Suốt đường đi, Trạm Hi đều nhíu mày yên lặng, lúc trở về vương phủ cũng không vội thay quần áo ra, mà chạy thẳng tới bên giường nằm vật xuống, thở dài. Trong lòng Mẫn Tiên Nhu hiểu rõ, nhưng vẫn cố ý hỏi: "Làm sao thế?"

Trạm Hi do dự một hồi, mới nói: "Ta thật hối hận khi đưa nàng tới nơi xấu xa này."

Mẫn Tiên Nhu cầm lấy chén trà mà Ngân Nguyệt bưng tới, tự mình đút cho Trạm Hi, sau đó rúc vào người nàng, mắt sáng long lanh cười nhẹ: "Em còn nhớ năm đó lúc di nương Hi Hi và em chơi cờ. Thế trận ngày đó em vẫn còn nhớ rất rõ, hai quân trắng đen đang giằng co quyết liệt không ai chịu nhượng bộ. Di nương Hi Hi đã hỏi em nghĩ sao về ván cờ này? Em trả lời rằng, ván cờ cũng giống như thiên hạ luôn phân tranh không ngừng. Di nương lại hỏi, nếu em là quân cờ trong đó thì em sẽ nghĩ ? Em đương nhiên trả lời, em phải thoát khỏi thế trận để khống chế toàn cục. Kết quả di nương Hi Hi cười nói, làm sao em biết quân cờ trong tay em không phải đang mượn tay em để đạt được mục đích của nó? Có lẽ đối với nó mà nói, em cũng là một quân cờ của nó. Mặc dù có là thần tiên đi nữa, cũng không thể tự tung tự tác không màng đến thế cục xung quanh đang như thế nào. Đúng thật thiên hạ này rất giống một ván cờ, chỉ là mỗi người đều đóng một vai trò trong đó, dù là ai cũng không thể tránh thoát được. Mỗi người vừa là người đánh cờ, cũng đều là quân cờ của người khác. Làm quân cờ không quan trọng lắm, bị lợi dụng cũng không quan trọng lắm, mà quan trọng nhất chính là phải học được cách mở rộng tầm mắt, thấy rõ toàn cục và thấy rõ vị trí của chính mình." Nàng giống như quay trở về thời thơ ấu, thấy mình đang ngồi dưới một tán cây cổ thụ cứng cáp giữa non xanh nước biếc, có một vị nữ tử hệt như tiên nhân luôn cười hòa ái với mình, nàng không phải là người trực tiếp dạy học cho mình, nhưng lại là người mình kính trọng nhất.

"Sau đó em ngẫm nghĩ, thấy quả thật là vậy. Hi Hi nhìn Mẫn Thuân đi, lão cho hai phái Mã Cường và Đổng Hoa tranh chấp với nhau để cân bằng triều chính, rồi cho các con trai tự do phát triển thế lực để bọn họ tự đấu đá lẫn nhau, chứ không để bất cứ một phương nào đủ lớn mạnh gây uy hiếp tới ngôi vị hoàng đế của mình. Nhưng Hi Hi nghĩ kỹ đi, nhờ vậy mà huynh đệ Mẫn thị mới có thể kiêu ngạo, tạo dựng vốn liếng nhằm tranh giành thiên hạ của mình, Mã Cường mới có cơ hội vươn tới vị trí dưới một người trên vạn người, còn Đổng Hoa thì có cơ hội để loại bỏ đi nghi kỵ của Mẫn Thuân với Đổng gia, tránh được họa diệt tộc. Hai người Đổng - Mã sao không rõ điều này, bọn họ chỉ đấu nhau mà không trừ diệt nhau, đều lưu cho đối phương một con đường sống, bọn họ đều cùng vui vẻ làm quân cờ của Mẫn Thuân." Mẫn Tiên Nhu xoay mặt Trạm Hi sang, nhìn nàng nhu tình như nước, "Hi Hi đừng lo lắng, em nhờ Hi Hi đi khắp nơi lan truyền quan hệ giữa hai chúng ta cũng là vì lý do này. Mẫn Thuân không đấu lại phụ vương Hi Hi, nên muốn dùng em để kiềm chế Hi Hi, vì thế nhất định lão sẽ phải bảo vệ kỹ quân cờ tốt là em đây. Hi Hi cứ yên tâm 200% đi, vì Hi Hi, em cũng sẽ không để mình rơi vào hiểm cảnh." Tuy những lời trên chỉ dùng giọng điệu nhẹ nhàng tự tin để nói, nhưng lại khiến lòng Trạm Hi dâng trào lên muôn vàn dòng nước ấm nóng, cả người lập tức khoan khoái hơn, căng tràn sức sống.

Trạm HI ôm Mẫn Tiên Nhu thật chặt, vùi đầu vào nơi cần cổ nàng, tham lam hít lấy mùi thơm cơ thể như mộng ảo của người thương, lẩm bẩm: "Tiên Tiên của ta, có nàng ở bên thật tốt."

Mẫn Tiên Nhu cũng ôm chặt lấy Trạm Hi, "Hi Hi, kể từ khi mẫu thân em qua đời, trên đời này em chỉ còn có Hi Hi, chỉ sống vì Hi Hi." Hai trái tim tuổi trẻ kề sát nhau là ngọn nguồn tạo ra muôn vàn sức mạnh và tự tin.

Nỗi lo lắng đã bị quét sạch, Trạm Hi lại hoạt bát, bĩu môi nói, "Ta thấy đám kinh thành tam kiệt kia cũng chẳng phải thứ tốt gì, toàn lén nhìn nàng bằng ánh mắt hạ lưu, đều hơn hai mươi cả rồi mà chả ai chịu cưới vợ."

Thấy nàng vui vẻ, Mẫn Tiên Nhu cũng cười, "Ba người bọn họ đều là tâm phúc gần đây của Mẫn Thuân, một lòng chờ mong được tứ hôn để rạng rỡ tổ tông, không thể có chính thê, nhưng ngược lại có thể có thiếp thất, đây là quy củ bất thành văn rồi. Hi Hi xem Đổng Thế Kiệt không phải vậy sao."

Trạm Hi cười lạnh: "Hiện giờ có công chúa như nàng đây, xem ra càng thêm hy vọng."

"Lại ghen bậy cái gì đấy? Dám có ý đồ với em? Em cam đoan sẽ làm hắn sống không bằng chết." Mẫn Tiên Nhu cười dịu dàng, "Có điều cái tên Mã Chí Khiết kia tựa hồ lại có hứng thú với Hi Hi nhỉ?"

Trạm Hi lập tức đè nàng dưới người, hung hăng hôn một lúc, cố ý nói tàn ác, "Dám có ý đồ với ta, ta diệt cửu tộc nhà hắn."

Mẫn Tiên Nhu cười duyên: "Em vừa chợt nhớ, có một người chúng ta cần mượn sức."

"Ai?" Trạm Hi vùi đầu vào hai ngọn núi mà nàng yêu thích nhất, nói mơ hồ.

"Ép tới hết cả hơi." Mẫn Tiên Nhu dùng sức đẩy nàng ra, nhẹ vỗ ngực hít không khí, cố gắng bình ổn lại hơi thở, "Đại nội tổng quản thái giám Triệu Phúc Toàn."

Trạm Hi gật đầu: "Chúng ta cũng có người trong cung."

Mẫn Tiên Nhu lắc đầu: "Có điều ông già này đi theo Mẫn Thuân lâu như vậy mà còn được tín nhiệm, chứng tỏ ông ta vô cùng cáo già, sợ rằng điều kiện tầm thường không lọt nổi vào mắt ông ta, cần phải cân nhắc kỹ xem lấy gì trao đổi."

"Phụ vương cho chúng ta tới đây không phải để rèn luyện sao? Cái này cũng không xử lý được, thì tương lai sao có thể giúp phụ vương chia sẻ sầu lo, sao có tranh giành thiên hạ?" Trạm Hi lại bắt đầu nhiệt huyết sôi trào.

Mẫn Tiên Nhu thực thích sự hăng hái này của nàng, chủ động dựa vào lòng Trạm Hi, "Hôm nay em phải giả bộ thành dáng vẻ yếu đuối nhu nhược mệt muốn chết đây, thế mà Hi Hi chẳng thèm an ủi người ta." Trạm Hi đau lòng xoa bóp vai cho nàng, Mẫn Tiên Nhu thoải mái tới khẽ giọng rêи ɾỉ, lại bỗng nghĩ ra gì đó, nói: "Thật sự kỳ quái nha! Dáng vẻ ba huynh đệ Mẫn thị này thế mà có sáu bảy phần giống nhau."

"Thế có gì kỳ quái chứ? Dù sao cũng chung một cha mà."

Mẫn Tiên Nhu phủ định: "Không phải, bộ dạng ba người này đều không giống Mẫn Thuân, hẳn là giống mẫu phi của bọn họ, qua đó có thể thấy, dung mạo của mẫu phi ba người này phải rất giống nhau. Hôm nay lúc nghe Mẫn Vĩ nói mẫu phi Mẫn Dục có dung mạo bình thường, em đã cảm thấy kỳ quái. Dù Mẫn Thuân không háo nữ sắc, ngay tới em cũng chỉ là kết quả của việc lão say rượu mất lý trí mà ra, nhưng vì sao lão ta lại sủng ái ba nữ nhân có tướng mạo tầm thường để sinh con nối dõi cho mình chứ? Nhất định phải bảo người trong cung điều tra thêm, chắc chắn có bí mật đen tối ẩn đằng sau, không chừng hữu dụng cho sau này."

Trạm Hi nghe nàng nói mình chỉ là kết quả của say rượu mất lý trí, thương tiếc vạn phần, "Tiên Tiên, đừng nói chính mình như vậy, ta khó chịu."

Hốc mắt Mẫn Tiên Nhu cay cay, muôn vàn buồn tủi, "Em có Hi Hi là được rồi." Hai người còn nói thêm thật nhiều lời tâm tình.

.

Tới thời gian dùng cơm tối, Trạm Hi vẫn còn rất vui vẻ, nên lôi kéo Mẫn Tiên Nhu uống chút rượu trái cây với mình, hai người đều có chút say, quay về phòng cùng ôm nhau ngủ. Nửa đêm có hạ nhân tới bẩm báo, nói Kháng Vọng Nam say rượu, ở trước cửa vương phủ náo loạn, đòi nhất định phải gặp được công chúa. Bởi vì Kháng Vọng Nam là Cửu vương tử của Bắc Địch, hạ nhân không tiện xử lý, đành phải tới đây hỏi Trạm Hi. Đêm nay người trực gác ngoài phòng là Tử Đoan, nàng rón rén vào phòng nhẹ giọng gọi tiểu chủ nhân dậy, báo cáo chi tiết mọi việc. Trạm Hi vẫn còn mơ màng trong cơn buồn ngủ nên chẳng thể suy nghĩ nhiều, nổi giận quát: "Loạn côn đuổi đi." Dứt lời lại ôm Mẫn Tiên Nhu ngủ thật say.

Trạm Hi có hai thị nữ bên người, Ngân Nguyệt thì tâm tư trầm ổn suy nghĩ chu đáo, còn Tử Đoan mang danh là thị nữ, nhưng thực tế lại là thủ lĩnh ám vệ của đội Tý, phục tùng mệnh lệnh là bản tính, nên không suy nghĩ gì lập tức đi truyền lệnh.

.

Sáng sớm hôm sau, khi Trạm Hi và Mẫn Tiên Nhu đang dùng đồ ăn sáng, tổng quản của vương phủ là Võ Sư Đức đã vội vàng tới cầu kiến, lúc đi vào nét mặt tràn đầy âu lo, quỳ xuống dập đầu nói: "Tiểu chủ nhân, Kháng Vọng Nam mất tích, sứ giả Bắc Địch đã nháo tới triều đình, hoàng đế hạ lệnh cho Ngự Lâm quân tìm kiếm khắp kinh thành, hiện giờ bên ngoài rất loạn."

"Võ tiên sinh xin hãy đứng lên để nói." Trạm Hi ngạc nhiên, "Việc này thì có gì mà làm tiên sinh sốt ruột?"

Võ Sư Đức cuống lên, "Tiểu chủ nhân của tôi ơi, giữa đêm hôm qua Kháng Vọng Nam say rượu gây chuyện ngoài cửa phủ, ngài cho hạ nhân dùng côn đuổi hắn đi, động tĩnh rất lớn, có rất nhiều dân chúng còn bị đánh thức chạy ra xem người của vương phủ ta đánh Kháng Vọng Nam. Sáng nay hắn liền mất tích, chuyện này nghĩa thế nào?"

Trạm Hi cố gắng nhớ lại, "Tối qua ta uống chút rượu, lại ngủ khá say, hình như thật có việc này."

Mẫn Tiên Nhu khẽ nhíu mày, hỏi: "Tối qua ai là người truyền lệnh?"

Ngân nguyệt vẫn luôn hầu bên cạnh, nghe thấy vậy mặt trắng bệch, run giọng trả lời, "Tử Đoan."

Mẫn Tiên Nhu thầm than một tiếng rồi không nói nữa. Trạm Hi bảo: "Chuyện này không trách Tử Đoan, là do ta hạ lệnh. Ngân Nguyệt, đi gọi Vệ Tự tới đây." Ngân Nguyệt yên lòng, lĩnh mệnh mà đi. Một lúc sau, Vệ Tự tướng quân - thủ lĩnh hộ vệ hầu cận bên người Trạm Tuân đến, dập đầu thi lễ với Trạm Hi.

Trạm Hi bảo Võ Sư Đức và Vệ Tự ngồi xuống, nói: "Ta nhất thời không lưu ý, phạm phải sai lầm này. Thật sự đã phụ lời nhắc nhở của phụ vương."

Hai người thấy nàng dị thường trấn định, thầm tán thưởng. Võ Sư Đức nói: "Thế tử không nên tự trách, coi như là kinh nghiệm để rèn luyện bản thân. Theo tình hình hiện nay, dù chúng ta có đi tra cũng không có tác dụng gì, tôi thấy không bằng dùng sách lược vẹn toàn là lấy tĩnh chế động." Trạm Hi rất tôn trọng Võ Sư Đức, không muốn ông tự xưng nô tài, Võ Sư Đức vô cùng cảm kích, nên cũng bắt đầu sửa lời.

Vệ Tự cũng nói: "Không tồi, bây giờ tất cả hiềm nghi đều chỉ tới vương phủ của chúng ta, rõ ràng có người hãm hại. Thế tử cũng đừng rời Vương phủ, cẩn thận có người đâm lén sau lưng."

Mẫn Tiên Nhu cười lạnh: "Ta xem Kháng Vọng Nam đã dữ nhiều lành ít. Mẫn Thuân là một kẻ có thù tất báo, Bắc Địch nhục nhã lão trước mặt nhiều người như vậy, sao lão dễ dàng bỏ qua. Lần này lão thật sự được một công ba việc, báo mối thù bị làm nhục, lại tạo ra mối gây hấn giữa Bắc Địch và Đoan, còn mượn việc thẩm án giam lỏng Trạm Hi ở kinh thành. Vụ này lão làm rất khéo, đáng tiếc, sợ rằng việc chưa chắc đã đi theo ý lão."

Trạm Hi hỏi: "Chuyện thế này Kháng Tàng Kim có biết không?"

Sao tự nhiên biến thành ngốc rồi? Mẫn Tiên Nhu có chút hoài nghi nhìn Trạm Hi, "Kháng Tàng Kim biết thì thế nào, nếu ông ta đã dám đưa đứa con trai này đến trước mặt Mẫn Thuân, là tỏ vẻ ông ta vốn không thèm quan tâm Kháng Vọng Nam còn sống hay đã chết. Cũng đúng, ông ta có tới mười mấy người con trai, chết đi một cũng không sao cả."

Võ Sư Đức và Vệ Tự thật ra cũng nghĩ như vậy, tuy bọn họ đều biết quan hệ giữa Trạm Hi và Mẫn Tiên Nhu, nhưng đến cùng Mẫn Tiên Nhu vẫn họ Mẫn, vì thế có đôi chút băn khoăn, nên chỉ nói mập mờ không rõ. Giờ Mẫn Tiên Nhu đã nói ra, vậy họ cứ việc nói thẳng. Võ Sư Đức lập tức nói: "Lời công chúa không sai, có lẽ Khàng Tàng Kim còn ước gì Kháng Vọng Nam có chuyện, để có cớ tốt xua quân xuôi nam. Tôi nghĩ Mẫn Thuân sẽ làm ra vẻ truy tìm vài ngày, sau đó lôi thi thể Kháng Vọng Nam ra, chỉa mũi ngọn về phía thế tử, danh chính ngôn thuận giam lòng thế tử ở đây."

Vệ Tự cũng nói: "Thế tử, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc rời kinh."

Trạm Hi cười: "Cuối cùng mấy người đã chịu đồng lòng." Nàng thấy dù ngoài mặt thân tín và người yêu mình không có vấn đề gì, nhưng thật ra nội bộ không hợp, nàng có lòng muốn phá bỏ bức rào ngăn cách đó nhưng lại chưa có cơ hội, hôm nay cố ý tỏ vẻ ngu dốt, rốt cuộc đã đạt được điều mình muốn.

Võ Sư Đức và Vệ Tự nhanh chóng quỳ xuống, thưa: "Hạ thần không nên nghi ngờ công chúa, xin công chúa trách phạt."

Mẫn Tiên Nhu giận, lườm Trạm Hi một cái, nói: "Ta vốn họ Mẫn, các ngươi có lòng nghi ngờ cũng là bổn phận, chỉ cần vì Trạm Hi, mọi thứ ta đều bỏ qua."

Nhân lúc người khác không thấy, Trạm Hi làm một cái mặt hề với nàng, rồi cười nâng hai người Võ, Vệ đứng dậy: "Hai vị không cần lo lắng, phụ vương đã sớm có kế sách rồi, trước tiên chúng ta cứ đợi xem Mẫn Thuân sẽ diễn trò gì rồi sau nói tiếp."

.

Lùng sục bới móc khắp cả kinh thành đúng mười ngày, mới tìm thấy thi thể của Kháng Vọng Nam trong một cái giếng cạn. Mẫn Thuân giả vờ hạ lệnh cho bộ Hình tra rõ, thì đúng lúc ấy có mật báo từ Đoan tới, nói Đoan vương gặp chuyện, bị thương nghiêm trọng.

Ở ngay lúc mấu chốt này mà có tin tới, cũng quá đúng dịp đi, Mẫn Thuân cân nhắc nửa ngày, mới hỏi mật sử kia, "Vụ ám sát này là các ngươi làm?" Từ khi thế lực của đám Điền Phù bị Trạm Tuân nhổ tận gốc, Mẫn Thuân càng căm hận Trạm thị, ngày đêm mong ước đẩy được Trạm Tuân vào chỗ chết, phái ra rất nhiều tử sĩ đi ám sát Trạm Tuân, chỉ là chưa lần nào thành công. Vì thế vừa nghe thấy tin này, lão cũng không suy nghĩ sâu xa.

Mật sử kia đáp: "Xác thực là do bọn tiểu nhân làm, chẳng qua nửa đường lại xuất hiện một nhóm người khác, chính bọn chúng đã đâm Trạm Tuân bị thương."

"Là người của ai?"

"Không biết ạ. Có điều một tên trong đám người đó bị rớt khăn che mặt, bọn tiểu nhân thấy hắn có làn da rám nắng đậm và râu quai nón, giống như người Bắc Địch."

Mẫn Thuân trầm ngâm, "Thế cũng chưa thể nói rõ điều gì."

Mật sử lại nói: "Người của tiểu nhân cũng đã thấy Đoan vương phi, bà ta tiều tụy gầy yếu đáng sợ, ngoài việc có liên quan đến Đoan vương thì đâu còn ai khác có thể làm Đoan vương phi như vậy nữa."

Mẫn Thuân nghe xong lời này mới gật đầu, không lâu sau có một tên Biện Gian Vệ tới bẩm, nói là thấy một người lạ mặt vội vã vào phủ Đoan vương, sau đó người trong phủ Đoan vương bắt đầu có dấu hiệu thu dọn đồ đạc.

Lúc này Mẫn Thuân mới an tâm, nói với tên Biện Gian Vệ kia: "Giám sát kỹ cho trẫm, Trạm Hi mà chạy mất thì mang đầu các ngươi tới đây gặp trẫm." Rồi lão nói với Triệu Phúc Toàn: "Bảo bộ Hình, nói bọn chúng trong hai ngày này phải gọi Trạm Hi tới thẩm án, sau đó tìm lý do giữ nó lại, nếu phản kháng, ngoài Trạm Hi ra thì ai cũng có thể gϊếŧ. Người đâu." Mẫn Thuân lại ra lệnh: "Đưa mấy mỹ nhân mới tiến cung hôm kia tới đây cho trẫm, kêu ngự y lấy Long Hổ hoàn đến đây luôn." Mẫn Thuân buông lỏng tâm tình, nhắm mắt nghỉ ngơi, mọi thứ đều đang ở trong tầm khống chế của lão, vì thế nên hưởng thụ đôi chút.

.

Trong một phòng ở phủ Đoan vương, Trạm Hi và Mẫn Tiên Nhu đang cùng yên lặng ngồi bên bàn, phía trên mặt bàn là một phong thư vàng hơi cũ cùng một tờ giấy viết thư mới tinh, chữ viết trên ấy tinh tế xinh đẹp, nhưng chỉ vỏn vẹn mấy lời -- "Cha con bị thương nặng, Hi nhi mau trở về! Thư của mẫu thân."

Thật lâu sau, Mẫn Tiên Nhu mới khẽ hé đôi môi đỏ mộng, chậm rãi nói:

"Đi!"

"Được, chúng ta đi!"

"Không, Hi Hi đi đi, còn em ở lại!"