Hôm sau, đến ngày tết Đoan Ngọ, trong buổi chầu sớm hiếm hoi mới thấy hoàng thượng lên triều. Mẫn Thuân tỏ ra vô cùng hiền hòa, mỉm cười nhìn về ba vị quan trẻ tuổi Hàn - Mã - Đổng. Hai người Mã Chí Khiết và Đổng Thế Kiệt đều lặng lẽ liếc nhau, rồi cùng đứng im lặng, chỉ có Hàn Lượng Tiết là mặt đỏ bừng, kích động quỳ xuống cầu thân công chúa, và đi kèm theo đó là sự lạnh lẽo tàn nhẫn ánh lên trong mắt Mẫn Huyễn khiến nhiều người thấy được phải rùng mình. Mẫn Thuân vô cùng hài lòng, ngay lập tức đồng ý, sau đó hỏi Khâm Thiên giám, rồi định ngày thành hôn vào ngày ba mươi tháng Năm.

Tan triều, Hàn Lượng Tiết cực kỳ rạng rỡ, vui vẻ đón nhận lời chúc mừng không ngừng từ các quan chức khác, chỉ là trong ánh mắt của những người này lại thêm chút tiếc hận lẫn thương hại, nhưng gã lại đang vui sướng quá độ nên chẳng thể nhận ra. Mã Chí Khiết thầm lắc đầu, Đổng Thế Kiệt thì cười khẩy, hắn quả thật rất muốn được xem kết cục của Hàn Lượng Tiết ra sao.

Lúc Mẫn Tiên Nhu nghe được tin ấy chỉ khẽ lắc đầu, "Văn thơ của người này ta đã xem qua, cũng khá tốt. Đáng tiếc... Nếu có thể dùng tiếp thì không chừng sau này còn trở thành rường cột nước nhà." Nghe thấy lời ấy làm cho người tới báo tình hình là Võ Sư Đức phải dở khóc dở cười, chỉ có Dậu Dương và Thân Cúc đứng hầu bên cạnh là bĩu môi, thầm nghĩ, Scông chúa đã sớm nghĩ ra cách đối phó tàn độc với tên xui xẻo kia. Lúc này thật không biết thế tử khi nghe được tin sẽ như thế nào?

.

Tới tận tám ngày sau Trạm Hi mới nhận được tin ấy, vì nàng và đám hộ vệ đi theo đường nhỏ được đánh dấu trên bản đồ để về Đoan, nên phải tốn thời gian hơn một chút, mất gần một tháng mới về đến vương phủ. Rất đúng dịp, Trạm Hi mới phút trước bước vào cửa, phút sau đã có tin báo được truyền về từ kinh thành. Khi ấy Trạm Hi vừa đói lại vừa mệt, thế mà nghe xong tin chỉ cảm thấy toàn thân sôi sục lửa giận, không thể ức chế nổi mà cháy hừng hực từ đầu đến chân, chẳng thể suy nghĩ thêm được gì khác. Ngân Nguyệt vẫn theo sát nàng liền phát giác không ổn, ngay lập tức ôm chặt lấy Trạm Hi hai mắt đỏ ngầu đang định xoay người chạy đi kia, sau đó không ngừng đưa mắt ra hiệu với Vệ Tự phía sau. Vệ Tự hiểu ý, vọt vào trong phủ, chỉ lát sau đã chạy như bay trở về, không nói không rằng khiêng Trạm Hi lên, phi thẳng tới ngọc hồ phía sau hoa viên ném Trạm Hi vào giữa hồ, rồi yên lặng lui đi.

Sự lạnh lẽo ập đến bất chợt ấy đã phần nào dập bớt lửa giận trong lòng Trạm Hi. Nàng ngụp đầu chôn vào trong nước một lúc, tới khi quá mệt mỏi mới bơi lên bờ, nhìn quanh chả thấy ai, càng thêm ủ ê chán nản. Chân vừa mới nhấc lên, đã nghe thấy có người cất tiếng nói: "Kẻ muốn làm việc lớn phải học được cách không lộ vui buồn, con như vừa nãy còn ra thể thống gì?"

Trạm Hi quá quen thuộc với giọng nói ấy, đó chính là giọng của phụ vương nàng rất kính yêu, tiếc là giờ phút này nghe được chỉ thấy tràn ngập lửa giận, "Vì sao? Vì sao lại muốn bắt Tiên Tiên một mình ở kinh thành? Phụ vương có biết nơi đó rất nguy hiểm không? Thế mà phụ vương lại nhẫn tâm bỏ một nữ tử yếu đuối như nàng ở nơi miệng hổ ổ sói đó, phụ vương để lòng con từ nay về sau chẳng thể an bình." Đây là lần đầu tiên nàng to tiếng với phụ vương.

Vẻ mặt của Trạm Tuân vẫn điềm tĩnh, "Con không tin Tiên Tiên của con ư?" Câu này hệt như một roi quất xuống làm Trạm Hi sững sờ, trong đầu chợt lướt qua cảnh tượng vào cái đêm cả hai chia tay cùng ánh mắt kiên định và lời nói chắc chắn kia của Mẫn Tiên Nhu. Đúng vậy, mình phải tin nàng, đã tin nàng sao có thể nghi ngờ nàng chứ?

Trạm Tuân thấy ánh mắt của con gái dần trong trở lại, lòng rất vui mừng, "Phụ vương biết con có nhiều nghi hoặc, hãy đi theo ta."

Lúc này Trạm Hi mới nhận ra phụ vương dường như già đi rất nhiều, đôi lông mày luôn cau lại, lòng nàng cả kinh, thầm mắng mình quá bất hiếu, không biết quan tâm tới phụ vương, liền vội vã bước nhanh đuổi theo sau Trạm Tuân.

.

Trạm Tuân dẫn Trạm Hi tới một tiểu viện nằm ở góc cực kỳ bí mật trong vương phủ, rồi quay đầu nhìn con gái, nhẹ thở dài, sau đó đẩy cửa phòng bước vào trong.

Trạm Hi nhìn vào, thấy trong phòng có Lý ma ma và Chu đại phu đứng đó, lòng thấy căng thẳng hơn, nhanh chân đến bên giường, thì thấy mẫu hậu Tức Mặc Dao đang nửa nằm nửa tựa người vào thành giường, sắc mặt xám trắng, thân hình gầy guộc, Trạm Hi quỳ rạp xuống đất, bàng hoàng tới nói không lên lời.

Tức Mặc Dao nỗ lực gượng cười với con gái, vươn bàn tay gầy nhỏ như chỉ còn da bọc xương ra muốn vuốt ve nàng, Trạm Hi ngay tức thì cầm chặt lấy tay mẫu hậu, nước mắt tuôn trào.

Trạm Tuân phất tay ý bảo hạ nhân lui ra ngoài, rồi tới dìu con gái dậy, thở dài: "Không phải phụ vương có chuyện, mà là mẫu hậu con bị bệnh. Phụ vương muốn đưa mẫu hậu con lên núi Tê Ngô tìm di nương con chữa trị, chuyến này đi chẳng biết bao giờ mới có thể trở về."

Trạm Hi lau nước mắt, khó hiểu hỏi: "Sao phụ vương lại nói thế? Chẳng qua chỉ là núi Tê Ngô, con gái sẽ đi thăm hai người mà. Chẳng lẽ bệnh của mẫu hậu..." Nàng căng thẳng, không dám nói ra hết câu.

Trạm Tuân hiểu được ý của nàng, bịa đại một lý do: "Đừng đoán bừa, thể chất của mẫu hậu con khác với người thường, vốn bẩm sinh yếu ớt, cần thời gian dài điều dưỡng mới hồi phục được. Ở sâu trong núi Tê Ngô có một suối nước nóng thần kỳ, chỉ riêng chỗ ấy mới có thể giúp mẫu hậu con tĩnh dưỡng lại sức khỏe. Phụ vương phải ở bên cạnh mẫu hậu con, cho nên mới phải giả chết, để con danh chính ngôn thuận lên ngôi. Sau này mọi thứ ở Đoan đều phải nhờ vào con cả."

Trạm Hi nửa tin nửa ngờ, "Con gái sẽ thường đi thăm mẫu hậu."

"Càn quấy." Trạm Tuân đột nhiên nghiêm khắc, "Ích Dương cách núi Tê Ngô cả ngàn dặm, nếu đi qua đi lại vậy sẽ làm lỡ mất biết bao nhiêu chuyện chính sự? Hiện giờ còn là lúc Trạm thị ta đang trong nguy cấp, con làm như vậy không thấy có lỗi với mọi người sao? Đừng quên, Mẫn Tiên Nhu của con còn đang ở kinh thành mưu đồ cho con đấy."

Trạm Hi liền cảm thấy lồng ngực như nghẹn lại.

Tức Mặc Dao đau lòng cho con gái, "Sao cả người lại ướt đẫm thế kia? Còn không mau đi tắm rửa."

Trạm Hi thấy bộ dạng chật vật này của mình ảnh hưởng tới tâm tình của mẫu hậu, vội vàng đáp hai tiếng "Dạ, vâng." rồi đi ra ngoài.

.

Trạm Tuân bước đến ngồi xuống cạnh Tức Mặc Dao, thở dài: "Nữ tử nuôi lớn đúng là không thể giữ, còn chưa gả đi, thế mà trong lòng đã chỉ toàn nghĩ đến Mẫn Tiên Nhu."

"Mình quên mình cũng là nữ à?" Tức Mặc Dao nghe nói vậy, có chút tức giận, "Việc gì mình phải làm vậy chứ? Cứ cứng rắn đòi tách hai đứa nhỏ ra, thế không phải muốn giày vò bọn nhỏ à?"

Trạm Tuân nghiêm mặt đáp: "Ta đúng là muốn thử lòng hai đứa. Hi nhi và Tiên Nhu mặc dù đều là người trí tuệ, nhưng đều chưa từng trải sự đời. Nàng nghĩ đi, Hi nhi là nữ tử, ở Đoan này nhờ trải qua bao nhiêu đời Trạm thị ta bồi đắp, đối xử với dân chúng không tệ, mới đổi được giúp Hi nhi vững vàng lên ngôi. Nhưng nếu Trạm thị ta thật sự giành thiên hạ, đừng nói đến những âm mưu công khai hay ngấm ngầm kia, mà chỉ cần miệng mồm thiên hạ thêm muối dặm mắm, cũng đủ dìm chết người rồi. Hi nhi nếu dùng thân nữ tử lên ngôi đế, cũng chính là chuyện trước nay chưa có bao giờ, liệu những kẻ văn sĩ kia cam nguyện phục tùng sao? Rồi nếu con bé lại tiếp tục dùng thân phận nữ tử cưới Mẫn Tiên Nhu, đấy còn là chuyện coi trời bằng vung hơn nữa, chưa cần nói tới việc Mẫn Tiên Nhu cũng là nữ tử, mà chỉ cần đơn thuần nhìn vào thân phận công chúa kia, chỉ sợ những người luôn trung thành với Trạm thị ta cũng phải sinh lòng bất mãn. Nàng nghĩ xem với tình cảm mà Hi nhi dành cho Mẫn Tiên Nhu, nếu có kẻ dám nói năng lỗ mãng cực lực phản đối, vậy sẽ có kết cục thế nào?" Trạm Tuân thở dài: "Ta sợ chứ. Trước nay lòng thiên hạ vẫn thường ở trong tay kẻ cầm bút, gϊếŧ tham quan thì họ hết lòng ca ngợi hả lòng hả dạ, nhưng gϊếŧ thư sinh nghèo xạo sự lại có thể làm chết hết lòng sĩ tử trên đời. Đến lúc đó bọn họ chỉ cần dùng ngòi bút làm vũ khí, Hi nhi sẽ trở thành kẻ để lại tiếng xấu muôn đời. Ta không muốn Hi nhi trở thành một bạo chúa, huống chi Hi nhi còn đối với Mẫn Tiên Nhu sâu nặng vô cùng, ta cũng sợ tương lai con bé sẽ bị Mẫn Tiên Nhu khống chế mọi chuyện. Vì thế ta mới để cả hai trước tiên tách ra, cho hai đứa nhỏ đều phải tự mình đối mặt trước hung hiểm, cũng để cho hai đứa biết, có được thiên hạ này không dễ dàng, mà muốn kiểm soát được thiên hạ này lại càng khó, nên phải để hai đứa nhỏ càng thêm đồng lòng sát cánh bên nhau. Hơn nữa giữa hai tình nhân, cái cần nhất là sự tin tưởng. Nếu cả hai không trải qua khảo nghiệm, sau này có kẻ muốn châm ngòi ly gián, vậy kết quả sẽ càng xấu hơn đi. Không bằng cứ để cho hai đứa kiểm nghiệm từ bây giờ, sắt luyện trăm lần mới thành thép cứng, lòng cả hai đứa cùng được mài dũa, rắn như sắt thép rồi, đôi ta cũng an tâm mà đi."

Trạm Tuân thổ lộ hết bao tâm sự tận đáy lòng, để Tức Mặc Dao nghe được mà đau lòng khôn xiết, nàng nhẹ nói: "Mình đã phải suy tính nhiều quá. Thiếp biết, thật ra mình cũng có chí lớn giống bao vị tổ tiên khác của mình, cũng như từng có biết bao cơ hội để bước được lên ngôi vị cao nhất kia. Nhưng đều bởi vì tộc Hữu Hoàng của thiếp, vì nữ tử của Tức Mặc thị mà buông bỏ thiên hạ này. Nói đi nói lại, cũng là chúng thiếp có lỗi với Trạm thị của mình, để Trạm thị phải luôn uất ức nhẫn nhịn."

Trạm Tuân nắm tay người thương, nghiêm túc nhìn Tức Mặc Dao chăm chú, "Phải, vì nữ tử tộc Hữu Hoàng quá mức lương thiện, lòng của các nàng đều trắng tinh giống như đỉnh núi tuyết chưa bao giờ có người đặt chân. Nếu thật có được thiên hạ, thì với tính tình của các nàng chẳng những không thể làm tốt cương vị hoàng hậu, mà còn sẽ nguy hiểm đến tánh mạng của mình. Có điều nàng nói vậy cũng không đúng, có các nàng, trái tim người Trạm thị ta mới có thể đập rộn rã, mới có thể biết được thế gian này tốt đẹp thế nào, thiên hạ này có đáng gì khi so với các nàng chứ."

Hai mắt Tức Mặc Dao ngập đầy nước mắt, hơi thở dồn dập, khiến không ngừng ho khan, Trạm Tuân vội vuốt lưng thuận khí cho nàng, đau lòng tự trách: "Đều tại ta không quản được miệng, để nàng thương tâm."

Tức Mặc Dao lắc đầu rơi lệ, nức nở nói: "Có phần tâm tư này của mình, thiếp có chết cũng không hối hận."

"Bậy bậy bậy, không được nói điềm xấu." Vành mắt Trạm Tuân ửng hồng, ôm người thương, lòng đầy ấm áp.

Hai người tiếp tục tâm sự, Trạm Hi sau khi tắm rửa thay quần áo xong tiến vào, thấy cha mẹ đang ôm nhau thì lại nhớ tới Mẫn Tiên Nhu, thoáng buồn rầu. Trạm Tuân nhìn thấy, cười nói: "Phụ vương còn tin Tiên Tiên của con, mà con lại không tin ư?" Rồi lấy ra một bức mật thư ném cho Trạm Hi, "Tiên Tiên của con đã ở kinh thành bày bố cho con rồi đó, con cũng nên biểu hiện chút gì đi chứ."

Trạm Hi nhận thư đọc, chỉ lát sau trên mặt đã xuất hiện nét vui mừng, nhưng khi nhìn về thân thể gầy yếu của mẫu hậu, bất giác nhíu mày nói: "Mẫu hậu thật sự không sao ư? Di nương đúng là có thể chữa khỏi cho mẫu hậu? Chẳng lẽ phụ vương thật sự không có ý định trở về?" Nàng thấy rất lạ, bởi dù phụ vương có muốn ở cạnh bên mẫu hậu dưỡng bệnh, thì cũng cần gì phải giả chết đâu?

Trạm Tuân hiểu được thắc mắc của con gái, lập tức bịa ra lý do lừa gạt: "Phụ vương không muốn rời xa mẫu hậu con, đây mới là nguyên nhân quan trọng nhất. Hơn nữa chỉ cần phụ vương giả chết, Mẫu Thuân sẽ buông lỏng cảnh giác với con, lúc ấy chính là cơ hội của chúng ta. Huống chi Đoan này sớm hay muộn cũng là của con, con cũng nên tập cai quản đi! Những cựu thần phụ vương lưu lại cho con đều là người một lòng trung thành, con cứ thoải mái dùng bọn họ, không cần băn khoăn."

Trong đầu Trạm Hi lập tức lóe lên ý tưởng, chỉ là nàng vẫn có chút đắn đo trước lý do phụ vương nói ra, nên không nói thêm gì, chỉ đành im lặng. Trạm Tuân kêu người đưa rượu và thức ăn lên, đỡ Tức Mặc Dao ngồi dậy, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận dùng bữa. Trong lúc ăn, Trạm Tuân cười hỏi: "Tiên Nhu ở kinh đang giả bệnh kháng hôn, còn con định làm gì?"

Trạm Hi cười đáp: "Nếu muốn Mẫn Thuân bớt nghi ngờ, con gái cũng nên tỏ ra ngu đần vô năng. Sau khi công chúa đại hôn, con sẽ chiêu rất nhiều mỹ nhân vào phủ, đóng vai một kẻ đang tinh thần chán nản nên hoang dâm vô đạo. Phụ vương thấy thế được không?"

Trạm Tuân cười ha ha, "Cách này không tồi, có điều tương lai con phải giải thích rõ với Tiên Nhu."

"Không quan trọng, nàng sẽ tin con." Giờ phút này Trạm Hi đã khôi phục sự tự tin thường ngày. Nàng đã nghĩ thông, đó có ám vệ, có Võ Sư Đức cũng như mật đạo, nếu thật xảy ra chuyện gì, thì cứ việc trốn đi là xong. Nếu Tiên Tiên đã không đi, chứng tỏ nàng có đủ khả năng tự bảo vệ mình. Trạm Hi lại hỏi: "Phụ vương và mẫu hậu định bao giờ tới chỗ di nương?"

"Hai ngày nay mẫu hậu con bị nhiễm phong hàn, đợi bệnh tình của mẫu hậu con ổn định thì chúng ta sẽ đi." Trạm Tuân và Tức Mặc Dao liếc nhau, đều nhìn thấy sự quyến luyến trong mắt đối phương, Lần này đi không biết liệu còn có thể trở về? Trạm Hi không nhìn thấy, chỉ tự mình gắp thức ăn cho mẫu hậu, hỏi han ân cần, cực kỳ quan tâm.

.3