ, có thể khiến cả hai không kịp bóp Ngọc phù truyền tống do chính lão phu luyện chế riêng mà tử vong, có thể bọn chúng đã tìm được nơi chứa Long hồn hoặc là bị đệ tử chín đại môn phái diệt sát nhưng tỉ lệ rất nhỏ.

Bất quá thông qua lần này, xem ra những gì đạo hữu phán đoán là thật, những mảnh vỡ chiến trường này rất có thể là ngoại vi của Thần Ma Chiến Trường.”
— QUẢNG CÁO —img
“Mặc huynh, ta còn có thể lừa ngươi sao? Bất quá, lối vào kia cần phải suy nghĩ cho kỹ.

Nơi này chỉ là một mảnh nhỏ của Cổ Chiến trường mà thôi, nơi kia nếu tùy tiện tiến vào, bao nhiêu tu vi cũng không đủ dùng.

Hơn nữa, chuyện ngươi đáp ứng với lão phu cũng phải cho ta thấy chút thành ý mới được.”
“Yên tâm, lão phu đã sớm có chuẩn bị.”
“Nếu vậy rất tốt.” Bóng đen mờ ảo hài lòng, lại nhanh chóng bay vào trong tay áo của Mặc lão biến mất không thấy.
【 Đọc truyện Tống Tiên Hành bản gốc ra chương sớm nhất và đầy đủ nhất ủng hộ tác giả tại vtruyen.com 】
Tống Phong sau khi theo đoàn người Đạo Huyền Môn trở về môn phái, liền được gọi đến Đại điện kể lại quá trình đi vào bên trong Cổ Chiến trường, đặc biệt là dị biến khiến bọn hắn đi ra sớm như thế nào, tất cả đều phải kể lại một lần nữa.
Tống Phong rất “thành thật” sơ lược lướt qua một phen.

Bởi vì truyền thống của Đạo Huyền Môn trước nay luôn đều là công bằng trao đổi, không có chuyện cao tầng cướp đoạt cơ duyên của đệ tử.


Cho nên sau khi hỏi qua một số chuyện, Tống Phong cùng những người khác liền được cho trở về chỗ ở.
Khi vừa về đến tiểu viện của mình, Tống Phong cũng không có vội vã bế quan mà ngồi trước sân, nhắm mắt chờ đợi.
Quả nhiên, Tống Phong chờ chừng nửa ngày, bên ngoài liền truyền đến tiếng gọi:
“Tống sư đệ, gia sư có lời mời.”
“ ’Mời’ sao?” Tống Phong nghe lời nói của người này, đột nhiên nhẹ cười, đứng dậy đi ra.
Chỗ ở của Chung trưởng lão hết thảy vẫn như cũ, rừng trúc vẫn như vậy xanh mướt xào xạc.
“Sư tỷ, mặt ta có vật gì hay sao?” Tống Phong sờ sờ mũi, nhìn vị sư tỷ vẫn luôn quan sát hắn trên suốt đường đi.
“Ta chỉ tò mò, sư đệ lấy đâu ra dũng khí để đem một cây trâm gỗ tặng sư phụ của ta.” Nữ tử bạch y nghiêng đầu nói.
Lời nói này làm cho Tống Phong có chút chột dạ, cười khan hai tiếng không dám nói gì thêm.
— QUẢNG CÁO —img
Dù sao ngày đó, hắn cũng chỉ định kiếm chút chỗ tốt, không ngờ lại bị vị đệ tử này của Chung trưởng lão để ý như vậy.
“Chẳng lẽ Chung trưởng lão đối với cây trâm kia không vừa lòng, muốn nhờ miệng vị sư tỷ này để gõ ta?” Tống Phong trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Thấy vẻ mặt chột dạ của Tống Phong, đột nhiên thiếu nữ bạch y che miệng cười khẽ:
“Sư đệ, không cần lo lắng, vật kia sư phụ khá ưa thích.”
Nói xong, nàng mới phát hiện mình lỡ lời, bèn xoay người nghiêm nghị đi về phía trước.
Tống Phong nghe vậy thì trong lòng thở phào, chắp tay:
“Đa tạ sư tỷ nhắc nhở.”
“Ai thèm nhắc nhở ngươi.


Trước ngươi cũng có người tiến đến, nhưng không làm cho sư phụ vui lòng.

Lát nữa ngươi tiến vào nhớ khéo léo một chút.

Hiểu chưa?” Thiếu nữ bạch y dặn dò.
Tống Phong nghe vậy thì trầm ngâm gật đầu.
“Xem ra quả nhiên ngoài ta ra, nàng cũng đã liên hệ những đệ tử khác.” Tống Phong thầm nghĩ.

“Mà căn cứ những gì sư tỷ này nói, có lẽ những người kia cũng không có tìm được Uẩn Sát Thảo.”
Đang miên man suy nghĩ, nơi ở của Chung trưởng lão đã hiện ra trong tầm mắt.
“Vào đi, không cần đa lễ.” Tống Phong đang định hành lễ, đột nhiên bên trong có âm thanh lãnh đạm truyền ra.
Nghe âm thanh này, Tống Phong liền thu liễm tinh thần đi vào.
“Khí sắc không tệ, xem ra ngươi lần này cũng có cơ duyên không tệ.” Vừa đi vào, Tống Phong đã nghe lời nói của Chung trưởng lão truyền đến.
“Đệ tử Tống Phong, bái kiến trưởng lão.” Tống Phong chắp tay bái kiến, sau đó nói tiếp “Lần này đi vào bên trong quá trình hung hiểm, rất nhiều sư huynh đệ ngã xuống.

Đệ tử tự thấy còn sống ra ngoài đã là vạn phần may mắn, không dám nghĩ đến chuyện khác.” — QUẢNG CÁO —img
“Được rồi, ta cũng không có hứng thú tranh đoạt cơ duyên của một đệ tử.

Ngươi không cần lo lắng mà khua môi múa mép.

Lần này gọi Tống sư điệt đến đây, chắc hẳn ngươi cũng biết ta muốn biết chuyện gì rồi chứ?” Chung trưởng lão quan sát Tống Phong một chút, nói.
Tống Phong nghe vậy tâm thần run lên, vội chắp tay nói:
“Trưởng lão, chuyện kia..”
“Thế nào? Có gặp được Uẩn Sát Thảo hay không?” Chung trưởng lão thấy Tống Phong ấp úng, nhíu mài hỏi, ngữ khí có vẻ không kiên nhẫn.

“Ta…không nhìn thấy Uẩn Sát Thảo.” Tống Phong do dự một chút, lắc nhẹ đầu.
Mà theo câu trả lời này, Chung trưởng lão dường như đã đoán được một phần.

Ngược lại cũng không có nội trận lôi đình như Tống Phong suy nghĩ mà chỉ có thần thái thất vọng, nói:
“Uẩn Sát Thảo cực kỳ khó thấy, để nó trưởng thành kết hạt thì càng khó hơn.

Việc này cũng không trách được ngươi.

Cũng không ngại cho ngươi biết, lần này ngoài ngươi ta còn liên hệ tám người khác cùng đi vào Cổ Chiến Trường lưu ý việc này.

Nhưng chỉ có ba người sống sót đi ra.

Tất cả đều không nghe nói gì đến tin tức của Uẩn Sát Thảo.

Có lẽ trong đó thật không tồn tại loại linh dược này.”
Ngữ khí của Chung trưởng lão mang theo một chút mất mát, lại nói tiếp:
“Nơi này đã không còn việc gì, ngươi trở về đi.

Đây là hai tầng sau 【 Thương Sinh Lục Tuyệt 】 , ngươi cầm lấy tu luyện.”
Nói xong, liền ném cho Tống Phong một cái ngọc giản có phần tương tự ngọc giản chứa công pháp 【 Thương Sinh Lục Tuyệt 】 lần trước nàng đưa cho Tống Phong.
Tống Phong thấy vậy cũng chưa vội vàng tiếp nhận ngọc giản mà có chút xấu hổ sờ mũi nói:
“Trưởng lão, Uẩn Sát Thảo tuy là đệ tử chưa gặp, nhưng mà…”.