Ai ngờ thân thể của Mẫn Thuân trước đây thật sự được dưỡng quá tốt, tận cho tới tháng Mười năm Trường Thọ thứ năm mươi hai, mới bắt đầu có dấu hiệu tạ thế. Võ Sư Đức đã sớm sắp xếp ổn thỏa xong hết thảy, chỉ chờ lệnh của công chúa.

Ngày mười sáu tháng Mười, trời từ sáng đã âm u, tới lúc chạng vạng tối thì bắt đầu đổ tuyết, khắp ngõ lớn ngõ nhỏ của kinh thành chẳng thấy có mấy bóng người qua lại. Một tráng hán vội vã chạy vào Thế Tế Đường phía thành Nam, vừa bước chân qua cửa đã hét lớn: "Người ở đây đâu rồi?"

"Ra là Chu đại gia, ngài lại tới bốc thuốc cho mẹ à?" Người phụ việc vội vàng mời hắn vào phòng trong, "Trước tiên ngài cứ vào đây ngồi cho ấm áp, uống chút trà, bốc xong thuốc tôi sẽ gọi ngài ngay."

Chu Văn tiến vào buồng trong, thì thấy Tiền đại phu đã ngồi ở đấy, hắn liền bước đến gần, nhỏ giọng hỏi: "Công chúa có dặn dò gì không?" Hiện nay hai huynh đệ Chu gia đã là lính canh cổng ở Tây Hoa Môn, trong mắt người ngoài, bọn hắn chính là hai tên lính càn quấy suốt ngày vơ vét tiền trăm họ. Mỗi tháng sẽ lấy cớ đến Tế Thế Đường bốc thuốc cho mẹ mà gặp mặt Tiền đại phu, chỉ là đã hơn một năm nay bọn hắn vẫn chưa nhận được thêm bất kỳ mệnh lệnh nào của công chúa. Lần này Chu Văn cũng chỉ hỏi cho có lệ.

Tiền đại phu lại đưa cho hắn một miếng vàng lá bị cắt đôi, thấp giọng đáp, "Sau này nếu gặp được người có một nửa lá vàng có vết cắt phù hợp, thì ngươi hãy nghe lời hắn dặn dò."

"Được." Chu Văn nhận nửa lá vàng, nhỏ giọng than, "Sao lại dùng vàng lá chứ?"

Tiền đại phu nghe mà không đáp, chỉ là trong lòng ông bội phục công chúa vô cùng. Đối với người như Chu Văn, đưa cho hắn cầm lệnh bài ngọc bội gì đó mới là kỳ quái, nhất định sẽ khiến người hoài nghi. Nhưng nếu là vàng lá thì dù cho người khác thấy, cũng sẽ chỉ nghĩ rằng chắc hắn đang thu tiền riêng, chẳng ai thèm nghi ngờ gì. Ông lại dặn tiếp, "Sau này không cần hàng tháng tới đây nữa." Chu Văn biết quy củ, cũng không hỏi nhiều, gật đầu rồi đi.

Bên ngoài trời đã tối, tuyết càng rơi nhiều, Chu Văn rụt cổ lại, trong lòng đột nhiên nảy ra suy nghĩ, Phải chăng sắp có biến cố cực lớn xảy ra? Hắn quay đầu nhìn về phía thành Tây, trời tối đen mờ mịt, hoàn toàn không nhìn thấy được gì.

.

Cũng giờ phút ấy, mỗi người ở phủ Đoan vương lại đang trong trạng thái lặng yên bận rộn, Võ Sư Đức quỳ gối trước Mẫn Tiên Nhu khẩn cầu: "Đêm nay tuyết lớn, thời tiết giá rét vô cùng, không bằng công chúa đợi thêm hai ngày nữa rồi hẵng đi, cần gì nhất thời vội vã? Thật ra công chúa không cần phải tự mình trở về, chỉ cần người ẩn ở kinh thành, phái thân tín truyền tin cho vương gia là được, khỏi phải chịu nguy hiểm đường xa. Thuộc hạ xin thề, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho công chúa."

"Thứ nhất, việc chiêu hàng Lý Lãng nhất định phải do bổn cung tự mình đi. Thứ hai, kinh thành sắp rơi vào đại loạn, nếu bổn cung không về, trong lòng Trạm Hi nhất định sẽ có do dự. Bổn cung chỉ sợ chút do dự ấy của nàng sẽ làm hỏng đại sự thôi." Mẫn Tiên Nhu cười: "Bổn cung quả thật nóng vội, một khi Mẫn Thuân băng hà, Mẫn Huyễn vào chỗ, tất cả bố trí của bổn cung nào còn ý nghĩa gì nữa? Ông mau nói với ngự y trong cung, trước khi bổn cung quay lại, tuyệt đối không được phép để Mẫn Thuân chết. Còn phía Viên gia, bảo bọn họ tùy thời đợi lệnh." Mẫn Tiên Nhu ý nói ông không cần tiếp tục khuyên, ra lệnh: "Lúc bổn cung đi rồi, lập tức đốt trụi cả hai phủ, cho dù Mẫn Huyễn có nghi ngờ nhưng nhìn đống hoang tàn ấy cũng chịu thua thôi, sẽ không điều tra kỹ, như thế mật đạo cũng an toàn."

Võ Sư Đức kinh hãi, "Bao thế hệ nhà họ Võ của nô tài đều là gia nô của vương gia, nhận được vương gia coi trọng, giao cho nô tài trọng trách lớn lao. Hiện giờ nô tài đã là thuộc hạ của công chúa, cũng sẽ hết lòng tận trung với công chúa giống như với vương gia. Công chúa không cho thuộc hạ đi theo, chẳng lẽ không tín nhiệm thuộc hạ? Nếu công chúa gặp bất trắc gì trên đường, thuộc hạ dù có chết muôn lần cũng không đủ. Mong công chúa để thuộc hạ đi theo."

Mẫn Tiên Nhu ra hiệu cho Thân Cúc dìu Võ Sư Đức dậy, "Bên cạnh bổn cung đã có hộ vệ của Trạm Hi, tiên sinh cứ yên tâm. Bổn cung và Võ tiên sinh đã ở chung nhiều ngày, làm sao lại nghi ngờ nhân phẩm của tiên sinh được đây? Bổn cung đi rồi, chắc chắn Mẫn Huyễn sẽ điên cuồng điều tra khắp thành đấy. Ông phải ở lại kinh thành để trấn an mọi người, quyết không được vọng động. Sau khi bổn cung ra khỏi thành, trong vòng một tháng, nhất định sẽ có quân Đoan đến, ông phải cẩn thận lưu tâm."

"Vâng." Lúc này Võ Sư Đức mới thôi sốt ruột, nhìn theo bóng đám người công chúa đi vào trong mật đạo. Ông còn kỳ quái, sao bỗng dưng lại xuất hiện ra nhiều người quá vậy?

.

Mẫn Tiên Nhu ra khỏi mật đạo nhìn con sông đào bảo vệ thành rộng lớn phía trước mà tim thoáng đập mạnh. Nàng không biết bơi lại sợ lạnh, đương nhiên sẽ có chút sợ hãi rụt rè.

Thân Cúc nhỏ giọng nói: "Công chúa, Dậu Dương sẽ cõng người, nô tỳ và Tử Đoan sẽ che chở ở hai bên trái phải."

Mẫn Tiên Nhu cắn chặt răng hạ quyết tâm, gật đầu đồng ý. Mấy chục người yên lặng xuống nước, chậm rãi bơi về phía bờ bên kia, tận lực để tiếng nước giảm đến mức nhỏ nhất. Cứ thế, nên cũng tốn thời gian khá lâu. Lúc lên bờ, mọi người chợt phát hiện tình trạng của Mẫn Tiên Nhu không ổn, hai mắt nàng nhắm nghiền, cả người phát run. Mọi người vội vã đưa nàng tới khu nhà nông thôn đã sớm chuẩn bị ở ngoại thành, nhóm lửa đun nước cho nàng sưởi ấm. Sau đó, Mẫn Tiên Nhu bắt đầu phát sốt, làm đám ám vệ lo lắng vô cùng, may trong đám người ấy có người hiểu sơ y thuật, đi vào rừng hái chút thảo dược cho nàng ăn. Thân Cúc, Dậu Dương và Tử Đoan cùng nhau thương lượng, quyết định trước tiên cứ phái người đi thám thính tin tức, nếu không có truy binh thì tạm thời ở lại chỗ này.

Có mấy ám vệ vừa nhận được lệnh đi ra, liền thấy ở phía kinh thành khói đặc cuồn cuộn, cả khoảng trời đều ánh đỏ. Rất nhanh tin ấy đã được truyền tới tai Mẫn Huyễn, hắn vội vã dẫn người chạy tới, nhưng lại chẳng thể làm gì, thế lửa quá lớn, căn bản không cứu vãn được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hết thảy bị đốt thành tro, may mà không lan tới nhà dân xung quanh. Trận cháy ấy kéo dài ước chừng hai ngày, sau khi lửa tắt, người của Mẫn Huyễn tới tìm tòi trong đống đổ nát, cũng chỉ tìm được ra mấy chục thi thể không đầy đủ bị cháy đen. Mẫn Huyễn giận dữ, gọi người canh giữ cổng thành tới hỏi, chỉ nhận được đáp án là bọn họ không hề thấy bất cứ ai khả nghi rời thành. Hắn nghĩ chắc chắn công chúa vẫn còn ẩn núp đâu đó trong thành, liền hạ lệnh toàn thành giới nghiêm, mang người đi khắp nơi lục soát, gần như lật tung cả kinh thành. Đám thân tín nhắc nhở hắn, tình hình của hoàng thượng gần đây không ổn, Mẫn Vĩ Mẫn Dục nhất định sẽ có hành động bất thường, hiện nay tuyệt đối không được phép có nửa điểm phân tâm. Nếu như làm quá khiến lòng người bất mãn, sẽ tạo cơ hội cho kẻ gian lợi dụng, lúc ấy lại mất nhiều hơn được. Lúc đó Mẫn Huyễn mới phẫn nộ từ bỏ. Biện Gian Vệ vội vã muốn được gặp hoàng thượng, nhưng dạo gần đây Mẫn Thuân bị bệnh, thường xuyên được Trĩ Nhi và Triệu Phúc Toàn trông coi, căn bản không thể gặp mặt, chỉ đành nhẫn nhịn chờ.

.

Lúc này đám người Mẫn Tiên Nhu đang nghênh ngang trên đường chạy đến Nhạn Linh Quan, Tử Đoan giả trang thành hán tử đánh xe ngựa, Dậu Dương đóng giả thành tên sai vặt phụ trách trông hành lý, Thân Cúc thì như cũ ở trong xe làm nha hoàn, còn những ám vệ khác thì ẩn nấp theo sát ở xung quanh. Mẫn Tiên Nhu vẫn bị sốt cao, nàng bị bệnh nên trong người cực kỳ khó chịu, thế mà lại còn phải chịu sự giày vò từ sự xóc nảy của xe ngựa. Mọi người đều khuyên nàng hãy nghỉ ngơi cho khỏi bệnh rồi hẳn đi, nhưng thời gian nào biết đợi, nàng nhất định phải mau chóng về Đoan. Dọc trên đường cũng gặp rất nhiều lần kiểm tra xét duyệt, có điều đều dùng tiền bạc đuổi đi.

Bảy ngày sau, xe ngựa dừng lại trước cổng Nhạn Linh Quan, cổng thành nơi đây rõ ràng kiểm tra nghiêm ngặt hơn trước, hơn nữa Lý Lãng trị quân nghiêm minh, không thể nào dùng tiền bạc đuổi người được. Gương mặt Mẫn Tiên Nhu tái nhợt, lấy tay nâng trán, suy yếu móc một phong thư ra giao cho Dậu Dương, hữu khí vô lực nói: "Giao phong thư này cho Lý Lãng, bảo ông ta ra ngoài đón bổn cung." Cũng khổ cực cho mấy ám vệ biết y thuật, chẳng biết đào đám thảo dược kia từ đâu ra, mà thật sự làm Mẫn Tiên Như hạ sốt. Chỉ là lúc này nàng vẫn yếu ớt, khó chịu không cất nổi lên lời.

Dậu Dương cầm phong thư, nhảy xuống xe, đi tới trước mặt một tên lính canh cổng, ôm quyền, "Ta muốn gặp Lý tướng quân."

"Ngươi gặp có chuyện gì?" Tên lính này ở dưới trướng một tướng quân như Lý Lãng, đương nhiên sẽ không có chuyện chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Dậu Dương đúng mực, "Ta có thứ cần đưa cho ông ấy."

Đám lính canh cổng thấy người tới khí độ bất phàm, cùng liếc lẫn nhau, sau đó có người đi vào trong thành, một lát sau có cả một đội binh chạy ra, tên lính dẫn đầu gật đầu một cái với Dậu Dương, rồi gần như áp giải nàng đi vào Nhạn Linh Quan.

Tử Đoan thuật lại hết mọi chuyện này cho công chúa. Mẫn Tiên Nhu thầm bội phục Lý Lãng cẩn thận.

Chẳng lâu sau, bọn binh lính bỗng thấy Lý đại nhân mặc thường phục vội vàng chạy ra ngoài. Rồi lại thấy Lý đại nhân khom người thi lễ trước xe ngựa, sau đó nhảy lên tự mình làm đánh xe, đi vào Nhạn Linh Quan. Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.