Cuối tuần này Đô Ân Vũ phải về nhà một chuyến, ba mẹ đều ở trong vùng, vốn là một tuần về một lần nhưng gần đây công việc quá bận rộn nên kéo dài gần một tháng.

Nếu không về thăm ba mẹ thì không thích hợp, huống hồ hiện tại Đô Ân Vũ ý thức được suy nghĩ đối với Giang Dực cũng không đơn thuần, nên tìm một chuyện khác rời lực chú ý.

Ba mẹ Đô Ân Vũ đều là giáo sư, chẳng qua ba làm việc ở bệnh viện, mẹ làm ở trường, ngay từ đầu Đô Ân Vũ luôn gọi “Giáo sư Đô”, “Giáo sư An”, nhưng sau đó giáo sư An theo đuổi phim “Vì sao đưa anh đến” nên kiên quyết bảo Đô Ân Vũ thay đổi cách xưng hô với ba, nghe luôn cảm thấy ảo tưởng tan vỡ, thậm chí muốn bỏ kịch giữa chừng.

Về sau Đô Ân Vũ gọi ba là “bác sĩ Đô”, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy mình cũng trở thành bác sĩ, ở trong bệnh viện nghe thấy xưng hô giống nhau còn có chút không hoàn hồn.

Vẫn là bác sĩ Tiểu Đô dễ nghe, Đô Ân Vũ âm thầm lẩm bẩm.

“Rốt cuộc bệnh viện bọn con bận rộn đến mức nào, sao một bác sĩ thực tập mà có thể mệt mỏi như vậy?” Đô Ân Vũ vừa vào cửa đã bị giáo sư An cằn nhằn gầy rồi, nhất định phải nấu canh xương cho anh bổ sung thật tốt.

“Ngồi phòng thí nghiệm làm sao hiểu.” Ba đi ngang qua phòng bếp giúp giáo sư An nhổ hai nhánh hành lá do nhà trồng, “Đây mới chỉ là khởi đầu thôi, nhiều nhất là trên tay phải siêng năng một chút, hiện tại bác sĩ trẻ tuổi lợi hại, đầu óc với tay đều nhanh nhẹn, chưa đến 40 làm chủ nhiệm cũng có khối người, Ân Vũ ăn chút khổ này tính là cái gì.”

“Lúc đi học vất vả, sau khi làm việc cũng vất vả, lúc ấy không nên học y…”

“Nói cái này liền không có hứng thú.” Bác sĩ Đô nói với Giáo sư An một cách nghiêm túc: “Bây giờ trong nhà có hai bác sĩ, rõ ràng em xếp trong một nhóm yếu thế, làm sao em có thể chướng mắt thiên thần áo trắng thánh thiện vĩ đại chứ?”

Nói đến thiên sứ Đô Ân Vũ lại nghĩ đến emoji mà Giang Dực ghi chú cho anh trong nhóm WeChat, không tự chủ được cong mắt, quay đầu nói với giáo sư An, “Mẹ, không cần lo con chịu khổ đâu, con thấy làm bác sĩ rất vui.”

“Ôi, có việc gì mà vui đây?” Giáo sư An quá hiểu con trai mình, cảm xúc của Ân Vũ không dễ bỏ sót ra ngoài, hiếm khi dùng loại hình dung tình cảm mãnh liệt này, canh xương nhỏ liu riu trong bếp, giáo sư An đi đến bên cạnh sofa, vừa bóc đậu phộng vừa nói chuyện với Đô Ân Vũ, “Nói đi, gặp chuyện gì tốt? Có y tá nhỏ mang cơm cho con à?”

Đương nhiên không có y tá nhỏ, ngược lại suốt ngày đi cọ cơm ở phòng bệnh cao cấp người ta… Đô Ân Vũ vội vàng phanh gấp suy nghĩ, ra vẻ tự nhiên nói, “Đâu có y tá nhỏ, là con cảm thấy công việc rất thuận lợi, chủ nhiệm, đồng nghiệp, bệnh nhân trong viện đều rất tốt với con.” Đô Ân Vũ dừng suy nghĩ lại một chút, tiếp tục nói, “Còn làm quen với một người bạn rất tốt.”

“Bạn? Đồng nghiệp? Con trai hay con gái?” Giáo sư An nghe vậy là lập tức có hứng thú, đậu phộng cũng không bóc nữa, tiến đến trước mặt Đô Ân Vũ nói, “Bao nhiêu tuổi rồi? Quê ở đây luôn hả? Ngày nào đó gọi đến nhà chơi.”

Thật ra phản ứng của giáo sư An có thể lý giải, bởi vì từ nhỏ đến lớn đều là con trong miệng người khác, nghe lời, hiểu chuyện, bạn bè bên cạnh anh không ít, nhưng bởi vì đối với ai cũng lễ phép xa cách nên bạn bè thân thiết không nhiều. Ngày thường hỏi tới, miêu tả của Đô Ân Vũ phần lớn là bạn học, bạn cùng phòng, học trưởng học tỷ, rất ít khi nghe được hai chữ bạn này từ trong miệng anh, chứ đừng nói là còn mang theo tiền tố rất tốt.

“Vâng… Bệnh nhân trong bệnh viện.” Mặc dù không nhắc tới tên Giang Dực nhưng giọng điệu của Đô Ân Vũ cũng không tự chủ được mà nâng lên, “Anh ấy bị tai nạn xe nằm viện, gãy xương bắp chân, ở phòng bệnh cao cấp, xem như là đối tượng quan tâm trọng điểm, chủ nhiệm Cao là bác sĩ điều trị chính của anh ấy, cho nên tình huống khôi phục bình thường của anh ấy giao cho con quản lý.”

“Ừ…” Giáo sư An mím môi gật đầu, lại nói, “Là con trai đúng không?”

“Đúng vậy, anh ấy chỉ lớn hơn con ba bốn tuổi, nhưng bây giờ đã làm ông chủ, lúc mới bắt đầu nằm viện không có việc gì là muốn xuất viện, nói là mấy nghìn nhân viên cần anh ấy.” Trong đầu hiện ra bộ dáng cúi đầu tận tụy lúc đầu của Giang Dực, nói xong Đô Ân Vũ nở nụ cười, “Nhưng sau đó ở quá an nhàn nên anh ấy liền nghĩ thông suốt, an tâm dưỡng thương ở bệnh viện, bình thường là cô của anh ấy chăm sóc.”

“Anh ấy còn có một người bạn từ nhỏ, đến thăm anh ấy hai lần, người cũng rất tốt, hiện tại ba người chúng con còn có một nhóm nhỏ…” Nhắc tới Giang Dực là Đô Ân Vũ như vòi nước mở van, nói không ngớt, anh nói bánh ngọt nhỏ do Thẩm Du Ninh tặng, nói Giang Dực không nghỉ ngơi tốt mà đánh bài, nói cánh tay có vết thương nứt nẻ, mũi kim khâu bí mật của hai người, cái cớ vụng về, chăn bông lúc sáng sớm, Flat White ấm áp…

Giáo sư An chỉ lẳng lặng nghe, chờ rốt cuộc Đô Ân Vũ cảm thấy khát nước thì mới dịu dàng nhẹ giọng mở miệng nói, “Chắc là con rất thích người bạn này.”

Trong phút chốc Đô Ân Vũ bị mấy chữ kia đánh trúng, có chút không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ, nghiêng đầu nói, “… Coi như không tồi…”

“Mẹ hiểu con nhất.” Giáo sư An nói.

“Nói về cậu ta, hình như con rất vui vẻ.”

————

Ý định là về nhà muốn rời lực chú ý, kết quả trong lúc tán gẫu thế nhưng cũng không rời khỏi Giang Dực. Ngày hôm sau khi Đô Ân Vũ đi làm, giáo sư An còn mang cho anh một hộp canh xương giữ ấm.

Trước khi Đô Ân Vũ vào phòng bệnh cao cấp thì đến căng tin một chuyến, mượn lò vi sóng hâm nóng canh xong mới đưa cho Giang Dực.

“Đây là cái gì?” Hai mắt Giang Dực tỏa sáng.

“Canh xương.” Đô Ân Vũ múc cho Giang Dực một chén nhỏ nói, “Ăn gì bổ đó, uống vào chân sẽ nhanh tốt lên.”

“Ôi! Cậu nấu hả?” Ánh sáng trong mắt Giang Dực càng sáng hơn.

“Không phải, mẹ tôi nấu.” Đô Ân Vũ chủ động tiết lộ hành trình với đối phương: “Hôm qua tôi về nhà.”

“Tay nghề của dì thật tốt, uống xong tôi cảm thấy có thể trực tiếp xuất viện.” Giang Dực rót một bát, Đô Ân Vũ ăn ý lại múc cho hắn một bát, còn đưa hộp khăn giấy trên bàn trà tới.

“Mẹ tôi mời anh ăn cơm.” Đô Ân Vũ có chút tâm tư nói, “Tôi nói gặp được bạn rất tốt ở bệnh viện.”

“Thật sao?” Giang Dực vui vẻ nói, “Vậy nhất định sau khi xuất viện tôi sẽ đi thăm dì, mẹ cậu thật dịu dàng, trách không được tính cách cậu cũng tốt như vậy.”

Hiện tại nghe thấy khen ngợi đều cảm thấy không đúng, tay phải của Đô Ân Vũ không ngừng nắm một góc hộp khăn giấy, không mấy cái đã xù hết.

“Tôi cũng mời anh đến nhà tôi, nhưng tôi không mời anh gặp mẹ tôi, mẹ tôi quá phóng khoáng nhiệt tình, phỏng chừng có thể làm ầm ĩ đến anh.” Mắt Giang Dực không nhấc rút hai tờ khăn giấy, chỉ thiếu một centimet là chạm vào đầu ngón tay Đô Ân Vũ.

“Vậy anh… Là giống dì hay giống chú hơn?” Mặt Đô Ân Vũ không đổi sắc thu tay lại.

“Tôi? Tôi cũng không giống.” Giang Dực nói, “Mẹ tôi rất ồn ào, ba tôi lại rất yên tĩnh, hình như tôi giống cô nhiều hơn, nhưng mẹ tôi luôn nói…”

Eo èo —— eo èo ——

Lời Giang Dực còn chưa dứt thì điện thoại ở đầu giường vang lên, lúc Đô Ân Vũ đưa cho hắn thì quét mắt nhìn ID người gọi, phía trên chỉ có một biểu tượng báo động đỏ.

Quả thật khi Giang Dực nhìn thấy thì biểu cảm như lâm đại địch, vừa nháy mắt với Đô Ân Vũ vừa cẩn thận nhận điện thoại.

“Alo? Mẹ yêu?” Giang Dực nói xong thì kéo di động ra xa, ngay từ đầu Đô Ân Vũ không hiểu thứ ẩn giấu trong đó, nhưng rất nhanh anh liền hiểu.

“Hai tuần không có cuộc điện thoại nào cả! Anh có quan tâm người mẹ này không?” Giọng nói khàn khàn của bà Dịch truyền đến từ trong loa.

“Đương nhiên, mẹ, không gọi điện thoại là vì công việc bận rộn, nhưng mẹ mãi là mẹ duy nhất của con.” Giang Dực đã quen với kiểu này, ứng phó một cách có trật tự.

“Bớt lại! Trợ lý Tiểu Trương nói gần đây anh không ở công ty!”

Trợ lý Tiểu Trương là trợ lý bà Dịch sắp xếp bên cạnh Giang Dực, chuyện Giang Dực nằm viện ngoại trừ thư ký với cô biết thì người khác không hề biết.

“Gần đây con đi công tác, trực tiếp đến xem dự án.” Giang Dực nhắm mắt lại nói.

“Kiểm tra phòng bệnh cao cấp!” Ngoài cửa giọng Hồ Hiểu Tình vang lên cao vút.

Trong điện thoại yên lặng ngắn ngủi, Đô Ân Vũ vội vàng đi ngăn Hồ Hiểu Tình đang mở cửa, nhưng vẫn chậm một bước, Hồ Hiểu Tình rực rỡ ném một cái ánh mắt quyến rũ về phía Giang Dực, hoàn toàn không để ý đến bác sĩ Tiểu Đô khoa tay múa chân.

“Phòng bệnh cao cấp? Kiểm tra phòng? Kiểm tra ai?” Một đợt chưa bình ổn lại nổi lên, âm thanh trong loa nghe lớn đến nỗi cả phòng bệnh đều có thể nghe thấy.

“Nhập viện kiểm tra phòng! Kiểm tra Giang Dực!!” Hồ Hiểu Tình như gặp được người cùng nghề, Đô Ân Vũ đã bất đắc dĩ lên trực tiếp che miệng, nhưng xem ra vẫn bị đầu dây bên kia nghe được.

Bởi vì lúc này Giang Dực không còn gì luyến tiếc, trực tiếp đè điện thoại dưới gối đầu, nói với Đô Ân Vũ “Bác sĩ Tiểu Đô, mặc kệ tôi, mau chạy đi.”

…..𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊…..