*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gần đây Hạ Hi rất phiền lòng, cậu không biết đến tột cùng là Tần Duệ Lâm nổi điên vì cái gì nữa, thái độ thay đổi 180°, không chỉ mỗi ngày cùng cậu trò chuyện, còn công khai ngủ lại ở nhà cậu, lý do là Tần Thần ngủ ở đây, hắn không thế nào yên tâm. Hơn nữa hắn dường như thay đổi hoàn toàn một người so với trước đây, Hạ Hi nhớ tới Tần Duệ Lâm nói muốn chứng minh lời hứa của mình, cậu chưa từng xem những lời này thành sự thật, nhưng lẽ nào Tần Duệ Lâm thực sự muốn làm như vậy?

Mọi chuyện không nên tiến triển như vậy, cậu đã gặp được Tần Duệ Lâm nhưng không thể quấn quít, thậm chí cẩn thận từng li từng tý ở bên cạnh cậu như này. Hắn giống như một con chim ưng thích bay lượn, tuyệt đối sẽ không vì bất cứ kẻ nào mà dừng lại, dáng vẻ hắn vĩnh viễn khinh người. Không hề giống hiện tại, bản thân thuận miệng nói một câu, vậy mà hắn làm thực.

Hạ Hi tịnh không có ý định bắt đầu lại lần nữa với Tần Duệ Lâm, tựa như cậu đã nói ngay từ đầu,  không phải chuyện gì cũng có thể quay đầu lại, có chuyện đã xảy ra thì thật sự xảy ra, không có khả năng quay lại.

Tần Duệ Lâm ăn nằm ở nhà Hạ Hi vài ngày, rốt cục Hạ Hi không thể nhịn được nữa liền đá hắn ra ngoài, Tần Duệ Lâm đương nhiên dùng mọi cách phản kháng, nhưng không chịu nổi khi Hạ Hi dùng cả tay chân, thỉnh thoảng còn có mấy cú đá lực không nhẹ tặng cho hắn. Tần Duệ Lâm âm thầm than vãn Hạ Hi thực sự càng ngày càng bạo lực, vừa nghĩ ra đủ các lý do nỗ lực thuyết phục Hạ Hi, Tần Thần nằm trên sô pha xem đầy hứng thú, đại khái vẫn chưa biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Tần Duệ Lâm bị đuổi khỏi nhà lúc nửa đêm, hắn nhìn chằm chằm cửa chống trộm nhà Hạ Hi một lát không di chuyển, cuối hắn phải bất đắc dĩ rời đi, hắn nghĩ độ nhẫn nại của Hạ Hi đã đến cực hạn, bây giờ không nên tiếp tục khiêu chiến với cậu là tốt nhất.

Mà trong phòng, Tần Thần thấy Tần Duệ Lâm hồi lâu không xuất hiện nữa, rốt cục lo lắng hỏi: “Daddy, có phải cha bị chết rét rồi không?”

Hạ Hi nói: “Đừng lo, ai cũng có thể chứ hắn thì không!”

“Vâng.” Tần Thần tin tưởng lời Hạ Hi, ngữ khí vẫn có chút mất mát, “Daddy, có phải người rất ghét cha con không?”

“Chuyện người lớn trẻ nhỏ không cần quan tâm.”

“Thế nhưng con rất muốn cha và daddy ở cùng một chỗ, như vậy chúng ta chính là một gia đình hoàn chỉnh rồi, trước đây con không có mẹ, sau này thì không có cha phải làm sao bây giờ.”

Nhóc con lo lắng vô cùng đơn thuần, cũng không hiểu được gút mắc tình cảm của người lớn, lại nói ra vấn đề trực tiếp nhất. Hạ Hi nhất thời thất thần, cậu nhìn đôi mắt chân thành trong suốt của Tần Thần, nhưng không biết trả lời chuyện này thế nào, cậu có thể nói, hai người cha của con chắc không thể ở bên nhau được, hoặc là giữa daddy hoặc Tần Duệ Lâm con chọn một người được sao?

Như vậy quá tàn nhẫn, Hạ Hi không thể nào làm được.

“Đừng lo lắng, chắc cha con về nhà rồi, trước tiên chúng ta đi ngủ nhé?”

Tần Thần nhìn thoáng qua cửa lớn, sau đó gật đầu đáp, “Dạ!”

Hạ Hi ngủ cũng không yên, cuối cùng cậu cũng hiểu ra rằng có người vì con trẻ mà vẫn tiếp tục cuộc hôn nhân sai lầm, lỗi của người lớn không nên bắt trẻ nhỏ phải gánh chịu, cậu cần phải cho Tần Thần một gia đình hạnh phúc hoàn chỉnh, nhưng hiện tại cậu không thể mang đến cho con được, cậu có thể đem cho Tần Thần hy vọng sau đó lại dùng lực đâm vào ngực con một nhát thật sâu, như vậy có phải Tần Thần sẽ càng hận cậu? Hạ Hi không biết, nhưng cậu đột nhiên cảm thấy bất an, cậu không thể mất đi Tần Thần lần nữa, cậu cũng chẳng thể chịu đựng việc đó.

Cho dù cậu và Tần Thần vĩnh viễn không thể cắt đứt được mối quan hệ ràng buộc lẫn nhau.

Hạ Hi bối rối trở qua trở lại, Tần Thần đột nhiên xoay người ôm lấy cánh tay cậu, đứa trẻ nhẹ nhàng thút thít, nhưng vẫn kiên cường hạ giọng nói: “Daddy, người đừng khó chịu, tuy rằng con rất đau khổ nhưng nếu người thực sự không tha thứ được cho cha con thì con cũng không giận người đâu. Người vĩnh viễn vẫn là daddy của con, cha cũng vĩnh viễn là cha của con.”

Hạ Hi không nói gì nữa, cậu nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay con, ôm chặt Tần Thần vào lòng.

***************

Hạ Hi được mời tham gia dự lễ trao giải điện ảnh kéo dài một tuần cho nên đưa Tần Thần về Tần gia đầu tiên, nhóc con ở cùng Hạ Hi một thời gian ngắn cực kỳ không muốn phải chia tay, luôn luôn nhấn mạnh khi cậu về thì nhất định phải đón nó. Cố Lam ra vẻ ghen tỵ nói: “Thần Thần, con như vậy là không thích bà nội sao?”

“Thích bà nội.” Tần Thần len lén nhìn Hạ Hi: “Nhưng mà con thích daddy hơn!”

“Quỷ bất công.”

Để khiến cho Hạ Hi yên tâm, Cố Lam hứa sẽ chăm sóc Tần Thần thật tốt. Tuy rằng Hạ Hi không muốn nhưng vì không còn thời gian để trì hoãn, trên đường ra sân bay, cậu do dự một lát sau vẫn gọi điện cho Tần Duệ Lâm, nói cho hắn biết mình đã đưa Tần Thần về. Đầu dây bên kia Tần Duệ Lâm tựa hồ đang họp, hắn yên lặng một hồi mới hỏi: “Em đi đâu vậy?”

“Thượng Hải.”

“Lúc nào có thể trở về?”

“Đại khái khoảng một tuần, khi tôi quay lại sẽ đón Tần Thần.”

Lần này Tần Duệ Lâm cũng không thắc mắc gì, càng không trả lời đúng trọng điểm, hắn thần bí nói: “Được, chờ em về anh sẽ tặng em một chút kinh hỉ.”

Lời hắn nói khiến tâm trạng Hạ Hi trở nên bất ổn, cậu không chờ mong kinh hỉ của Tần Duệ Lâm, chỉ mong không biến thành kinh hách là được rồi.

Khương Liêm dẫn chuyên viên trang điểm, stylish đến trước, đang tụ họp ở sân bay. Fan hâm mộ từ lâu đã biết lịch trình của Hạ Hi, tụ tập ở sân bay đông như kiến, Hạ Hi đeo kính đen, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp trai cuốn hút. Cả sân bay chợt náo nhiệt, cậu được nhân viên công tác hộ tống tiến đến cabin, lúc sau liền thấy Khương Liêm kéo kéo ống tay áo mình, tùy tiện ngồi vào chỗ thở dốc.

“Mấy cô nàng đó đến gặp cậu, tại sao người chịu tội lại là tôi, thật là không công bằng!”

Hạ Hi cười nói: “Sao chị không đến trước rồi chờ tôi?”

“Hay là thôi đi, tôi đây tốt xấu gì cũng phải làm hết trách nhiệm của người đại diện, nếu cậu có thương tích thì thế nào công ty cũng tính sổ với tôi đó.”

“Nhất Kỳ không đi?’

“Tôi để cậu ta ở công ty rồi, có chuyện gì sẽ báo cáo kịp thời được.”

Hạ Hi mỉm cười, Khương Liêm liền nói: “Hiện tại có mấy người đại diện giống tôi đâu, cậu đừng có sướng mà không biết hưởng nghe chưa.”

“Vâng.”

“Đúng rồi, sao Tần Duệ Lâm lại không đi? Hắn chịu để cậu đi lâu thế à?”

Hạ Hi miệt thị nói: “Hắn không đến thì kì quái lắm sao?”

“Hiện tại mà nói thì rất kỳ quái, tôi đã mau quen với cuộc sống bị hắn chỉ tay năm ngón rồi, hắn có ngày nào chịu đựng được việc không gặp cậu vài lần, lần này sao lại dễ tính thế này, thật là phi lý.”

“Chị bị hắn ngược đến bệnh rồi hả?”

Khương Liêm lầm bầm vài tiếng, sau đó vui vẻ đeo tai nghe xem video, Hạ Hi vừa nhìn thoáng qua quả nhiên là Khương Liêm quay lại Lau với Chổi. Cậu hoài nghi Khương Liêm khẳng định ngồi chờ mấy ngày mới quay lại được, sao tài giỏi đến mức có thể thu được hình ảnh hài hòa ấm áp như thế.

Lau không cào Chổi, đây quả thực là phản khoa học

************

Mà sau khi Hạ Hi đi không lâu, Tần Duệ Lâm lại gióng trống khua chiêng bắt tay vào thủ tục chuyển nhà, thì ra hắn đã để ý căn hộ lân cận nhà Hạ Hi, khoảng cách này có thể tiếp xúc với Hạ Hi, lại không đến mức xâm phạm thế giới riêng của cậu, hai bên đều toàn vẹn. Chỉ là tên hàng xóm này cứng đầu ngang ngạnh, từ đầu khi Tần Duệ Lâm bàn đến chuyện này, đối phương còn dùng lời lẽ nghiêm  khắc từ chối, còn nói Tần Duệ Lâm không nên sỉ nhục đến tôn nghiêm của hắn, cho dù có nhiều tiền hơn cũng sẽ không bán.

Đương nhiên, thông thường nói như thế đều vì tiền chưa được nhiều, mà Tần Duệ Lâm lại ra một cái giá cao đến không thể tin nổi, đối phương lập tức thay đổi thái độ, vui vẻ bằng lòng bán đi căn hộ, kể cả nội thất bên trong cũng tặng kèm luôn.

Tần Duệ Lâm trang trí lại nội thất lần nữa, sau đó liền đưa Tần Thần đến đây, khoái trá nói: “Như vậy chúng ta có thể ở cùng một chỗ với nhau, daddy con cũng không có lý do đuổi cha đi nữa.”

Tần Thần lại không quan tâm lắm: “Ở đây cũng không thấy daddy, có lợi ích gì sao?”

“Còn không phải vì con sao.” Tần Duệ Lâm dụ dỗ: “Thần Thần, nhỡ kỹ nhất định phải mở cửa nhà cho cha, biết không?”

Tần Thần lắc đầu như trống bỏi, ăn nói chính nghĩa: “Không được như thế daddy sẽ tức giận!”

“Con không nhớ cha sao?”

Tần Thần chăm chú suy nghĩ một chút, do dự đáp: “Có một chút, nhưng ai bảo cha làm daddy tức giận, daddy đối xử với con tốt hơn cha cả trăm lần, cho nên con nhất định sẽ giúp daddy.”

Tần Duệ Lâm không thèm nói lại nữa, trước đây hắn quả thực không làm đúng chức trách của một người cha, Tần Thần nói không sai, Hạ Hi đối đãi với Tần Thần không khác gì với con ruột, điều này càng làm cho Tần Duệ Lâm cảm thấy hổ thẹn. Tần Thần vẫn là con nít, hắn lại không thể cho con tuổi thơ đẹp nhất, hiện tại thời gian cũng không quay lại được, nhưng hắn vẫn muốn có thể bù đắp, chỉ mong tất cả có thể còn kịp.

Ngày Hạ Hị từ Thượng Hải về Bắc Kinh, Tần Duệ Lâm đình công cả ngày chỉ ở trong phòng bếp đọc sách nấu ăn, hắn muốn để lại một ấn tượng mới hoàn toàn cho Hạ Hi, mà điều này cần từng chút từng chút thêm vào trong cuộc sống, nhưng hắn quả thực không có thiên phú, sách dạy nấu ăn trên tay chẳng khác gì với thiên thư cả.

Mà muốn một bước lên trời là không thể, Tần Duệ Lâm nếm thử mấy lần đều không ổn, cho nên vẫn nên tìm một đầu bếp về dạy.

Nhưng mà thầy dạy nấu ăn quả thực rất uất ức, hắn hành nghề đã vài chục năm, lần đầu tiên hoài nghi tiêu chuẩn của mình, những học trò khác cũng biết rau phải đợi dầu sôi mới bỏ vào, còn giết cá thì chỉ cần dùng dao đập chứ ko cần cắt đầu, nấu canh cũng không phải cứ bỏ lẫn thịt với nước vào chung là được, còn hằng sa vô số ví dụ khác.

Sư phụ thật sự mệt mỏi, nhưng vẫn phải vì tiền lương mà chịu đựng, đồng thời vẫn phải mù mắt mà cổ vũ chỗ thích hợp, mỗi khi Tần Duệ Lâm hỏi hắn mùi vị thế nào, hắn đều hận không thể hất tung chén đĩa vào mặt đối phương, sau đó quát tháo chỉ trích như với học trò khác: “Mùi vị? Món ăn này của cậu có thể có mùi vị cái rắm! Tay cậu có vấn đề, nhưng lưỡi cũng có vấn đề theo à, sao không tự mình nếm thử một chút đi!”

Nhưng mà Tần Duệ Lâm không phải học trò, ông chủ của hắn đã dặn đi dặn lại đây là khách quý, đầu bếp không thể nói, không thể mắng, còn phải kiên nhẫn mỉm cười.

Hắn có cảm giác mình đã bị lấy đi nhẫn nại lớn nhất cuộc đời mình.

Bởi vì được nghỉ học, cho nên Tần Thần thờ ơ đứng ngoài càng không đành long nhìn thẳng, nhóc lấy di động của Tần Duệ Lâm gọi điện cho Hạ Hi, sau đó ngồi xổm ở cầu thanh nấu cháo điện thoại, thường xuyên nghe được tiếng ho khan do bị sặc mùi cháy khét.

Hạ Hi còn tưởng rằng Tần Thần bị cảm.

Tần Thần nhất thời ủy khuất nói: “Daddy, con không cảm mạo, chỉ sặc thôi.”

“Chuyện gì xảy ra? Con không ở nhà sao?”

“… Con đồng ý với cha không nói rồi.”

“Vì sao?”

“Cha nói muốn tặng người một sự kinh hỉ.”

Hạ Hi buồn cười nói: “Kinh hỉ? Dady thật sợ sẽ biến thành kinh hách.”

Tần Thần liên tục gật đầu.

Hạ Hi không ngờ rằng một câu thành sấm, cậu đã nghĩ đến nhiều khả năng, lại không ngờ Tần Duệ Lâm sẽ chuyển đến sát vách nhà mình, thậm chí còn làm một bàn mỹ thực chờ cậu về. Cậu và Khương Liêm đứng sững sờ ở cửa, Hạ Hi sau một lát mới giật mình nói: “Anh rốt cuộc có phải Tần Duệ Lâm hay không?”

Cậu nhận được kinh hách, mà kinh hách nay còn ở trên người Tần Duệ Lâm, chuyện hắn nấu cơm như một phú thương quần áo giàu có sang trọng dùng 5 hào tiền đi mua một túi lạt điều*. Hai đời Hạ Hi dồn lại cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng thế này, trong lòng cậu không khỏi nổi lên nghi ngờ.

*: Lạt điều. Đồ ăn vặt thông dụng. Ảnh