Hôm sau, mọi người nam hạ.

Huyện Tĩnh Hải bận rộn công việc, Vương Dụng Sĩ không thể phân thân, vẫn chưa đến đưa tiễn.

Tiểu muội bệnh nặng mới khỏi, do Ngụy Kiếm Hùng cõng đi, hòm sách tạm để tạo lại mang theo, tới bến tàu ngoài thành lên tàu buôn.

Phí Ánh Hoàn vẫn là bộ dáng lẳng lơ đó, cả người chỉnh sửa ung dung quý khí, chỉ bằng phong thái đó có thể dọa được không ít người.

Về phần Triệu Hãn...

Ở trước khi về tới Duyên Sơn, cũng lâm thời làm phó đồng cho Phí Ánh Hoàn, cũng chính là “đồng tử” trong truyền thuyết.

Trên đầu búi hai cái sừng, ăn mặc khá trung tính.

Phó đồng là một loại tồn tại phong nhã, du sơn ngoạn thủy, tiếp khách thăm bạn đều phải mang theo, thường xuyên xuất hiện ở trong thơ ca văn xuôi. Có đồng tử hầu rượu, chuyên môn nâng chén rót rượu; Có đồng tử hầu đàn, chuyên môn nâng đàn chỉnh âm; Thậm chí có đồng tử hầu cá, chuyên môn hầu hạ chủ nhân câu cá.

Đương nhiên, còn có đồng tử thị tẩm, một số kẻ nào đó thích đi đường bộ*.

* chơi gay

Giờ này khắc này, vai trò của Triệu Hãn là thị kiếm đồng tử, chuyên môn theo bên người nâng kiếm cho Phí Ánh Hoàn.

Sau khi lên thuyền, an trí thỏa đáng.

Phí Ánh Hoàn mang Triệu Hãn gọi tới hỏi: “Mấy tuổi vỡ lòng?”

Triệu Hãn thuận miệng bịa chuyện: “Bảy tuổi.”

Phí Ánh Hoàn lại hỏi: “Ngươi đã mười tuổi, có từng thi đồng sinh chưa?”

Triệu Hãn lắc đầu: “Chưa từng.”

Phí Ánh Hoàn hỏi lại: “Không nói tứ thư ngũ kinh, tiểu tứ thư chung quy nên đọc xong rồi chứ?”

Triệu Hãn nói: “Tiểu tử nhà nghèo, tiểu tứ thư vẫn chưa đọc hết, đều là gia phụ dạy tới đâu đọc tới đó. Nhưng, gia phụ mượn được tạp thư, trái lại từng xem lung tung không ít.”

Phí Ánh Hoàn bất đắc dĩ, từ trong thùng sách mang tới giấy và bút mực, nói: “Mài mực!”

Triệu Hãn chậm rãi lấy ra thanh mực, bằng vào ký ức thân thể này, đổ chút nước sạch mang mực mài ra.

“Viết chữ, tùy tiện viết.” Phí Ánh Hoàn nói.

Triệu Hãn sợ giản phồn thể* mắc lỗi, cầm bút viết xuống một bài《 Tĩnh Dạ tư 》, tự nhận là thư pháp còn không đáng ngại, hắn lúc tiểu học ở lớp huấn luyện luyện vài năm.

* chữ phồn thể giản thể. Giản thể là bản đơn giản hóa đi của phồn thể

Phí Ánh Hoàn nhìn mà đau đầu không thôi: “Lệnh tôn là dạy ngươi luyện chữ như thế nào? Đứa con ngốc kia của ta cũng viết tốt hơn ngươi!”

Triệu Hãn chỉ có thể nói: “Nhà nghèo, tiếc giấy mực, cơ hội luyện chữ không nhiều.”

“Mà thôi, về sau chăm chỉ luyện thêm...” Phí Ánh Hoàn đột nhiên nhìn chằm chằm bài thơ đó, thất kinh hỏi, “Thể chữ này là theo ai học?”

Triệu Hãn trả lời: “Gia phụ sáng chế.”

Phí Ánh Hoàn không khỏi vỗ tay tán thưởng: “Lệnh tôn chính là đại gia thư pháp! Thể chữ như thế, giống như đài các lại không phải đài các, ngắn gọn ổn trọng, không mị không tầm thường, kết cấu hình chữ càng thêm tinh diệu.”

A, thể khải công mà thôi, lớp huấn luyện thư pháp đều luyện cái này.

Phí Ánh Hoàn vội vàng nói: “Mau viết thêm mấy bài thơ, ta muốn rất nghiên cứu thể này!”

Cho dù không mang Triệu Hãn trọng điểm bồi dưỡng, chỉ coi là một đồng tử bồi dưỡng, Phí Ánh Hoàn cũng muốn đích thân tiến hành dạy.

Đồng tử bên người tốt, có thể làm mặt tiền cửa hàng cho chủ nhân.

Có thể tưởng tượng cảnh này, mấy sĩ tử kết bạn du lịch, bên người đều mang đồng tử đi theo. Đột nhiên, người nào đó nổi hứng làm thơ, gọi đồng tử mài mực ghi lại, mình thơ từ tuyệt hảo, đồng tử thư pháp lại đặc sắc, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh nhiều ngầu bao nhiêu chứ.

Bởi vậy, đồng tử được chủ nhân coi trọng, thường thường không làm việc nặng gì, do chủ nhân tự mình phụ đạo, lúc rảnh rỗi chuyên môn đọc sách luyện chữ.

Phí Ánh Hoàn giờ phút này đang tự mình phụ đạo, ai ngờ bị thể khải công hấp dẫn, dọc theo đường đi đều đang nghiên cứu thư pháp.

Khoang thuyền.

Rậm rạp bày đầy mẫu chữ khắc, khắp nơi tán loạn chữ viết mới, Phí Ánh Hoàn râu tua tủa tỏ ra có chút tiều tụy.

Giờ này khắc này, thuyền buôn đã qua phủ Đông Xương, dọc theo đường đi hắn đều đang nghiên cứu khải công thể.

“Bốp!”

Phí Ánh Hoàn ném bút lông, gọi người hầu trên thuyền tới, đầu tiên là rửa mặt tỉnh táo đầu óc, tiếp theo soi gương cạo đi râu dư thừa.

Không bao lâu, Triệu Hãn gõ cửa mà vào: “Công tử gọi ta có chuyện gì?”

Phí Ánh Hoàn chỉ vào mẫu chữ khắc đầy đất: “Mang bảng chữ mẫu của ta thu hết lại.”

Triệu Hãn chỉ đành khom lưng thu thập bảng chữ mẫu.

Phí Ánh Hoàn đứng khoanh tay, đột ngột hỏi: “Ngươi rốt cuộc xuất thân đại tộc nào?”

Triệu Hãn trả lời: “Chỉ là xuất thân nho hộ bình thường, nghe nói tổ tiên có người từng làm tri phủ.”

“Không có khả năng.” Phí Ánh Hoàn phi thường khẳng định nói, “Thể chữ lệnh tôn sáng chế, thu thập rộng rãi sở trường các nhà, hấp thu tinh túy danh gia các đời, thế nào cũng phải có lượng danh thiếp lớn cho hắn tham khảo mới được. Thể này nhìn như đơn giản, lại bao quát vạn tượng, vẻn vẹn một nho hộ bình thường, căn bản không có cái nội tình đó để có thể sáng chế!”

Triệu Hãn đối với thư pháp không có nghiên cứu gì, giờ phút này chỉ có thể lừa gạt: “Gia phụ quanh năm ra ngoài du lịch, ai cũng không biết ông hành tung nơi nào.”

Phí Ánh Hoàn thế mà tin, không truy hỏi chi tiết nữa, nhắc nhở: “Thể chữ lệnh tôn, thành riêng một phái, người mới học không thể tiếp xúc quá nhiều, nếu không thư pháp tất nhiên đi vào tà đạo.”

“Công tử dạy bảo đúng.” Triệu Hãn khiêm tốn tiếp nhận.

“Đi đi, ta một mình yên tĩnh chút.” Phí Ánh Hoàn phất tay nói.

Triệu Hãn thu thập xong các loại bảng chữ mẫu, khom người rời khỏi phòng, thuận tay mang cửa khoang thuyền đóng lại.

Phí Ánh Hoàn lại cầm bút viết xuống mấy chữ, nhìn trái nhìn phải, tâm tình phiền muộn, đã có chút dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.

Khải công thư pháp, bút họa đặc biệt kém, hình chữ đặc biệt chính, kết cấu đặc biệt vững.

Phí Ánh Hoàn nghiên cứu mấy ngày, đã có chút bị dẫn lệch đi, ưu điểm kết cấu hình chữ hắn chưa học được, bút họa ngược lại trở nên càng ngày càng kém sức.

Giống như cao thủ võ học, ngẫu nhiên có được một kỳ môn bí kíp, sau khi tu luyện dẫn tới kinh mạch hỗn loạn.

Học không đến, học không đến, sẽ mang người ta học phế!

Phí Ánh Hoàn thả lỏng cảm xúc, lấy ra một tấm mẫu chữ khắc danh gia, giống như trẻ con vừa học chữ, thật cẩn thận tiến hành mô phỏng, ý đồ mang ảnh hưởng của khải công thể hoàn toàn lau đi.

Mô phỏng một lát, Phí Ánh Hoàn lại nhặt lên khải công thể ném xuống.

Lặp lại so sánh, tinh tế đánh giá, như có chút suy nghĩ.

Không cần học hình của nó, chỉ cần hiểu ý của nó, ta cũng có thể tự thành một trường phái riêng!