Chương 107:


Hứa Bán Vân và Cao Triệt đang cân nhắc nên đối phó với Cửu gia kiểu nào, lỡ tránh vỏ dưa Nam Thừa Phong đối phó còn chưa xong lại đụng tới một vỏ dừa độ khó nhân đôi thì đắng quá.

Dọc theo đường đi ngoài hành lang, Hứa Bán Vân luôn quan sát Cửu gia chăm chú, một hồi lại nhìn Nam Thừa Phong, phải nói là không thừa chút thời gian rảnh nào.
Đi đến sảnh lớn dưới khách sạn, giám đốc khách sạn bỗng nhiên đi tới, trên tay ôm một bó hoa và một hộp giấy tinh xảo, đi đến trước mặt đoàn người, cúi chào Nam Thừa Phong, "Xin chào ngài, Nam tổng."
Lại cúi chào Cửu gia, "Xin chào ngài, Cửu gia."
Hứa Bán Vân và Cao Triệt hơi híp mắt quét qua hai người, xem ra là khách quen, rất có mặt mũi.

Mặt Thừa Phong không biểu tình, gật đầu đáp lại.
Cửu gia nhìn ông ta một cái, "Có chuyện gì sao?"
Giám đốc khách sạn cung kính cười nói, "Là thế này, Sầm ảnh đế biết Lục đại sư ăn cơm chỗ chúng tôi, cố ý nhờ chúng tôi mang hoa cùng bánh ngọt đưa tặng Lục đại sư."
"Sầm ảnh đế?" Cửu gia là người đầu tiên phản ứng lại, cảnh giác trợn tròn mắt, "Là ai?"
Ninh Tước vỗ vỗ vai hắn, "Tí nữa tôi kể cụ thể cho em."
Lục Chỉ chớp chớp mắt, "Anh ta tặng hoa cho tôi làm gì?"
Giám đốc cảm giác được bầu không khí không quá thích hợp, nói chuyện cũng cẩn thận hơn, "Sầm ảnh đế nói là cảm ơn ngài giúp đỡ, là một chút tạ lễ, biểu đạt tâm ý của cậu ấy."
Nói là tạ lễ nhưng hoa là hoa hồng trắng, mở hộp đồ ăn ra, bánh ngọt cũng là hình trái tim, cái này mang tâm tư gì, đã rõ như ban ngày.

Nhưng Lục Chỉ vẫn luôn không bắt được sóng tình cảm của người khách dành cho mình, cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ cảm thấy Sầm ảnh đế không cần phải một hai tạ lễ như vậy.

Cửu gia tức giận hừ hừ mũi, ảnh đế từ đâu ra? Muốn chết à, dám mơ ước Chỉ Chỉ của bọn hắn?
Lục Chỉ do dự có nên nhận hay không, Nam Thừa Phong đã nắm tay cậu, khẽ cười, "Nhận đi em."
Sau đó cười nói với Lục Chỉ, "Lát nữa anh thay em chuẩn bị một phần quà đáp lại hắn ta."
Lục Chỉ nãy giờ còn rối rắm lỡ không nhận thì có quá không cho Sầm ảnh đế mặt mũi hay không, nhưng sự kiện đó đã kết thúc, Sầm ảnh đế cũng đã làm từ thiện, nên không nhất thiết phải nhận tạ lễ nữa, Nam Thừa Phong làm vậy rất thoả đáng.

Lục Chỉ càng ngắm "cô vợ" tri kỷ hiểu chuyện của mình càng cảm thấy vui vẻ.

Đúng vậy, trong mắt Lục Chỉ, cậu là đàn ông con trai, đương nhiên Nam Thừa Phong sẽ là vợ cậu rồi.

Không có gọi là vợ bé nhỏ là vì Nam Thừa Phong cao hơn cậu rất nhiều, nhưng cái gốc cái sườn thì vẫn phải có.
Cửu gia thấy dáng vẻ chính cung nương nương hiền huệ của Nam Thừa Phong, cảm thấy rất khó chịu, trừng hắn một cái.

Chỉ là buổi quay sáng nay hắn không thể có mặt, nếu không hắn cũng sẽ biểu hiện thật tốt.

Ninh Tước nhìn hắn một cái, nhịn cười, không, mạch não của em làm không được đâu.


Cửu gia không nghe thấy Ninh Tước chọc chửi, đương nhiên sẽ không nổi khùng, trong lòng hừ hừ cân nhắc, hắn nhất định phải nắm cho chắc cơ hội chiều nay mới được.
Hứa Bán Vân quả thật muốn lên cơn, bên này đã có hai tên khó nhằn, sao lại ở đâu tòi ra thêm tên nữa thế? Cũng may người này không trực tiếp xuất hiện, nếu không không biết hắn phải bận đầu bận đuôi túi bụi đến mức nào nữa đây.
Cao Triệt vuốt vuốt lưng Hứa Bán Vân, "Tạm thời đừng nóng, tạm thời đừng nóng."
Mấy người đi tới cửa, tài xế Nam Thừa Phong lái xe qua đây, một người trên một chiếc xe khác nhanh chóng bước xuống, nhìn thấy Lục Chỉ liền nhào tới.

"Chỉ Chỉ!"
Hứa Bán Vân và Cao Triệt vừa nhìn thấy, lập tức lại hít sâu một hơi.

Sao Nam tam gia cũng ở đây? Hắn đến Hoa Quốc lúc nào! Thế mà lại quên bén mất hắn! Một tên, hai tên, ba tên, giờ đến tên thứ tư? Có còn để bọn họ sống với không hả?! Lúc trước khi Nam tam gia dây dưa với Chỉ Chỉ, đã bị hai người mặt nặng mày nhẹ không ít, hiện tại lại càng không được cho chút sắc mặt tốt nào.
Lục Chỉ vừa thấy Nam tam gia liền lui một chút nép ra sau Nam Thừa Phong.

Nam Thừa Phong lạnh lùng liếc Nam tam gia một cái, "Sau em lại ở đây?"
Nam tam gia uỷ khuất ngao ngao, "Anh, chuyện anh giao em làm xong hết rồi, em nhớ Chỉ Chỉ nên đến xem cậu ấy chút."
Lục Chỉ nép phía sau Nam Thừa Phong, thò đầu ra, "Xem tôi cái gì chứ."
Nam tam gia cười hắc hắc, "Đương nhiên là vì thích cậu rồi."
Cửu gia nhướng mày, mí mắt giật giật, "Cái quái gì thế? Đây lại là ai?" Rốt cuộc sao có nhiều tên quấy rối tòi ra dữ vậy.
Ninh Tước ráng nhịn cười mà mặt cứ run run.
Nam Thừa Phong nhìn dáng vẻ lửa giận công tâm của Hứa Bán Vân, mỉm cười, "Đây là em họ tôi."
"Ha ha, chúng tôi có biết nhau." Hứa Bán Vân tức giận nói, kỳ thật nhìn thấy Nam tam gia là bọn họ có hơi đau đầu.

Tên này hơi khó xử lý, bản lĩnh cậu ta thật ra không có gì, nhưng công phu dính người thì là đỉnh của chóp, bằng không cũng không dính đến mức Lục Chỉ chịu không nổi phải trốn nhà bỏ đi.
Nam tam gia vẫy vẫy tay với Hứa Bán Vân và Cao Triệt.

Hứa Bán Vân nghĩ đến những ngày bị hắn đeo như đĩa đói là muốn gặp ác mộng, nhỏ giọng nói với Nam Thừa Phong, "Nếu là em cậu vậy cậu tới thu phục đi, xem như là khảo nghiệm đầu tiên cho cậu."
Nam Thừa Phong mỉm cười gật đầu, quay mặt lại liền nói với Nam tam gia, "Gọi anh dâu."
Nam tam gia dẩu miệng, Hứa Bán Vân ồn ào nhao nhao, "Này! Tôi còn chưa......" Có chấp nhận cậu đâu, cái gì mà gọi anh dâu! Gọi anh dâu cái con khỉ! Hứa Bán Vân thật sự sắp lên cơn rồi.
Kết quả, còn chưa kịp dứt lời, Nam Thừa Phong đã nhìn hắn, hơi mỉm cười, "Bằng không sư huynh, "ngài" đến giải quyết chuyện này đi?"
Hứa Bán Vân thiếu chút nữa không thở ra được, một tên hai tên ba tên hắn còn chưa giải quyết xong, nếu lại đến một tên siêu dính người, vậy sẽ quậy hắn đến điên mất.

Hắn siết siết nắm tay, bớt một tên đỡ một tên, trước nhịn đã, dù sao đại Boss này cũng để dành giải quyết sau cùng.
Nam Thừa Phong hơi cong khoé miệng, nói với Nam tam gia, "Anh nói rồi, sau này gặp Chỉ Chỉ phải gọi là anh dâu."
Thời điểm khí tràng hắn giải phóng toàn bộ, bất luận là ai cũng sẽ cảm nhận được sự áp bách, đặc biệt Nam tam gia từ nhỏ đã siêu sợ hắn, càng trụ không nổi, uỷ uỷ khuất khuất, hốc mắt thiếu chút nghẹn đỏ, cắn răng cắn lợi khẽ phun ra một tiếng, "Anh dâu."

Nam Thừa Phong hài lòng cười, mặt Lục Chỉ đỏ bừng, lại nép trong lòng Nam Thừa Phong cười trộm.

Mà Cửu gia và Hứa Bán Vân, mỗi người bị Ninh Tước và Cao Triệt đè lại mới không manh động.
Nam Thừa Phong tiễn Lục Chỉ lên xe, sờ sờ tóc cậu, "Chiều nay em đi chơi vui vẻ nhé, kết thúc thì gọi anh đến đón em."
"Dạ dạ, nhất định ạ." Lục Chỉ giống như bé mèo nhỏ cọ cọ Nam Thừa Phong cho đã mới thả hắn ra, đóng cửa xe rồi vẫn nhìn qua cửa sổ, vẫy vẫy tay với hắn.
Không có Nam Thừa Phong, mọi người ở đây đều nhẹ nhàng thở ra.

Kết quả, Hứa Bán Vân mới vừa thả lỏng một chút, Cửu gia đã xấn tới bên cạnh Lục Chỉ.

"Chỉ Chỉ, còn hai tiếng nữa mới tới show ảo thuật, chúng ta đi chỗ khác dạo chơi một vòng được không?"
Hứa Bán Vân cảnh giác, tức khắc ngồi thẳng dậy.
"Được, em định dẫn hai sư huynh đi khu triển lãm nghệ thuật gần đó, đi dạo tham quan một chút, tam sư huynh của em vẽ tranh đẹp cực." Lục Chỉ cười nói.
"Nga! Phải không?" Cửu gia cười nói với Hứa Bán Vân, "Không nghĩ tới tam sư huynh lại tài hoa đến vậy nha."
Hứa Bán Vân bắt đầu sôi máu, ai cho cậu gọi tôi là tam sư huynh, hắn điều chỉnh kế sách, cười cười với Cửu gia, "Nào dám, khách khí rồi.

Đúng rồi, còn chưa biết cậu làm gì, tôi nghe ai cũng gọi cậu là Cửu gia?"
Cửu gia cười cười, sờ cằm, "Tôi có nhiều đầu tư với sản nghiệp, trước mắt chủ yếu làm về mặt bất động sản."
"Còn làm cả tài chính, buôn bán, cả nghiệp vụ đòi nợ thuê, v.v." Ninh Tước bồi thêm một câu.
"Hửm?" Cao Triệt tò mò hỏi một câu.
Cửu gia trừng mắt liếc hắn một cái, Ninh Tước cười nói, "Còn có mở sòng bài cùng cho vay."
Hứa Bán Vân hít sâu một hơi, "Cậu......"
"Hợp pháp, hợp pháp, là ở Las Vegas, đều có giấy phép cả!" Cửu gia nhanh miệng nói.
Khoé miệng Hứa Bán Vân hơi hơi kéo lên, gật đầu.

Cửu gia thấy hai vị sư huynh không nói gì nữa, nhẹ nhàng thở ra.

Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Tước, bớt gây chuyện cho ông.

Sau đó, hắn vừa quay người lại, lập tức quay về vẻ nhốn nháo vui vẻ, dính Lục Chỉ cười đùa.

Đôi mắt Hứa Bán Vân vừa chuyển, không nói không rằng ngồi vào giữa hai người.

Cửu gia khó hiểu chớp chớp mắt nhìn hắn, khoảng cách quá gần, đôi mắt Cửu gia lại to, lông mi dài dày, kích thích quá, tim Hứa Bán Vân thiếu chút nữa lỡ nhịp.
Dưới ánh mắt lạnh lùng của Cao Triệt, hắn ngồi ngay thẳng lại, điều chỉnh lại trạng thái, "Là thế này, Cửu gia à."
"Vâng, sư huynh cứ nói." Cửu gia nghiêm túc nói.
Hứa Bán Vân nghĩ thầm, cậu có thể đừng gọi tôi là sư huynh được không.
"Chỉ Chỉ của chúng tôi là tâm can bảo bối của tất cả mọi người trong môn phái, chúng tôi đương nhiên phải nắm rõ tận đáy tận gốc nhân phẩm của những người ở bên cạnh đệ ấy."
Lời hắn còn chưa dứt, lại nghe Cửu gia hơi nâng cằm, vẻ mặt kiêu ngạo nói, "Về điểm này xin sư huynh cứ yên tâm, nhân phẩm tôi tuyệt đối phẩm chất thượng hạng, chính trực, phẩm đức ưu tú."
Hứa Bán Vân nghĩ thầm, cậu tự khen mình đúng là không khách khí chút nào nhỉ.

Lục Chỉ và Ninh Tước thì nhịn cười không dám mở miệng.
"Hơn nữa, công phu tôi đặc biệt tốt, mười tám loại võ nghệ đều thông thạo, trước kia có người muốn ám sát tôi, lúc ấy con dao kia lướt qua chỉ cách vòng eo cong tuyệt đẹp không chút mỡ thừa của tôi chỉ có 0.01 cm, tôi chỉ dùng hai ngón tay đã có thể nhẹ nhàng bẻ gãy con dao, phá huỷ quỷ kế của đối phương.

Nhưng mà phải nói tôi quả là một người lương thiện khoan dung, tôi không hề giết hay tra tấn gì hắn cả, chỉ thả hắn vào bể xi măng rồi ném xuống biển thôi."
Mặt Hứa Bán Vân vừa trắng vừa đỏ:......!Cậu đây là đang uy hiếp tôi?
Lục Chỉ và Ninh Tước nghẹn cười mặt đỏ bừng.
Hứa Bán Vân hơi híp mắt, xoay qua nhìn Cao Triệt, Cao Triệt nắm tay làm động tác cố lên với hắn, không thể để thua.

Được! Hứa Bán Vân vực dậy tinh thần chiến đấu, mỉm cười với Cửu gia, "Vậy thì cậu thật khoan dung nhỉ."
"Cũng được." Vẻ mặt Cửu gia kiểu "Ta rộng lượng quá mà."
Hứa Bán Vân thiếu chút nữa trợn trắng mắt, khen lơi mà cũng tự luyến đến vậy.

Ninh Tước mím môi, ngẩng đầu nhìn Cửu gia, vẻ hứng thú trong ánh mắt ngày càng nồng đậm, thật sự quá thú vị.
Hứa Bán Vân hắn hắn giọng, mỉm cười nói với Cửu gia, "Tôi đúng là có thể hiểu được cậu, trước kia chúng tôi cũng vậy, còn nhớ khi Chỉ Chỉ mời vào đại học, người trong trường theo đuổi đệ ấy vô số, trong đó có một tên không biết sống chết đứng trên nóc nhà, uy hiếp Chỉ Chỉ phải hẹn hò với hắn, nếu không hắn sẽ tự sát."
Hứa Bán Vân cười cười, ngữ khí dần dần âm trầm, "Tên nhóc đó sau khi bị tôi và Cao Triệt cứu xuống, lại dạy dỗ một trận, sắp xếp thoả đáng rồi biến mất từ đấy."
Đương nhiên, dạy dỗ là bọn họ hai đánh một không chột cũng què một trận, hắn dám lấy tính mạng ra uy hiếp Chỉ Chỉ vậy thì thành toàn cho hắn thôi.

Biến mất là tên nhóc đó phải qua Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ mới dám ra ngoài gặp người.

Nhưng, mấy cái này không phải trọng điểm, có thể lược bớt không cần nhắc đến.

Hắn nói xong, hơi cong khoé miệng, liếc nhìn Cửu gia, dám uy hiếp anh mày? Thủ đoạn của bọn anh không kém chú em đâu.
Cửu gia nghe xong biến sắc, khoé miệng Hứa Bán Vân khẽ cong, sợ rồi?
"Sư huynh, các người......" Cửu gia nuốt nuốt nước miếng.
Hứa Bán Vân thấy hầu kết hắn lăn lên lăn xuống, ý cười càng sâu, đắc ý nơi đáy mắt cũng càng đậm.
"Ra tay vậy thật quá nhân từ rồi." Cửu gia kinh ngạc nói.
Hứa Bán Vân thiếu chút té từ ghế té thẳng xuống, cái gì??? Ra tay nhân từ?
"Cái loại không muốn sống này cũng xứng theo đuổi Chỉ Chỉ sao? Còn dám chơi trò uy hiếp hèn hạ đó, ít nhất phải phế đi năm ngón tay của hắn, nhấn vào xô nước bùn, xách ra vùng biển quốc tế làm mồi cho cá mập mới hả giận được." Cửu gia tức giận nói, hắn rất khinh thường thủ đoạn bắt cóc đạo đức kiểu này.
Hứa Bán Vân cảm thấy tai mũi họng mình hơi nóng, hắn biết là do nghẹn khí quá mức.


Hắn thật sự muốn mắng to một câu, cậu kiêu ngạo như vậy, có bản lĩnh như vậy, vậy cậu còn nuốt nước miếng cái khỉ gì.
Kết quả, hắn mới nghĩ xong, Cửu gia liền nói với Lục Chỉ, "Chỉ Chỉ, anh hơi khát nước, em muốn uống nước không? Để Ninh Tước lấy ly sữa tươi cho em nhé?"
Hứa Bán Vân:......
Hắn quay đầu nhìn Cao Triệt, cắn môi, hốc mắt ươn ướt, đây là người nào vậy, huynh không muốn nói chuyện với hắn, quả thật tức muốn khóc mà.

Ninh Tước liếc nhìn hai người, xem ra không cần hắn phải lo lắng, tên đó hoàn toàn đủ năng lực chống đỡ, chỉ là hắn tính mượn kế hoạch của sư huynh bé dễ thương sài chút, xem ra phản tác dụng rồi.

Nhìn thấu nhưng không thể nói ra, Lục Chỉ cũng nhịn cười đến đau bụng.
"Chỉ Chỉ, em không sao chứ?"
Ninh Tước giật giật, hắn động kinh thì được, nhưng Lục Chỉ có chút khác thường nào đều thành chuyện lớn cả!
"Không có gì, chỉ là lướt điện thoại thấy một cái meme buồn cười quá thôi." Lục Chỉ không dám để các sư huynh biết cậu bị Cửu gia chọc cười, nhanh tay cầm điện thoại lên nguỵ trang.
"À, vậy Chỉ Chỉ muốn cười thì cứ cười ra tiếng đi, không cần nghẹn vậy đâu, không tốt." Cửu gia quan tâm chăm sóc xoa đầu cậu.
Hứa Bán Vân thật sự bị chọc giận sắp khóc rồi, cố ý quá rồi đó! Thế mà còn làm Chỉ Chỉ cười nhạo hắn thành tiếng, khi dễ người ta quá rồi đó!
Cao Triệt vỗ vỗ lưng hắn, "Đệ tới."
Hắn nhìn Cửu gia, mỉm cười nói, "Cửu gia đối xử với Chỉ Chỉ nhà chúng tôi thật tốt."
"Đúng vậy, tôi..." Cửu gia thẹn thùng cười cười, "Rất thích Chỉ Chỉ." Cửu gia bắt được cơ hội liền tỏ tình luôn.
Từ khi hắn phát hiện bị Nam Thừa Phong đánh bại, đã trở về phản tỉnh một hồi lâu, nhận ra bản thân không tỏ tình sớm là quá bỏ phí cơ hội.

Nhưng hiện tại không biết vì sao, hắn lại có thể nói thích Lục Chỉ rất tự nhiên.

Ninh Tước bất đắc dĩ cười cười, nhìn thấu tâm tư của hắn, bởi vì em buông tay rồi đó, bé ngốc.
Cao Triệt không giống Hứa Bán Vân, mỗi khi đụng chuyện liên quan đến Lục Chỉ liền dễ dàng xúc động, ngược lại hắn cực kỳ bình tĩnh, tươi cười, nhưng vẻ khó lường vẫn trước sau không giảm: "Thích Chỉ Chỉ, rất tốt, nhưng mà, người thích Chỉ Chỉ của chúng tôi nhiều lắm, làm một ứng cử viên, ưu điểm lớn nhất của Cửu gia cậu là gì?"
Hắn mới vừa được thưởng thức phong cách trả lời của Cửu gia, để tránh hắn cường điệu quá dài dòng văn tự, cố ý nhất mạnh ưu điểm lớn nhất.

Cao Triệt dự định, chờ hắn nói ra ưu diểm đó, hắn sẽ nghĩ cách nhắm vào điểm này để đánh tan lòng tự tin của hắn, cho hắn biết hắn không xứng với Lục Chỉ, để hắn biết khó mà lui.

Không thể nói, về mặt thủ pháp, Cao Triệt tàn nhẫn hơn Hứa Bán Vân rất nhiều, rất nhiều lần.

Đương nhiên, hắn cũng không phải là người tàn nhẫn nhất Tiêu Dao Phái.

Nhận ra ý đồ của Cao Triệt, Ninh Tước hơi trầm mặt, cả người đều đề phòng, chuẩn bị mọi lúc mọi nơi chống lưng cho người trong lòng.
"Ưu điểm lớn nhất của tôi?" Cửu gia nghe câu hỏi của Cao Triệt, tựa hồ không chút suy nghĩ, trả lời theo bản năng, "Xinh đẹp á."
Vẻ mặt của Cửu gia đầy "Ta rất biết người biết ta đấy nhé", "Ưu điểm lớn nhất của tôi chính là mặt đẹp, lớn lên đẹp đến nhường này, đè bẹp nhấm chìm mọi hoa thơm của lạ, giống nữ hoàng sắc đẹp vậy."
Cao Triệt mặt đơ nhìn chằm chằm Cửu gia một hồi, dùng một ánh mắt cực kỳ sắc bén, cực kỳ xét nét, cực kỳ bắt bẻ, nhìn từng ti từng tí một.

Sau đó, hắn hơi đè một cục khí xuống, xoay người nhìn Hứa Bán Vân, dùng ánh mắt trao đổi với hắn: Cái này đệ hết đường phản bác.
Hứa Bán Vân đấm đấm ngực, thật tức chết ông đây mà, vẫn không thể bắt bài được tên này..

Chương 108:


Nhóm Lục Chỉ dạo phố xong thì đi đến một trung tâm triển lãm nghệ thuật, nhìn đồng hồ thấy còn lâu mới đến thời gian bắt đầu show ảo thuật, vì thế quyết định đi dạo thêm lát nữa. Khi đi qua một tiệm cà phê nghệ thuật, ba người Lục Chỉ, Cao Triệt và Hứa Bán Vân dừng lại.


"Chỉ Chỉ, em khát sao? Có phải muốn uống cà phê không? Chúng ta vào trong ngồi lát nhé?"


Cửu gia nhìn thấy Lục Chỉ nhìn vào bên trong, lập tức hỏi, dù sao bên ngoài trời nắng lớn quá, hắn lo cậu sẽ bị nóng. Hơn nữa, tuy rằng hắn có bôi kem chống nắng, nhưng vẫn như cũ sợ bị phơi đen, vì thế mới đề nghị tìm một chỗ nghỉ chân.


Nghe hắn nói vậy, Lục Chỉ kéo kéo Hứa Bán Vân và Cao Triệt, "Các sư huynh thấy sao?"


Cao Triệt và Hứa Bán Vân cúi đầu cười với cậu, nhìn thấu suy nghĩ trong mắt đối phương, "Vào xem đi."


Lục Chỉ gật đầu, giữ chặt Cửu gia rồi đi vào. Ninh Tước quét mắt nhìn mấy người một lượt, hơi rũ mi. Sau khi vào quán cà phê, mỗi người gọi một ly đồ uống.


Tuy rằng đây là quán cà phê nhưng phía trước lại nối với một phòng triển lãm mỹ thuật; Hứa Bán Vân quét mắt dọc hành lang thông với phòng triển lãm, cười hỏi người phục vụ đứng sau quầy, "Quán cà phê này của các cậu đặc biệt thật, kinh doanh chung với phòng triển lãm mỹ thuật cơ à?"


"Đúng vậy." Thái độ của người phục vụ vô cùng chuẩn chỉ, vừa nhìn liền biết từng được huấn luyện chuyên nghiệp, "Những tác phẩm nghệ thuật trong đó đều đến từ bộ sưu tập tư nhân của ông chủ, ngài ấy cảm thấy chỉ đặt trong nhà không ai chiêm ngưỡng thì thật đáng tiếc, vậy nên mới mang ra trưng bày."


Hứa Bán Vân gật đầu, nhìn Lục Chỉ, Lục Chỉ cười tủm tỉm, "Đệ muốn bạc xỉu."


Cửu gia vốn cho rằng nhóm Lục Chỉ đi lâu như vậy sẽ muốn nghỉ ngơi, kết quả thấy bọn họ vừa nhận ly đồ uống xong liền tiếp tục đi đến phòng triển lãm mỹ thuật trước quán, Cửu gia chỉ đành tiếp tục đi theo sau Lục Chỉ.


Hứa Bán Vân nhịn hắn lâu lắm rồi, nhưng Cửu gia này không biết tâm tư quá sâu hay mạch não thật sự có vấn đề, rất khó đối phó a. Hắn nghĩ nghĩ, ra hiệu mắt với Cao Triệt, mượn cớ đi chen vào giữa Lục Chỉ và Cửu gia, ngăn tách hai người. Cửu gia không nhìn thấy được Lục Chỉ, đi mà đầu cứ rướn rướn về phía trước, tiếp tục nhìn Lục Chỉ chằm chằm. Hứa Bán Vân thật sự phục cái tinh thần chuyên chú của hắn đối với Lục Chỉ, nhưng càng lúc càng cảm thấy nên khuyên hắn lùi bước, miễn cho sau này không bứt ra được. Mệnh cách người trước mặt này tuy rằng rất tốt, nhưng không áp được mệnh của Lục Chỉ, ở bên cậu sẽ không tốt cho hắn.


Hắn và Cao Triệt cũng không phải không nghĩ tới, hay là cứ để hắn và Nam Thừa Phong đấu nhau, bọn họ lại đỡ phải nhọc lòng, nhưng vừa nãy ở khách sạn bọn họ đã nhìn ra, Nam Thừa Phong cơ bản không coi Tiêu Cửu ra ký lô gì, trong mắt hắn, một chút phần thắng Tiêu Cửu cũng không có. Nhưng nếu thả lơi Tiêu Cửu, chờ bọn họ quật ngã Nam Thừa Phong, Tiêu Cửu lại thừa nước đục thả câu, thì càng phiền toái. Nhân cơ hội trước mắt, vẫn nên đối phó với Tiêu Cửu trước, tránh lãng phí thời gian.


"Cửu gia." Hứa Bán Vân cười cười.


"Hả?" Cửu gia nghe Hứa Bán Vân gọi hắn, ngẩng đầu lên nhìn sang.


Hứa Bán Vân cân nhắc nên nói gì mới dời được lực chú ý của Cửu gia, hắn nghĩ đến tính cách Cửu gia có chút kiêu ngạo, vì thế nói, "Cửu gia, cậu tuổi còn trẻ mà đã đạt được thành tựu như vậy, hẳn không dễ dàng nhỉ."


Ninh Tước nhướng mày, đổi sách lược? Đả kích không thành, giờ sửa thành khen?


Cửu gia cười cười, "Kế thừa gia nghiệp thôi, cũng không coi là bản lĩnh lớn lao gì."


Hứa Bán Vân cười nói, "Có thể kế thừa được gia nghiệp cũng là một loại bản lĩnh rồi."


Cửu gia vẫy vẫy tay, vẻ mặt khiêm tốn, sau đó cười nói, "Kể ra, quả thật tôi có mở rộng gia nghiệp gấp đôi, cũng không phải gì quá lớn lao, dù sao chút năng lực này cũng phải có."




Hứa Bán Vân:...... Thôi kệ đi, tự tin là bản chất của hắn rồi.


"Đương nhiên, đương nhiên." Hứa Bán Vân phụ hoạ, dù sao trước mắt chỉ cần ngăn cản hắn không được quá thân mật với Lục Chỉ, nhịn trước tính sau.


"Cửu gia thật xinh đẹp." Hứa Bán Vân cười nói, "Nhất định lệnh đường lệnh tôn cũng vô cùng xuất sắc."


Hứa Bán Vân nói xong lại thấy biểu tình Cửu gia lộ ra chút khinh thường, giật mình, lại thấy hắn cười nói, "Ba tôi quả thật rất đẹp trai, nhưng ông là ba nuôi của tôi."


Hắn cũng chưa nhắc đến những vấn đề khác nhưng Hứa Bán Vân lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, lập tức nghiêm túc nói, "Xin lỗi."


Cửu gia vội cười nói, "Sư huynh không cần xin lỗi mà."


Hứa Bán Vân thấy hắn không tức giận mới nhẹ nhàng thở ra, nghĩ đến việc mình lúc nãy không cẩn thận chọc phải "vết thương" của người ta, giọng nói cũng không khỏi ôn nhu hơn, nghiêm túc nhìn chằm chằm Cửu gia, "Ừ, nhưng nhìn cậu thật sự rất vui vẻ, ba cậu hẳn đối xử với cậu rất tốt."


"Đúng vậy." Cửu gia cười cười.


Hứa Bán Vân cảm thấy hơi lăn tăn, ánh mắt nhìn Cửu gia cũng hiền hoà hơn rất nhiều. Cửu gia vẫn giữ vững nụ cười, gật gật đầu với Hứa Bán vân, dần đi chậm lại, lùi lại nửa bước, cùng đi song song với Ninh Tước. Hứa Bán Vân thầm vui vẻ, chẳng lẽ hắn cản cả buổi, Cửu gia không có cơ hội nói chuyện với Lục Chỉ nên biết khó mà lui? Thần sắc Ninh Tước vẫn bất biến, liếc nhìn Cửu gia một cái.


Vẻ mặt Cửu gia nghiêm túc, khẽ nói với Ninh Tước. "Sao ta cảm thấy...... sư huynh Chỉ Chỉ giống như có ý với ta vậy?"


Ninh Tước run mi, Cửu gia cau mày, "Ánh mắt anh ta nhìn ta ban nãy tỷ buồn nôn."


Hứa Bán Vân:!!! Đó là thân thiện có biết không hả!


Hắn vốn đang nghe lén hai người nói chuyện, phòng hờ lỡ Cửu gia có nhắc đến Lục Chỉ, hắn còn biết mà chuẩn bị trước kế sách ứng phó, ai ngờ lại nghe được câu này, tức giận thiếu chút nữa thất khiếu bốc khói nghi ngút. Hắn hít một hơi thật sâu, hắn quyết định rồi, từ giờ trở đi, tuyệt đối! Tuyệt đối! Không bao giờ nhiều lời dù chỉ một chữ với tên Tiêu Cửu này nữa! Hắn sợ bị cậu ta chọc tức đến đoản thọ mất.


Ninh Tước nhịn cười, "Vậy em đừng nói chuyện với hắn ta nữa."


Cửu gia đảo mắt, "Nhưng anh ta là sư huynh của Chỉ Chỉ, nói không chừng thiết lập được quan hệ tốt còn trợ lực được cho ta thì sao."


"Nhưng nếu hắn muốn hẹn hò với em, sẽ không giúp em theo đuổi bé dễ thương đâu." Ninh Tước cười nói.


"Nói cũng đúng." Cửu gia thở dài, mặt đầy vẻ phiền muộn kiểu "Sắc đẹp của ta đúng là không được việc mà."


Ninh Tước sủng nịch nhìn hắn một cái, "Em nói chuyện với tôi là được rồi."





"Nhưng ta muốn nói chuyện với Chỉ Chỉ." Ninh Tước thấy Cửu gia còn muốn tìm cơ hội xán lại bên người Lục Chỉ, liền níu lấy cánh tay hắn.


"Làm gì đó?" Cửu gia trừng mắt liếc Ninh Tước một cái.


"Dính với bé dễ thương cả một buổi trưa, em có vui không?" Ninh Tước nhướng mày, cười nói.


Cửu gia mới vừa mặt còn đầy vẻ ghét bỏ muốn vứt tay hắn ra, nghe thấy lời này lập tức nở nụ cười, "Đương nhiên rồi."


Ninh Tước bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đảo mắt, "Còn nhiều cơ hội, có muốn tôi giúp em không?"


Cửu gia nghi ngờ nhìn hắn một cái, "Ngươi là anh em của Nam Thừa Phong mà sẽ giúp ta?"


"Huynh đệ như quần áo, vợ yêu mới là tâm can bảo bối." Ninh Tước da mặt dày nói.


"Ta đồng ý với những lời này." Cửu gia nheo mi, "Nếu Chỉ Chỉ chịu làm vợ ta, ta nhất định mang đến cho em ấy những điều tốt nhất trên đời."


Ninh Tước nhìn hắn một cái thật sâu, "Em tốt với vợ mình như vậy à?"


"Đương nhiên rồi." Cửu gia khẳng định nói.


"Được, lời em nói đấy nhé." Ninh Tước nghiêm túc nói.


"Đừng nói cái này nữa, ngươi thật muốn giúp ta à?" Cửu gia nhướng mày hỏi.


"Ừm, vậy còn xem em có nguyện ý tiếp nhận hay không." Ninh Tước cười.


"Vậy ông đây nể tình xem thử cách của ngươi có hiệu quả hay không." Cửu gia cười lạnh, hất cằm, "Ta cũng không phải tên ngốc, chơi hai mang là sẽ lòi đuôi đấy."


Bộ dáng kiêu căng hống hách này của hắn làm tim Ninh Tước đột nhiên ngứa ngáy khó chịu, đôi mắt nồng đậm vẻ thích thú, "Đương nhiên."


Lục Chỉ mỉm cười, rất nghiêm túc đi dạo thưởng thức những tác phẩm nghệ thuật. Cậu đi đến trước một bức tượng điêu khắc, người nọ sinh động như thật, sống động đến mức làm khách tham quan không khỏi trầm trồ tán thưởng thành tiếng. Ánh mắt Lục Chỉ dừng lại trên tượng điêu khắc lâu hơn một tí, sau đó rời đi, tiếp tục đi lên trước dạo xem. Những người khác cũng lập tức đi theo qua. Sau khi bọn họ đi rồi, tròng mắt của pho tượng vốn bằng thạch cao màu trắng ngà, bỗng nhiên mở ra, lộ ra một lỗ trống, bên trong lấp loé ánh sáng đỏ. Nhưng rất nhanh, lỗ trống đó lại biến mất, tròng mắt của bức tượng lại khôi phục về màu trắng ngà của thạch cao như cũ.


Nhóm người đi tiếp lên phía trước, nhìn thấy một vòng người đứng vây quanh, giống như đã xảy ra chuyện gì. Bởi vì là phòng triển lãm mỹ thuật, số người tham quan cũng không nhiều lắm, đương nhiên sẽ khó có cảnh vòng trong vòng ngoài vây quanh như vậy. Để ý một chút sẽ dễ dàng thấy được có một người chết vì bị đâm thẳng dao vào ngực nằm lộ ra dưới chân mấy người vây xem. Mà sắc mặt mấy người vây xem cũng khác nhau, có người nhỏ tiếng khóc nức nở, có người lộ vẻ kinh sợ, có người cau mày, hiển nhiên không nghĩ đến đi dạo chơi một tí lại đụng phải một thi thể.


Nhóm Lục Chỉ thấy vậy thì dừng lại, Cửu gia lập tức hỏi, "Chuyện gì vậy? Án giết người? Sao không ai báo công an?"


May là khu triển lãm ít người nên không gây ồn ào xôn xao, nhưng vấn đề là xuất hiện tình huống như này mà những người vây xem lại quá mức bình tĩnh, mới khiến người ta cảm thấy càng thêm quỷ dị. Hắn lướt mắt qua, lại thấy Lục Chỉ nhìn đám người đó bình tĩnh dị thường, không khỏi càng thêm cảm thấy kỳ quái. Mấy người vây xem quay đầu lại nhìn bọn họ, liếc nhau một cái, tựa như có chút ngoài ý muốn khi có người khác xuất hiện, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại biểu cảm, xem như nhóm Lục Chỉ không tồn tại vậy. Trong đó, một người ôm notebook đang ghi chép bỗng nghiên xoay người, ánh mắt thẳng băng nhìn chằm chằm nhóm Lục Chỉ, biểu tình còn quái dị hơn bọn họ.



Chương 109:


Nhìn đám người kỳ quái trước mặt, Cửu gia nhíu nhíu mày, không khỏi nói thầm, "Giết người mà, sao không ai báo công an?"


Còn không cho người ta nói à, bên kia còn đặc biệt có mấy người vẫn luôn cầm di động chụp ảnh, ủa là sao, là sao?Chẳng lẽ vây xem thi thể là hành động nghệ thuật à? Không bị bệnh đấy chứ? Là một công dân tuân thủ kỷ cương pháp luật, Cửu gia vô cùng vô cùng không lý giải nổi. Hắn đảo mắt nhìn, lại vẫn thấy nhóm Lục Chỉ bình tĩnh dị thường, không khỏi thấy kỳ quái, án giết người mà? Sao ai thấy cũng bình tĩnh như thế?


Lục Chỉ kéo tay áo hắn, giải đáp nghi hoặc của hắn, "Không có người chết, người nằm trên đất còn sống, còn rất khoẻ mạnh."


"Vậy đây là chuyện gì." Cửu gia khó hiểu nói.


Người ghi chép đi lại gần bọn họ một chút, nhỏ tiếng nói, "Thật xin lỗi, chúng tôi là nhóm yêu thích trinh thám, đang tổ chức livestream mô phỏng án kiện trinh thám, chúng tôi đã xin phép ông chủ bên này rồi."


Cửu gia lập tức hiểu rõ, nhẹ nhàng thở ra, rồi bất mãn bĩu môi. "Sao lại không dán thông báo nhắc nhở người qua đường chút nào vậy. Làm vậy sẽ khiến người khác hoảng sợ, nếu đông người thì loạn lên mất, rồi lại đua nhau báo công an không phải là lãng phí tài nguyên quốc gia sao?"


Cửu gia rất không thích cách làm của bọn họ, tổ chức hoạt động thì đến đất của mình mà làm, tuỳ ý muốn làm gì thì làm, không quấy rầy bất kỳ ai. Nếu đã tổ chức nơi công cộng lại không dán thông báo nhắc nhở, rất dễ mang đến phiền toái không cần thiết cho người khác.


Người ghi chép áy náy cười cười, rất lễ phép xin lỗi, "Đúng, anh nói rất đúng."


Mấy người đóng vai nhân vật chính nghe hắn nói, thay đổi sắc mặt. Một người mặc quần áo xanh lam, có lẽ là nhóm trưởng, vốn còn đang đóng vai bi thương, liền đưa tay tạo động tác tạm dừng.


"Chúng ta dừng trước một chút." Hắn không kiên nhẫn nói, "Người qua đường chính nghĩa chui từ cái lỗ nẻ nào ra vậy, ông chủ còn chưa nói gì, anh ở đây nói gì mà nói lắm thế."


Mấy người khác cũng lộ vẻ không kiên nhẫn, một cô gái vóc dáng nhỏ xinh mặc đầm đỏ không còn mang vẻ nhu ngược đáng thương trước đó, "Đúng vậy, phiền chết đi được, quản cái khỉ gì mà quản."


Một nam sinh mặc áo thun vàng, đội mũ lưỡi trai, hung dữ nói, "Đừng làm phiền người khác nữa, không xem thì biến."


Bọn họ rõ ràng sắp xếp không đến nơi đến chốn lại còn đi chỉ trích lời nhắc nhở của người khác. Mấy người họ muốn quát mắng đuổi đám người rảnh hơi xen vào việc của người khác này đi, nhưng xoay người lại nhìn thấy nhóm Lục Chỉ, đặc biệt mấy cô gái, nhìn thấy năm anh đẹp trai muôn hình vạn trạng trước mắt, lập tức mặt đỏ bừng. Mấy thanh niên thấy Cửu gia, Ninh Tước, Cao Triệt, Hứa Bán Vân đều cao ráo, khí thế cũng không phải người thường có được, trên người từ trên xuống dưới dát toàn hạng hiệu thứ thiệt, vừa thấy khí chất đã biết địa vị bất phàm. Lại nhìn sang Lục Chỉ, tuy vóc dáng không cao nhưng lại đặc biệt đáng yêu đến lạ, làm mấy thanh niên vừa nhìn liền lập tức đỏ mặt, tức khắc không nói nên lời.


"Hửm?" Cửu gia lạnh lùng nói.


Ninh Tước nhướng mày, lần đầu tiên hắn thấy Cửu gia thể hiện khí thế, rất có vẻ chấn nhiếp nhân tâm, hắn bừng tỉnh nhớ tới, thân phận thật của người này là đại ca hắc đạo, chứ không phải là một bé mèo quý tộc cao quý ngạo kiều.


Cửu bước lên trước một bước, nhìn từ trên cao xuống, ngữ khí lạnh băng, "Đùa hay thật?"


Mấy người vừa mới bị gương mặt kinh diễm của Cửu gia chấn không nói nên lời, nay lại bị khí thế của hắn chấn sợ phải lùi về sau một bước.


Người ghi chép vừa thấy Cửu gia đã biết là người không dễ chọc, thấy những người khác sợ đến mức không dám hó hé, thật cẩn thận nói, "Thật xin lỗi tiên sinh, tôi thay bọn họ xin lỗi."


"Hứ." Thanh niên mặc áo xanh lam trừng mắt liếc cậu ta một cái, hiển nhiên khinh thường hành động của hắn.


Cửu gia không để ý, chỉ nhìn đám người trước mặt, lạnh lùng nói, "Tổ chức gì? Trùng hợp ta cũng có một tổ chức." Ở một nơi nào đó, công ty của hắn quả thật có thể thuộc vào nhóm tổ chức.


Thanh niên áo xanh nuốt nuốt nước miếng, "Đó là tổ chức gì?"




"Thanh Long Hội, nghe qua chưa?" Ninh Tước bỗng nhiên mở miệng, Cửu gia nhăn mày, trừng mắt liếc hắn một cái.


"Thanh Long Hội? Tên này sao nghe giống xã hội đen quá vậy?" Thanh niên áo vàng đứng bên nói.


Mấy cô gái vừa nghe liền đứng đờ như cây cơ, mặt thanh niên áo xanh giật giật, "Xã hội đen?"


Hình như là, trong phim mấy người đó gọi là gì, còn không phải là xã hội đen sao. Bọn họ ngẩng đầu nhìn Cửu gia, đích xác thấy hắn có nét kiêu căng hung ác của đại ca xã hội đen, lập tức càng thêm kinh sợ.


"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Thanh niên áo xanh nhanh chóng xin lỗi, "Là chúng tôi quấy nhiễu nơi công cộng, chúng tôi đi chuẩn bị thông báo nhắc nhở khách tham quan ngay."


Hắn nói xong nhìn sang người ghi chép, nhíu mày trừng mắt, "Còn không đi nhanh."


Người ghi chép lập tức gật đầu, đi tìm người phục vụ lấy bảng thông báo, nhịn không được nhỏ tiếng nói thầm một câu, "Đã sớm nói phải chuẩn bị thông báo mà không ai chịu nghe."


Sắc mặt thanh niên áo xanh liền biến đổi, hiển nhiên ngày thường đã quen thói khi dễ người này, không thể chịu đựng được việc cậu ta phản kháng.


Lục Chỉ tò mò ngẩng đầu hỏi Cửu gia, "Cửu gia, bang của anh tên Thanh Long Hội à?"


"Em đừng nghe tên đó nói bừa, tên khó nghe như vậy sao xứng với đẳng cấp của bọn anh." Cửu gia ghét bỏ, trừng Ninh Tước một cái.


"Thanh Long Hội thật dễ nghe, em xem, vừa nói ra là ai ai cũng chết khiếp." Ninh Tước nhún vai.


"Hừm, ta mới lười nói chuyện với tên tục tằng như ngươi." Cửu gia hừ lạnh một tiếng.


"Vậy bang mấy em gọi là gì?" Ninh Tước nhướng mày nhìn hắn.


Vẻ mặt Cửu gia cứng đờ, "Không nói cho ngươi."


Ninh Tước tỏ vẻ hứng thứ, "Phải không? Tôi đây vậy càng phải biết."


Cửu gia hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, "Đừng quậy!"


Lục Chỉ chớp chớp mắt đầy vẻ tò mò nhìn Cửu gia, Cửu gia mím môi, đi lên trước dùng tay che miệng, lén nói: "Chỉ Chỉ, em đừng cười anh nha, tên là Bạch Long Hội, là tên do ba anh lấy, cho nên anh sớm sửa lại tên rồi, giờ là tập đoàn Tiêu thị."


Lục Chỉ hít sâu một hơi, mặt giật giật, nghẹn cứng, vất vả lắm mới nói ra được mấy chữ, "Được, em không nói."


"Ha ha ha." Ninh Tước nghe lén, đang trong phòng triển lãm không dám cười lớn tiếng nên đành nhịn cười, ôm bụng, "Tôi biết rồi nhé ~"


Cửu gia hưng hăng trừng mắt liếc hắn một cái, "Ngươi đợi đó cho ta."





Lục Chỉ nghẹn cười đỏ bừng cả mắt, dáng vẻ đáng thương, chọc Hứa Bán Vân và Cao Triệt phải trừng mắt liếc hai người kia một cái.


Lục Chỉ cười xong, nhìn sang mấy người trong nhóm trinh thám, "Hoạt động trinh thám lần này của mọi người là gì?"


Thanh niên áo xanh lam thấy Lục Chỉ hoà đồng, không có tí lực sát thương, trong lòng cũng thoải mái không ít.


"Chỉ Chỉ hỏi các ngươi, sao không ai trả lời." Cửu gia trừng mắt, mấy người đó tức khắc rụt cổ.


Thanh niên áo xanh than khổ không ngừng, đây không phải vì cậu ấy lớn lên đẹp quá nên hắn mới nhìn thêm chút, chưa kịp lấy lại tinh thần thôi mà, nhưng hắn cũng không dám nói ra những lời này.


"Là thế này, nhóm chúng tôi có định kỳ tổ chức hoạt động livestream."


"Chúng tôi sẽ đi thăm dò trước một địa điểm, sau đó biên kịch dựa trên tình huống thực tế, mỗi thành viên sẽ có kịch bản riêng, đóng vai nhân vật khác nhau, biểu diễn tình tiết của từng người, trong đó có một người đóng vai thám tử."


"Nhưng chúng tôi sẽ livestream, để cộng đồng mạng cùng theo dõi hành trình truy tìm hung thủ chân chính."


"Bởi vì là livestream cho nên không thể gián đoạn, như vậy mới giống thật." Cô gái váy đỏ giải thích hành động trước đó của bọn họ.


Nhóm Lục Chỉ đã để ý có người vẫn luôn cầm điện thoại quay chụp, thì ra là đang livestream. Người cầm di dộng vẫn không tắt livestream, người xem livestream đang ồn ào nhốn nháo loạn cào cào.


"Phiền chết đi được, đang yên đang lành tự nhiên cắt ngang hoạt động của người ta!"


"Tôi thấy nói đúng mà, là nhóm mình không chuẩn bị tốt còn gì, nếu gây rối loạn công cộng, sẽ gây thêm phiền phức cho các chú công an mà."


"Ghét nhất loại thánh mẫu như lầu trên, mày cảm thấy nhóm không tốt thì đừng xem nữa."


"Hình như là xã hội đen, báo công an không phải là đến bắt bọn họ à."


"Nhưng tôi tra baidu rồi, không có Thanh Long Hội đâu, bọn họ nói bừa á, tí này mà đã bị hù doạ, nhóm trưởng cũng hèn quá đi."


Người cầm di dộng nghe cô gái váy đỏ nhắc đến livestream, theo bản năng giơ di động lên, chứng minh bọn họ thật sự đang livestream. Ống kính vừa quay đến năm người Lục Chỉ, Cửu gia, Ninh Tước, đã bị Cửu gia bắt thả xuống.


"Ôi đệch! Đẹp trai quá! Lại còn là năm anh đẹp trai khép chân không nổi, thiệt muốn có mặt ở hiện trường quá đi!"


"Đừng nói là bị bọn họ nhắc nhở mấy câu, cho dù bị bọn họ mắng chửi, tôi cũng nguyện ý nằm yên chịu trận."


"Vừa thấy tôi liền biết mình thuộc team người qua đường chính nghĩa, đẹp là chính nghĩa."


Dù bọn họ spam cật lực, lại tặng bao quà tặng uy hiếp, nhưng người cầm điện thoại dưới ánh mắt của Cửu gia, run run không dám quay thêm một giây nào.


Lục Chỉ thấy người đó thả di động xuống mới tiếp tục nói, "Vậy câu chuyện của các cậu là gì?"