Phó Uyên hời hợt đáp lại "Đúng" Từ Ngư nghe xong sắc mặt có chút trắng bệch, bất quá chuyện này cũng không là lần đầu tiên, đã có lần thứ nhất, lần thứ hai gặp phải liền cảm thấy quen thuộc, anh cũng không phải lần đầu tiên "gặp quỷ".
"Có một chuyện tôi muốn hỏi cậu." Từ Ngư nhớ tới nghi hoặc khi mình đọc tư liệu.
Phó Uyên: "Hỏi.

"
"Người kia sau khi ra tù cậu có điều tra hay không?" Từ Ngư hỏi, anh muốn biết kẻ gây ra vụ án giết hại mẹ chấn động năm ấy, thiếu niên Vương Thừa năm đó còn chưa tới mười tám tuổi cuối cùng rốt cuộc làm sao vậy?
Phó Uyên dừng động tác dưới tay, nhìn Từ Ngư nói: "Sau khi vào tù cha cậu ta liền tái hôn, sau khi ra tù không có chỗ đi cũng không có bằng cấp học, cậu ta liền đi thành phố khác làm việc, cũng không bao giờ quay trở về nữa.

"
Nghe Phó Uyên trả lời Từ Ngư có chút thổn thức, hiệu ứng bi kịch liên tục, vốn Vương Thừa đã thi đậu vào trường trung học trọng điểm, không có chuyện ngoài ý muốn kia có lẽ sẽ học đại học, tốt nghiệp kết hôn sinh con.
Nhưng một chuyện sai lầm phát sinh, làm cho tất cả mọi chuyện đều trật bánh, nhưng cẩn thận ngẫm lại, bi kịch năm đó rốt cuộc ai mới là thủ phạm, Vương Thừa giết người là phải gánh chịu hậu quả, nhưng cái trường khiến cậu thiếu niên đó mất đi tôn nghiêm cùng bản tâm chẳng lẽ không sai sao? Người mẹ đưa cậu thiếu niên vào đó không sai sao? Chơi trò chơi luôn bị mẹ chỉ trích và người cha đã biến mất từ đầu của toàn bộ sự kiện dường như cũng là một phần của sai lầm này.
Từ Ngư không phải là thánh phụ thương ngưuoif gì cho cam, chỉ là sau khi hiểu rõ nguyên nhân vụ việc khiến anh cảm thấy có chút khổ sở, có một số việc vốn dĩ có thể tránh được.

"Đem nhóm nhiệt độ biến hóa này vẽ thành biểu đồ, tôi muốn đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ trở về." Phó Uyên nói xong đứng dậy, Từ Ngư phục hồi tinh thần lại.
"Cậu đi làm gì?" Từ Ngư hỏi, nói thật, một mình ở trong phòng có quỷ vẫn có chút sợ hãi, nhưng lời này anh đối với Phó Uyên nói không nên lời.
Phó Uyên: "Mua chút đồ tối nay muốn dùng." Nói
xong Phó Uyên đổi giày rời đi, Từ Ngư nghiêng đầu, lời này sao nghe dễ dàng suy nghĩ lệch lạc như vậy, anh xoa xoa đầu mình, mình thật đúng là thích suy nghĩ lung tung.
Sau khi Phó Uyên rời đi, toàn bộ phòng trở nên dị thường yên tĩnh, Từ Ngư có chút không thích ứng, anh mở cửa sổ, ở bên cạnh nơi này ngõ nhỏ và đường cái, bởi vì cách âm tốt, đóng cửa sổ xác thực không có nhiều tiếng động, nhưng mở cửa sổ các loại âm thanh liền truyền vào.
Có tiếng còi xe, có tiếng kêu của thú cưng dưới lầu, cùng với tiếng trẻ con đùa giỡn, thông tin xã hội này thay đổi quá nhanh, mặc dù Long Hâm Viên xảy ra thảm án, nhưng khi tất cả dấu vết bị xóa sạch, những người xung quanh nên sống thế nào đều trở về hình dáng ban đầu.
Tiếng ồn làm cho tâm tình Từ Ngư thả lỏng một chút, theo anh thấy, thanh âm bên ngoài cửa sổ chính là một loại nhân khí.
Từ Ngư rất nhanh đã làm xong bảng biểu, anh định đem video lúc vật kia xuất hiện lại xem lại, anh nhớ rõ video trong khoảng thời gian đó thường xuyên nhấp nháy, có lẽ sẽ có phát hiện gì đó.
Thời gian cậu và Phó Uyên chơi game không tính là ngắn, camera trong phòng cơ bản có thể chụp được toàn bộ các góc, ánh mắt Từ Ngư nhìn có chút chua xót.
Ngay trong nháy mắt của anh, Từ Ngư tựa hồ phát hiện ra cái gì đó, anh lập tức ấn nút tạm dừng, lại dùng phần mềm chỉnh sửa video lật từng khung hình nơi này.
Ngay trong một khung hình chớp nhoáng, một phần ba màn hình đều có chút bông tuyết, nhưng vị trí phòng bếp xuất hiện một bóng đen mơ hồ.
Từ Ngư nuốt nước miếng, anh có chút khẩn trương, thậm chí lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng anh vẫn đem hình ảnh này chế thành hình ảnh lưu lại, sau khi hình ảnh trải qua xử lý, bóng đen trở nên rõ ràng hơn trước, thậm chí có thể nhìn thấy một đường viền.
Đó là bóng dáng của một người phụ nữ, mặc áo khoác màu sắc như rỉ sắt, tóc rối tung, đôi mắt hắc động tựa hồ truyền đạt một loại khí tức quỷ dị âm trầm.
Từ Ngư trong lòng sợ hãi, vì thế khép sổ ghi chép lại, anh uống một ngụm nước, quả nhiên, là một người bình thường cũng không lớn mật mà nói, cũng không có chuẩn bị tâm lý xử lý những chuyện không khách quan này có chút hơi sợ hãi.
Nhìn thời gian, đã gần sáu giờ, bên ngoài trời sắp tối, cũng không biết Phó Uyên đi mua cái gì còn chưa trở về.
Anh gọi điện thoại cho Phó Uyên, bảo anh mang chút đồ ăn trở về, Phó Uyên đáp lại hỏi: "Cậu chạy bộ? "
"Hả? Không, nơi này nhỏ đến mức không có máy chạy bộ." Từ Ngư kỳ quái nói.
Phó Uyên trầm mặc một chút nói: "Anh đi đến phòng 402 trước, 401 không an toàn.

"
Nói xong Phó Uyên cúp điện thoại, Từ Ngư nhìn chằm chằm điện thoại di động tự hỏi, vì sao Phó Uyên đột nhiên nói như vậy, chẳng lẽ anh vừa mới ở trong điện thoại di động nghe được cái gì?
Từ Ngư trong lòng càng thêm sợ hãi, anh nhìn vị trí phòng bếp, luôn cảm thấy nơi đó tựa hồ có cái gì đó.
Anh không dám ở lại nữa, hơn nữa bên ngoài rất nhanh sẽ tối, từ kinh nghiệm trước kia của anh mà xem, sau khi trời tối xác suất phát sinh quái sự rất cao.
Vì thế Từ Ngư không chút do dự rời đi 401, sau khi cậu rời đi, máy tính xách tay trên mặt bàn chậm rãi mở ra.

Hình ảnh đã được xử lý bắt đầu phóng to không ngừng, bóng đen dường như muốn từ trong màn hình đi ra.
Trong nháy mắt Từ Ngư đi tới phòng 402 liền không có loại cảm giác áp bách này, chiếu theo như vậy nói, Phó Uyên buổi tối một mình thật sự có chút nguy hiểm, tuy rằng anh rất lợi hại, nhưng bọn họ rốt cuộc là hợp tác.
Từ Ngư chuẩn bị chờ anh trở về sau đó thương lượng hai người ở cùng một chỗ, như vậy sẽ tương đối an toàn một chút.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Từ Ngư bị hoảng sợ, anh nhìn qua, Phó Uyên có chìa khóa, cho nên hẳn không phải Phó Uyên.
Người đàn ông bên ngoài dừng khoảng hai giây sau đó nói "Đồ ăn nhanh của bạn đặt trước."
"Đặt trước?" Bản thân Từ Ngư căn bản không đặt đồ ăn, hơn nữa anh vừa gọi điện thoại cho Phó Uyên, đồ ăn đặt trước không có khả năng nhanh như vậy.
"Đồ ăn đặt trước của bạn." Người bên ngoài tiếp tục nói.
Từ Ngư ở bên trong hô to: "Tôi không đặt đồ ăn, anh giao nhầm rồi.

"
"Đồ ăn đặt trước của bạn." Những người bên ngoài vẫn không ngừng lặp đi lặp lại, thậm chí bắt đầu gõ cửa.
Từ Ngư cảm thấy có gì đó không đúng, anh lui về phía sau, từ một bên cầm lấy một cây chổi, thanh âm bên ngoài càng lúc càng lớn, thanh âm kia dần dần trở nên cuồng loạn, cô không còn hô "Đồ ăn đặt trước của anh", mà là dùng một loại thanh âm chói tai chất vấn: "Tại sao phải ăn loại đồ ăn rác rưởi này! ”
Từ Ngư siết chặt chiếc vòng cổ trên ngực mình, anh bị bàn ghế vấp một chút ngồi trên mặt đất, đúng lúc này, anh nghe được tiếng khóa cửa bị mở ra.
"Không..." Từ Ngư đứng dậy, chạy tới muốn chặn cửa, nhưng cửa đã mở ra.
Từ Ngư dọa trực tiếp cầm chổi đánh, lại bị một phen bắt lấy cổ tay, Phó Uyên trách mắng: "Anh làm gì vậy!"
"Tôi..." Từ Ngư phục hồi tinh thần, không thể tưởng tượng nổi nhìn Phó Uyên.
"Sao lại là anh?" Từ Ngư buông chổi trong tay xuống vẻ mặt tái nhợt.
Phó Uyên tay kia xách thức ăn nhanh, dưới chân còn đặt một cái rương.
"Vừa gõ cửa anh không mở, tôi tưởng anh đi ra ngoài."
Phó Uyên đem đồ ăn buông xuống nói.
Từ Ngư thở ra một hơi, sau đó đi qua nhìn Phó Uyên nói: "Tôi vừa mới...!Có vẻ như bị trúng tà."
Phó Uyên nhíu mày, anh nói: "Lúc gọi điện thoại cho anh, tôi nghe thấy một tiếng thở dốc gần bên tai."
Từ Ngư môi run rẩy một chút: "Tôi biết… phải làm sao bây giờ? "
Phó Uyên đặt tay lên vai anh, hành động này làm cho từ ngư trong lòng bối rối bình tĩnh một chút, trên người Phó Uyên có loại lực lượng khó hiểu, làm cho người ta trấn định.

"Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói sau."
Phó Uyên mua thức ăn nhanh đóng hộp bình thường, bất quá Từ Ngư đại khái là bị kinh hách, cộng thêm có chút đói bụng nên anh ăn rất ngon miệng.
Cơm nước xong xuôi anh liền đem ý nghĩ đêm nay muốn cùng Phó Uyên chen chúc một phòng của mình nói ra, Phó Uyên nhướng mày: "Đêm nay tôi sẽ dẫn bà ấy ra, cậu dám ở cùng tôi sao? "
"Cái gì? Dẫn ra?" Từ Ngư có chút ngoài ý muốn, anh cho rằng quỷ quái kia vẫn bồi hồi ởtrong phòng.
"Phạm vi hoạt động của bà ấy rất lớn, phải biết mười mấy năm trước ngôi nhà của bà ấy vẫn là một mảnh đất." Phó Uyên bình tĩnh nói.
Từ Ngư hiểu rồi, Long Hâm Viên bọn họ hiện tại là cao hơn hai mươi tầng, cho nên cho dù là quỷ quái cũng chỉ có thể hoạt động trong phạm vi của căn nhà trước kia, theo chiều dọc mà nói đều là một nơi không nhỏ.
"Bất quá, tự hồ bà ấy đối với ngươi càng cảm thấy hứng thú." Những lời tiếp theo của Phó Uyên khiến Từ Ngư tê dại da đầu.
Từ Ngư nhìn chằm chằm cậu ta với vẻ mặt khó tin: "Phó Uyên, cậu đừng nói đùa.

"
Phó Uyên thần sắc vô cùng nghiêm túc, căn bản không giống như là đang nói giỡn, huống hồ từ trước đến giờ Từ Ngư cũng chưa từng thấy cậu nói giỡn.
"Chẳng lẽ tôi là Đường Tăng sao?" Từ Ngư buồn bực nói.
Phó Uyên không biết nghĩ đến cái gì, anh trầm tư một chút hỏi: "Trước khi anh mua căn nhà trong Phong Tuyền, anh có gặp phải chuyện gì kỳ quái hay không?"
Từ Ngư lắc đầu: "Từ trước đến bây giờ tôi là một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy.

"
—------------------------------------------------
[Tác giả có điều muốn nói]:
Dịch bệnh nhanh chóng qua đi, thực sự quá mệt mỏi..