Màn đêm buông xuống, tại khách sạn Mộng Nguyệt trên tầng cao nhất.

Vương Vũ Hàn chỉ vận mỗi chiếc áo choàng tắm, đôi mắt nhắm nghiền như đang suy tư chuyện gì đó.

Một lát sau, bóng dáng một tiểu mỹ nữ chỉ vận mỗi chiếc khắn tắm từ phòng tắm bước ra, có thể vì mới tắm xong nên trên tóc vẫn còn vài giọt nước đọng lại.

Tiểu mỹ nữ nở nụ cười quyến rũ, dáng vẻ đầy khiêu gợi bước tới ngồi lên đùi Vương Vũ Hàn, bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve vòm ngực rắn chắc của hắn.

“ Hàn, anh thật đáng ghét nha, bảo sẽ đến sân bay đón em vậy mà khi người ta vừa xuống máy bay chỉ thấy Dương Nghị, có biết em cảm thấy thất vọng lắm không ?”

Người con gái có chút không vui nhưng giọng nói lại nũng nịu dịu dàng.

“ Quân Đồng, ở công ty rất nhiều việc cần anh phải giải quyết, em đừng náo có được không ?”

Vương Vũ Hàn rốt cuộc cũng mở mắt, hắn nhíu mày nhìn Hạ Quân Đồng.

Hạ Quân Đồng tuy bất mãn nhưng cũng biết cách thích ứng với hoàn cảnh, thấy hắn nhíu mày cô liền chớp mắt, cười giản hòa.

“ Được rồi, là em sai, em biết mình không nên quá tùy hứng … anh nha, đừng hở một chút là nhíu mày có được không ?”

Vừa nói cô vừa đưa ngón tay lên xoa mi tâm cho Vương Vũ Hàn.

Từ khi gặp người đàn ông này cô biết hắn là kẻ lãnh khóc, lạnh lùng, không thích bị người khác thao túng nên cô luôn phải nhìn sắc mặt của hắn mà nói chuyện.

Tuy chỉ mới tiếp xúc hai tháng nhưng tình cảm của cô đã dành trọn cho Vương Vũ Hàn, ngay cả lần đầu tiên cô cũng cho hắn, chính là ngày hôm nay vừa mới xuống máy bay, tuy có chút tức giận nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ở trên giường cùng hắn hoan ái.

“ Hàn, em thật sự đau lòng vì anh, nếu công ty nhiều việc như thế ? cứ bảo Dương Nghị đi làm, anh cũng phải nghĩ ngơi một chút, sức khỏe là quan trọng nhất.”

Ngón tay Hạ Quân Đồng rời khỏi mi tâm của hắn, bắt đầu di chuyển vào trong áo choàng tắm nhưng bị Vương Vũ Hàn ngăn lại.

“ Còn muốn nữa sao ?” – Hắn cười nhạt.

Hạ Quân Đồng đỏ mặt, thật sự cô cũng muốn, bên hắn cô thật sự rất hạnh phúc, rất vui vẻ, dù là lần đầu nhưng hắn rất nhẹ nhàng không làm cô đau, cô yêu hắn ở điểm này nhất.

“ Gì chứ ? … người ta nhớ anh, muốn ở bên cạnh anh lâu một chút thôi mà.”

Hạ Quân Đồng nói xong, hôn nhẹ lên môi Vương Vũ Hàn mà hắn cũng không tránh né, chỉ một giây đã bế bổng cô lên đi đến bên giường.

Chiếc khắn tắm nhẹ nhàng rơi xuống đất để lộ từng đường cong quyến rũ cùng bầu ngực đầy đặn của Hạ Quân Đồng, tay cô cũng nhẹ nhàng cởi áo choàng của hắn.

Cô công nhận thân hình Vương Vũ Hàn rất đẹp, nhất là khuôn mặt tuấn lãng mị hoặc mang theo chút tà khí có thể áp bức người khác.

Nhìn người con gái dưới thân, hắn khẽ nhếch môi, bàn tay dọc theo eo cô đi xuống, nhẹ nhàng đem hai chân cô tách ra.

“ A …” – Bị ngón tay hắn trêu ghẹo, cô rên nhẹ một tiếng, muốn khép chân nhưng đã bị hắn chặn lại.

“ Vũ Hàn …”

“ Muốn sao ?” – Hắn cười tà mị.

“ Anh ... xấu xa.” – Cô vỗ nhẹ lên ngực hắn.

Vương Vũ Hàn cười nhạt, nhẹ nhàng tiến sâu vào bên trong cô, bàn tay bóp chặt eo nhỏ bắt đầu vận động.

“ Hàn ….” – Tuy mới vừa hoan ái xong nhưng cô vẫn muốn được hắn yêu thương, cô không hiểu vì sao lại bị hắn mê hoặc như thế ? nhưng được cùng hắn một chỗ thật tuyệt.

Kích tình qua đi, Hạ Quân Đồng cả người mềm nhũn nằm trong lòng Vương Vũ Hàn, đôi mắt có chút mê ly, tay ôm chặt bên hông hắn.

“ Hàn … anh có yêu em không ?”

Vương Vũ Hàn sửng sốt, một giây sau trả lời rất bình thản.

“ Nếu không yêu thì sao anh lại muốn kết hôn cùng em ?”

Hạ Quân Đồng thở dài. – “ Chúng ta chỉ biết nhau hai tháng, có quá nhanh không anh ?”

“ Tình yêu không phân biệt thời gian … tháng sau chúng ta đã kết hôn, em còn nghi ngờ anh sao ? – Hắn nhàn nhạt nói, tay ôm chặt cô hơn.

“ Nếu em cảm thấy ta chưa đủ thời gian, vậy sao khi kết hôn từ từ bù đắp cũng được … Quân Đồng, em an tâm, anh sẽ làm cho em thật hạnh phúc.”

Hạ Quân Đồng cười thỏa mãn, chợt nãy ra một ý, cô nói ngọt ngào.

“ Hàn, ngày mốt em có thể dọn về Nguyệt Thự ở không ?”

Vương Vũ Hàn nhíu mày. – “ Anh đã chuẩn bị biệt thự Hoa Lan cho em, ngày mai chuyển đến là được.” – Ngừng một chút, hắn lại bổ sung.

“ Nguyệt Thự rất rộng, người làm thì không nhiều, họ sẽ không chăm sóc tốt cho em, anh không muốn em phải cô đơn.”

“ Trước sau gì em cũng về đó sống, làm quen cũng là điều tất yếu … nha anh ?”

Cô lại nũng nịu, Vương Vũ Hàn vuốt nhẹ má cô, suy nghĩ một chút, hắn nhẹ giọng.

“ Được rồi … nhưng anh phải sắp xếp một số thứ, khi nào xong anh sẽ cho người đưa hành lý em đến.”

Hạ Quân Đồng gật đầu thỏa mãn cười, lại ôm chặt hắn hơn, đầu dựa vào vòm ngực hít thật sâu mùi xạ hương, từ từ đi vào giấc ngủ say.

Người con gái trong lòng đã ngủ say, Vương Vũ Hàn ngồi dậy đi vào nhà tắm, lát sau hắn đã quần áo chỉnh tề, vẻ mặt nhu hòa khi nãy cũng biến mất.

Liếc nhẹ cô gái nằm trên giường đi ra khỏi phòng, thấy Dương Nghị đã chờ sẵn ngoài cửa, hắn lạnh giọng.

“ Canh chừng cô ta cẩn thận.”

Nói xong hắn cũng li khai.

______________________________________

Nguyệt Thự

Về đến Nguyệt Thự trời lúc đó cũng sắp sáng, người hầu vẫn còn để đèn chờ hắn trở về.

Mấy năm qua đó cũng là thói quen của người hầu vì không biết ông chủ lúc nào trở về nên luôn để đèn chờ hắn.

Tháo Cravat đi vào đại sãnh đã thấy bóng dáng mềm mại kia đang nằm trên ghế sofa, Vương Vũ Hàn kinh ngạc, hắn chưa kịp tiến tới thì dì Phùng đã đến bên, nhỏ giọng nói.

“ Từ lúc tan tầm về, cô Tịnh Hy đã đợi cậu chủ rất lâu, cô Tịnh Hy cũng có điện thoại cho cậu chủ nhưng không được nên đành đợi mãi … xin lỗi cậu chủ, tôi cũng đã bảo cô ấy đừng chờ nhưng cô Tịnh Hy bảo có chuyện cần nói nên tôi …”

“ Được rồi, dì đi ngủ trước đi.” – Hắn trầm giọng.

Dì Phùng gật đầu rồi lui xuống, Vương Vũ Hàn tiến tới, ngồi xuống sofa nhìn cô gái nhỏ đang ngủ say.

“ Tịnh Hy.” – Hắn nhẹ giọng.

Ngón tay vuốt nhẹ má cô, dù cố gắng không muốn đánh thức cô nhưng lại nhịn không được, môi hắn nhẹ nhàng phủ xuống.

Nhẹ nhàng hôn lên môi cô, đầu lưỡi cũng len lõi đi vào trong khoang miệng cô.

Lăng Tịnh Hy vẫn còn mơ hồ nhung cảm thấy hít thở càng lúc càng khó khăn, ý thức từ từ thanh tỉnh, đôi mắt to tròn nhẹ nhàng mỏ ra.

Cô trợn mắt nhìn Vương Vũ Hàn trước mặt mà hắn cũng đang mở mắt nhìn cô, động tác nhẹ nhàng khi nãy trở nên mãnh liệt hơn, Lăng Tịnh Hy muốn đẩy ra nhưng hắn lại kiềm cô chặt hơn.

“ Ưm …” – Cô lại than một tiếng, đầu lưỡi cảm nhận rất rõ hương vị của hắn, cùng mùi xạ hương nhưng mang theo một mùi khác nữa.

Là mùi nước hoa của đàn bà … hắn mới đi gặp ai sao ?

Cảm thấy nực cười, hắn là ai chứ ? loại ngựa động dục như hắn thì có bao nhiêu đàn bà bên ngoài sao cô phải quan tâm ? không có Âu Thục lợi thì có Trang Mật Ly hoặc còn ai nữa ? … dù cô muốn quản cũng không quản nổi.

Cứ nghĩ sẽ bị hắn muốn cô tại chỗ này nhưng không ? … chỉ lát sau, hắn đã buông cô ra, đôi mắt xanh lam nhuốm rõ dục vọng nhìn cô, bàn tay nâng cằm cô lên lại hôn nhẹ một cái.

“ Vì sao giờ này còn chưa ngủ ?”

Lấy lại được không khí, Lăng Tịnh Hy thở ra một cái, nhìn hắn ấp úng nói.

“ Tôi, tôi … có chút việc muốn xin phép nghĩ ba ngày.”

“ Chuyện gì ?” – Hắn nhàn nhạt nói.

“ Tôi muốn đi Hy Lạp thăm ba mẹ, tôi … rất nhớ họ.”

“ Không được.” – Hắn dứt khoát, đứng dậy muốn rời đi nhưng tay bị Lăng Tịnh Hy ôm lấy.

“ Nhưng mà …”

Còn chưa kịp nói hết câu đã bị hắn chen ngang.

“ Tôi đã nói trong thời gian này không được rời khỏi Nguyệt thự, em đã quên rồi sao ?”

“ Ngày mốt là sinh nhật của tôi, tôi muốn đón sinh nhật cùng họ.” – Lăng Tịnh Hy cắn môi, gian nan nói.

Đại sãnh bổng chốc yên lặng, Vương Vũ Hàn mím môi nhìn cô.

“ Ba tháng … sau ba tháng tôi sẽ cho em gặp ba mẹ em.”

“ Năm nào tôi cũng đón sinh nhật cùng ba mẹ, năm nay cũng thế .”

Cô không sợ sệt, buông tay hắn ra, đứng dậy đối diện với hắn.

“ Anh có chấp nhận hay không ? tôi cũng sẽ đi.”

Năm rồi vì không đủ tiền nên cô không bay qua đó đón sinh nhật cùng ông bà Lăng nhưng năm nay thì dủ rồi, dù họ không phải ba mẹ ruột nhưng hiện giờ dùng thân phận con gái bọn họ cũng phải tỏ ra là đứa con có hiếu một chút.

Đi vượt qua hắn nhưng đã bị giữ lại, Vương Vũ Hàn bế bổng cô lên, cô kinh hãi hét lớn.

“ Vương Vũ Hàn, anh muốn làm gì ?”

“ Không nghe lời sẽ bị phạt … còn muốn đi không ?” – Hắn không giận, thản nhiên nói.

Lăng Tịnh Hy im bặt, cúi đầu. Vương Vũ Hàn thở dài.

“ Thật muốn đi ?”

Cô gật đầu, hắn lại từng bước hướng lên lầu, tiến thẳng vào phòng ngủ.

“ Vậy phải xem biểu hiện của em ra sao ?”

Khi đã nằm trên giường thì biết ông trời cũng không cứu nổi, cô nhìn hắn lại gật đầu. Vương Vũ Hàn cười thỏa mãn.

“ Hôn tôi.”

Lăng Tịnh Hy ngồi dậy, tay quấn cổ hắn, mội đỏ mọng nhẹ nhàng hôn lên.

Màn đêm như ngưng động, bọn họ vẫn giữ tư thế, người hôn kẻ áp chế như thế rất lâu, Lăng Tịnh Hy vẫn không tài nào đi vào khoang miệng của hắn được, một phần không cam nguyện, một phần kỹ thuật hôn của cô cũng chỉ có thế.

Rời khỏi môi hắn, cô cúi đầu nhưng cằm lại bị nâng lên, hắn cười nhẹ.

“ Để tôi dạy em.”

Lăng Tịnh Hy kinh ngạc, cảm nhận gáy bị giữ chặt, eo cũng không nhúc nhích được, khuôn mặt tuấn lãng càng áp lại gần, đôi môi mỏng một lần nữa phủ xuống.

Hắn vẫn luôn bá đạo như thế, nói cài gì dạy cô, là chiếm đoạt thì đúng hơn.

Nụ hôn cưỡng ép mới đầu rất mãnh liệt, Lăng Tịnh Hy cắn chặt răng không muốn tiếp nhận hắn.

“ Mở miệng ra.”

Hắn thở gấp ra lệnh, bàn tay xiết chặt cằm của cô làm cô đau đớn.Thế là cô phải hé mở hàm răng trắng nõn ra mặc hắn len đầu lưỡi đi vào bên trong.

Sau nụ hôn mãnh liệt lại là nụ hôn ôn nhu tựa như yêu thương, Vương Vũ Hàn say mê vị ngọt ngào của cô, từng chút từng chút một chỉ muốn bên trong khoang miệng cô hút hết vị ngọt mê người ấy.

Nụ hôn thật sâu ấy cũng kết thúc nhưng thay vào đó nó đã di chuyển xuống cổ cô.

Thân người Lăng Tịnh Hy bắt đầu run rẩy, đôi chân trắng như ngọc bất chợt khép lại, người có chút không tự chủ mà lui về phía sau.

Nhưng dù trốn thế nào cũng bị Vương Vũ Hàn túm được, hắn ôm chặt hong cô, tách chân cô ra, mạnh mẽ tiến sâu vào.

“ Hư …” – Lăng Tịnh Hy nhăn nhó chịu đựng, ngửa đầu ra phía sau, mắt cũng có chút ươn ướt.

“ Đau không ?” – Hắn trầm giọng, ánh mắt đầy tơ máu dục vọng nhìn cô, bên dưới vẫn hung hăng đi vào.

Cô chỉ có thể than thầm, hỏi đau không mà như cầm thú vậy hỏi làm gì ? … thật dư thừa.

“ Hàn … chậm lại ….”

Cũng không thể chịu nỗi, cô khóc lóc cầu xin, móng tay dài bấm sâu vào da thịt hắn như kích thích, hắn lại mạnh mẽ hơn nữa ra vào trong cô.

Một trận co rút kéo dài khiến cô gái trong lòng run rẩy không thôi, môi hắn lại gặm lấy môi cô, nuốt hết mọi âm thanh cô phát ra, bàn tay to lớn nhẹ nhàng bao phủ nơi đẩy đà của cô.

Trên giường lớn, tiếng ngâm nga cùng tiếng thở dốc như hòa làm một.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, đến khi dừng lại cũng là lúc tiếng cô gái thét lớn cho thấy cô đã lên đỉnh điểm nhưng … đối với Vương Vũ Hàn, nó chỉ là khúc dạo đầu.

Hắn lật người cô cho tấm lưng mịn màng kia đối diện với hắn, bên tai cô trầm giọng. – “ Một lần nữa vậy ?”

Lăng Tịnh Hy một chút khí lực cũng không còn, cô than trời mong sau mau sáng để thoát khỏi địa ngục này … bởi dục vọng của hắn, cô thật sự chịu không nỗi.

“ Nhớ kỹ, ai mới là người đàn ông ở bên trong em … kêu tên tôi.”

Lăng Tịnh Hy cắn răng nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo.

“ Vũ … Hàn.”

Một lần lại một lần ra vào bên trong cô, Vương Vũ Hàn muốn Lăng Tịnh Hy cảm nhận được là hắn đang chiếm hữu cô, là hắn đang ở bên trong cô vì thế thời gian kéo dài rất lâu, họ làm cho đến rạng sáng mà Lăng Tịnh Hy không biết đã ngất đi bao nhiêu lần.

Mỗi lần mơ hồ tỉnh dậy lại bị hắn dụ dỗ, cái gì một lần … một lần của hắn đến sáng cũng không chịu buông nhưng nói thật cô không biết mình đã lên tới đỉnh bao nhiêu lần, hai chân đã mềm nhũn mà hạ thân thì không thể chịu nỗi nữa.

Thời khắc cuối cùng, cô đã hét lên kêu tên của hắn mà hắn lại gầm lên, phóng thẳng mầm móng vào trong cô, cười thỏa mãn ôm chặt cô vào lòng.