Khi Triệu Phúc Toàn trở về điện thì chợt nghe thấy Mẫn Thuân tùy ý hỏi: "Sao lần này đi lâu vậy?"

"Bẩm hoàng thượng, bởi vì công chúa quan tâm tới thân thể của hoàng thượng, nên có hỏi mấy câu." Giọng của Triệu Phúc Toàn vẫn đều đều như thường, chẳng hề có chút dao động.

"Bình thường chẳng thấy nó hỏi nhiều như hôm nay." Mẫn Thuân giang tay, ý bảo Trĩ Nhi tới ngồi vào lòng mình, có điều nhìn tình cảnh này thế nào cũng như một bức tranh hai ông cháu thân mật quấn quýt.

"Bẩm hoàng thượng, lão nô thấy hôm nay thần sắc của công chúa không tệ, dường như tâm tình cũng rất tốt." Ý của Triệu Phúc Toàn là trước đây khi công chúa tới thăm hoàng thượng đều ở trạng thái thân thể không khỏe, vì vậy mới không hỏi nhiều.

Mẫn Thuân lạnh lùng: "Hừ, lúc này mà nó còn tâm tình tốt."


Trĩ Nhi đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn trên đôi lông mày lão, ra vẻ tức giận: "Thái y đã nói nóng giận làm hại thân thể đấy. Sao hoàng thượng cứ không nghe lời? Xem mấy hôm nay hoàng thượng mới vừa trở bệnh nặng, hàng đêm lại không yên giấc, hoàng thượng cứ như thế này rõ ràng muốn khoét lòng Trĩ Nhi..." Nói rồi, vành mắt đỏ hồng: "Đến cùng thì có việc gì khiến hoàng thượng phiền lòng thế? Hoàng thượng cứ nói ra thử xem. Mặc dù Trĩ Nhi không thể giúp hoàng thượng chia sẻ gánh nặng, nhưng ít nhất cũng không muốn hoàng thượng bị nghẹn trong lòng."

"Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng gọi trẫm là hoàng thượng, mà phải gọi trẫm là Tử Kiền, hoặc Lục lang." Mẫn Thuân kéo tay cậu xuống, thở dài cười: "Chỉ cần có ngươi ngồi trong lòng trẫm, là trẫm đã thõa mãn rồi. Trong lòng trẫm có rất nhiều chuyện phiền muộn, đau đầu nhất chính là chuyện Bắc Địch tập kết ngoài biên cảnh. Chẳng lẽ ngươi sẽ giúp trẫm hóa thành đại tướng quân xông ra trận gϊếŧ địch hay sao?"


Đôi mắt đẹp của Trĩ Nhi khẽ liếc, đáp: "Chuyện này thì có gì khó? Trước đây khi vẫn sống ở dân gian, Trĩ Nhi đã được nghe kể đại tướng quân Lý Lãng rất giỏi đánh giặc, không phải Lục lang cứ phái ông ấy đi đánh Bắc Địch là xong rồi sao?"

Mẫn Thuân bị ánh mắt của cậu liếc đến lòng cũng nhộn nhạo, đưa tay nhéo yêu mũi cậu, bật cười ha hả: "Lý Lãng còn phải thay trẫm trông chừng một con sói đói, trẫm không thể lơ là được." Mẫn Thuân hiểu rất rõ, có nói thế nào Bắc Địch cũng là lũ man di, lại còn có cừu hận biết bao đời với dân chúng Trung Nguyên, nên nếu bọn chúng có dã tâm xâm lấn, thì dân chúng Trung Nguyên sẽ liều chết chống cự, tuyệt đối sẽ không có chuyện ủng hộ Bắc Địch mà ruồng bỏ triều Tấn. Nếu nguy cấp quá, thì cùng lắm lão bỏ trốn là xong. Được lòng dân là được thiên hạ. Dù Mẫn Thuân lão vốn không được lòng dân, nhưng Bắc Địch lại càng không được lòng dân. Tuy nhiên Đoan vương thì khác, xưa nay vẫn luôn có tiếng thơm xa gần, nếu vào Trung Nguyên, không chừng dân chúng còn ra đường giăng hoa mời đón, thấy thế nào cũng là Đoan vương nguy hiểm hơn Bắc Địch.


Trĩ Nhi cười tinh nghịch, buột miệng nói ra, "Cái này càng đơn giản, ai cũng nói dưới tay tướng mạnh chẳng thể có binh hèn. Sao Lục lang không để Lý Lãng cứ trông chừng con sói ác ấy, nhưng lại phái thủ hạ của ông ấy đến cản Bắc Địch là xong rồi."

Lòng Mẫn Thuân hơi động, vỗ vỗ má Trĩ Nhi, trìu mến nói: "Người của trẫm quả không tầm thường chút nào."

Trĩ Nhi ngượng ngùng đẩy lão ra, đứng dậy đi ra ngoài, "Để ta đi bảo mấy người hầu bưng cháo đến cho Lục lang." Vì hoàn thành nhiệm vụ này mà cậu đã hết sức a dua nịnh hót, nếu không ra ngoài hít thở không khí, sợ rằng sẽ không thể kiên trì chịu đựng thêm nữa.

.

Mẫn Thuân cười nhìn theo bóng lưng Trĩ Nhi, liếc sang phía Triệu Phúc Toàn, hòa ái hỏi: "Hôm nay sao thế? Thật hiếm khi thấy hai người chẳng gây gổ với nhau."
Triệu Phúc Toàn vội vàng quỳ xuống: "Hoàng thượng thật nghĩ oan chết lão nô. Lão nô theo hầu hoàng thượng nhiều năm như vậy, tất cả những gì đang có đều do hoàng thượng ban cho. Hoàng thượng chính là ông trời của lão nô, là chỗ dựa của lão nô. Lão nô sao có thể có những suy nghĩ khác ngoài muốn tốt cho hoàng thượng."

Vẻ mặt của Mẫn Thuân có chút rung động, "Trẫm biết ngươi cũng một lòng vì trẫm, cũng biết ngươi lo âu chuyện gì. Ngươi sợ Trĩ Nhi là mật thám mà Mẫn Huyễn cài bên người trẫm, sẽ gây bất lợi cho trẫm sau này. Dù trẫm đã già nhưng chưa hồ đồ đâu. Mẫn Huyễn là Mẫn Huyễn, Trĩ Nhi là Trĩ Nhi, trẫm vẫn phân rõ được. Trẫm tuyệt không cho phép Mẫn Huyễn lợi dụng Trĩ Nhi. Ngươi cũng là một ông già sáu mươi tuổi, ngươi phải biết điều trẫm mong ước nhất chẳng qua chỉ là được an bình. Ngươi là người trẫm tin tưởng nhất, còn Trĩ Nhi là người trẫm thân cận nhất, trẫm đều không hy vọng ai trong hai người bị tổn thương."
Triệu Phúc Toàn cơ hồ bật khóc, "Ngày hôm nay có thể được nghe hoàng thượng nói những lời tâm can thế này, nếu lão nô còn không biết phân biệt thì thật sự không xứng làm người. Hôm nay lão nô cũng nhận ra rồi, Trĩ công tử đúng là một lòng vì hoàng thượng. Trĩ công tử là chủ, lão nô chỉ là nô tài, sao có thể đánh đồng với nhau được? Ngày sau nhất định lão nô sẽ hết lòng hầu hạ Trĩ công tử."

Mẫn Thuân vừa lòng nhìn ông lão đã đi theo bên mình rất lâu kia, cười bảo gã đứng lên, nói: "Sau giờ Ngọ, ngươi hãy tới chỗ Binh bộ thượng thư truyền một thánh chỉ. Nhạn Linh Quan địa hình hiểm trở, chỉ cần năm vạn... Không, hai vạn quân ở lại coi giữ là được rồi, còn lại triệu tất cả mười tám vạn quân về kinh sư, ban tên là Cố Kinh quân, lệnh đóng tại đồi Hoa Thạch ở ngoại ô phía Bắc kinh thành, nghe lệnh trực tiếp từ trẫm, không có thánh chỉ không được phép điều động. Còn Lý Lãng, vẫn lệnh hắn ở lại Nhạn Linh Quan."
"Vâng." Triệu Phúc Toàn run rẩy đứng lên, rót cho Mẫn Thuân một chén trà, rồi quy củ đứng sau lưng lão, trong đầu không ngừng hỗn loạn. Việc hôm nay thật kỳ quặc, vốn Mẫn Thuân đang bất mãn với công chúa, nhưng nhờ vài lời của Trĩ Nhi mà Mẫn Thuân đã chuyển dời sự chú ý đi. Trĩ Nhi là người của Mẫn Huyễn, dựa vào tâm tư của Mẫn Huyễn với công chúa thì chuyện này cũng là điều dễ hiểu. Thế nhưng chuyện điều binh của Lý Lãng kia, thế này rõ ràng là có lợi cho Đoan vương, giống như Trĩ Nhi là người của công chúa vậy. Triệu Phúc Toàn sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh, Nếu Trĩ Nhi thực sự là người của công chúa, vậy cô công chúa này nào phải loại thiện lương gì, vừa có thủ đoạn lại có tâm cơ tàn nhẫn. Mình phải cực lực chú ý hơn thôi. Cái đôi mắt già nua nhìn thấu biết bao nhiêu người này giờ vẫn bại dưới tay một tiểu nha đầu. Có điều cũng kỳ quái, dù sao kế sách này cũng khá vẹn toàn, Nhạn Linh Quan dễ thủ khó công, lại được Lý Lãng trấn thủ. Nếu khi có việc, chỉ cần dựa vào thủ đoạn dụng binh của Lý Lãng thì dù binh thiếu tướng ít, vẫn có thể trụ được đến lúc quân tiếp viện trở về, đây rõ ràng có lợi cho giang sơn Mẫn thị. Rốt cuộc là thế nào ta?
Triệu Phúc Toàn khó hiểu, chúng quan lại cũng không hiểu rõ. Đại bộ phận thần tử muốn mưu tư lợi thì cảm thấy kế sách này rất không tồi. Binh mã do Lý Lãng huấn luyện chính là tinh binh thực lực hiếm có, thật sự có sức tấn công của triều Tấn. Bắc Địch vừa nghe thấy tin tức này, đương nhiên sẽ chẳng dám có động tĩnh gì. Nếu Đoan có ra quân, thì chỉ cần Lý Lãng tướng quân chống đỡ khoảng mười ngày, là sẽ có mười tám vạn quân trở về tiếp viện, nguy hiểm tự nhiên được giải trừ. Chỉ là từ khi nào mà hoàng thượng anh minh đến thế? Tuy nhiên có một nhóm người cực nhỏ khác lại thầm buồn đau, trong đó có Đổng Hoa, cha con Đổng Bình cùng bên phía Mã Cường. Mưu kế này tuy nhìn qua không tệ, nhưng thật ra nguy hại đằng sau lại rất lớn. Đưa mười tám vạn quân hổ lang vào kinh, lại còn là đoàn quân rắn mất đầu, nếu như bị người có âm mưu khống chế, thì cả kinh sư này chẳng khác nào miếng thịt mỡ được dâng tận miệng, muốn chạy cũng chạy chả xong. Chính là ai sẽ đứng ra khuyên hoàng thượng đây? Hoàng thượng rõ ràng càng ngày càng dần già đi, tâm tư chỉ cầu được yên vui, ai mà chả nhìn ra được điểm này. Nếu đứng ra khuyên giải, chẳng khác nào muốn tìm đường chết. Triều đình hỗn loạn đã bao nhiêu năm, trung thần chân chính sớm chết sạch hết rồi, còn lại chỉ là những kẻ chỉ mong tự bảo vệ bản thân. Có điều cha con Đổng gia vì phù trợ Mẫn Huyễn, vẫn nói rõ nhưng lo âu này cho hắn nghe, cũng dâng lên một kế sách mong hắn sớm nghĩ cách phái người lẫn vào nhánh quân đội này, chỉ cần có được quyền khống chế là thiên hạ sẽ về tay. Mẫn Huyễn cực vui mừng, bắt tay ngay vào kế hoạch. Từ trước đến giờ điểm yếu lớn nhất của hắn vẫn là binh quyền quá ít, kém hơn hai vị huynh trưởng kia, nếu như có được nhánh quân đội mạnh này, thì cho dù là Mẫn Vĩ hay Mẫn Dục cũng không chịu nổi một kích. Tất cả những điều ấy cũng là lo lắng trong lòng của vị tổng quản phủ Đoan vương Võ Sư Đức.
.

"Công chúa, sao người lại cho Mẫn Thuân một kế ấy? Kể từ giờ, trừ phi vương gia chịu liên thủ với Bắc Địch, nếu không chẳng thể phá được thế cục này. Nếu thật thế, thì hình tượng của vương gia ở trong lòng dân chúng sẽ trở thành tội nhân thông đồng với địch bán nước, mất hết lòng người rồi, tương lai sao có thể giành thiên hạ được chứ? Điều tiên vương hy vọng là người phải loại bỏ Lý Lãng kia mà." Giọng của Võ Sư Đức đầy nóng vội.

"Loại bỏ ông ta, thì tương lai ai sẽ thay Trạm Hi trấn Bắc Địch?" Mẫn Tiên Nhu từ tốn nói: "Ở Đoan bất quá cũng chỉ có hai vị danh tướng là Mã lão tiên sinh và Triệu Nham. Mã lão tướng quân tuổi tác đã cao, còn Triệu Nham tướng quân thì lại chỉ là đại thần gìn giữ đất đai. Ngoài Lý Lãng thì còn có ai khác có thể gánh trọng trách mở mang bờ cõi?Ông nhất định phải bảo vệ tốt gia quyến của ông ta ở kinh thành."
"Vâng." Mặt Võ Sư Đức đầy đau khổ: "Công chúa, Lý Lãng này là kẻ rất cứng đầu, muốn ông ta quy hàng? Sợ khó còn hơn lên trời."

Mẫn Tiên Nhu vẫn nhàn nhã như trước, "Cần gì lên trời? Gϊếŧ tâm là đủ."

õ Sư Đức ngẩn ra, trong lòng mơ hồ dấy lên hy vọng, "Ý công chúa là sao?"

"Lý Lãng đã hơn năm mươi tuổi, làm võ tướng bao năm, nhưng hiện giờ ông ta còn bao nhiêu thời gian để rong ruổi sa trường? Ông ta đã là hổ tướng mạnh nhất của triều Tấn, tức trong lồng ngực phải có khát vọng lớn lao, nhưng lại bị Mẫn Thuân cầm chân tại Nhạn Linh Quan suốt mười năm! Mấy năm trước, lúc quân của Bắc Địch tiến vào tới tận ngoại ô kinh thành, Mẫn Thuân cũng không hề mảy may dùng tới ông ta. Bổn cung không tin trong lòng ông ta không có câu oán hận. Cho dù ông ta không có, vậy thủ hạ của ông ta thì sao? Không phải binh lính theo ông ta cũng chỉ vì muốn kiến công lập nghiệp, làm rạng rỡ tổ tông à? Thế mà giờ cứ sống cả đời uất ức thế kia. Nghe nhiều câu oán hận, sẽ khó tránh trong lòng sinh bất mãn. Giờ tâm huyết cả đời huấn luyện ra cũng bị cướp đi, rơi vào cảnh bị vứt bỏ hai bàn tay trắng, nếu Võ tiên sinh là ông ta, thì trong lòng sẽ suy nghĩ gì?" Trong giọng nói mềm mại thanh thoát kia của Mẫn Tiên Nhu còn xen chút khí lạnh, "Cái bổn cung muốn gϊếŧ chính là lòng trung của ông ta với triều Tấn, đạo nghĩa của ông ta với Mẫn Thuân."
Trong lòng Võ Sư Đức thật sự vô cùng kính phục công chúa, tuy vậy vẫn còn đắn đo, "Công chúa có chắc chắn không?"

Mẫn Tiên Nhu cười nhẹ không đáp, chỉ thị tiếp một việc khác cho ông: "Ông bảo Tiền cô nương ở Tế Thế Đường lúc đến phủ Mẫn Huyễn nhắn với Liễu Ngọc Lăng một tiếng, nói nàng ta làm việc rất tốt, hiện giờ cũng chưa cần nàng ta phải làm gì tiếp, cứ an tâm ở đó chờ đợi. Còn việc của Viên gia, ông cũng phải xem chừng kỹ." Võ Sư Đức lĩnh mệnh rời đi.