Nhiễm Khải Minh đi theo Lạc Chi Dực ra khỏi ga tàu điện ngầm, lại tiếp tục im lặng không nói gì băng qua hai con đường nữa. Chờ đến lúc đi ngang qua cửa hàng McDonald’s mà bọn họ đã ăn trước đó, mắt thấy đi lên thêm một chút nữa là đến khúc cua phải tách ra, Nhiễm Khải Minh lúc này mới lần nữa đưa tay giữ chặt cánh tay cô, yên lặng đợi cô quay đầu lại.

Cô nhìn lại cậu, nhưng không nói gì. Cậu không đợi được một câu ‘Bỏ đi’ của cô, trong lúc nhất thời cố chấp kéo cánh tay cô không buông ra. Hai người giằng co trong chốc lát, cuối cùng dưới ánh nhìn chăm chú của cô, cậu chậm rãi buông tay ra.

Lạc Chi Dực đi về phía trước, đi được vài bước thì giơ cánh tay lên, hướng về phía sau vẫy vẫy, xem như tạm biệt.

Nhiễm Khải Minh khẽ nhíu mày, đang định tiến lên giải thích, chợt nghe thấy phía sau có người gọi tên cậu. Cậu quay người lại thì thấy dì út đang đứng cách mình không xa.

Dì út của Nhiễm Khải Minh mặc một chiếc áo khoác kaki ngắn đã phai màu, một chiếc quần ống đứng màu đen, trên chân là một đôi giày thể thao cũ kỹ mà sạch sẽ, tay cầm một cái túi da mềm màu cà phê, mộc mạc mà thận trọng đứng đó. Khi Nhiễm Khải Minh quay đầu lại, trong ánh mắt dì ấy tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Nhiễm Khải Minh bước qua đó, theo thói quen cầm lấy chiếc túi lớn trong tay dì ấy, nhẹ giọng hỏi sao dì ấy lại ở nơi này.

“À, là một đồng nghiệp trong nhà máy trước đây hẹn dì đi ăn trưa. Vừa rồi bọn dì ngồi trong cửa hàng McDonald’s, mỗi người ăn một phần ăn lớn, trò chuyện về những việc trong nhà. Ai ngờ lại trùng hợp như vậy, vừa ra ngoài chào tạm biệt cô ấy xong, xoay người lại đã nhìn thấy cháu.” Dì út giải thích xong, ngại ngùng cười cười.

“Vâng.” Nhiễm Khải Minh kiên nhẫn nghe dì ấy nói, ngẫm nghĩ rồi hỏi, “Nơi này cách chỗ cháu đang ở không xa lắm, dì có muốn tới ngồi chơi một lát không?”

“Được, nếu cháu cảm thấy tiện.” Dì út cười nói.

“Không có gì bất tiện cả.” Nhiễm Khải Minh xách chiếc túi lớn rồi dẫn dì ấy đến nơi cậu ở.

Dì út chậm rãi đi bên cạnh, đưa tay vỗ vỗ lưng cậu, vui mừng nói: “Cháu lại cao hơn trước nữa rồi.”

“Dạo này vẫn vậy, chắc là do ảo giác của dì thôi.” Nhiễm Khải Minh đáp lại.

“Mặc kệ là cao hay không cao, tóm lại là đã trưởng thành hơn.” Dì út vốn định mượn cơ hội này hỏi cậu xem một màn vừa xảy ra là có chuyện gì, nhưng nghĩ lại nếu đột ngột chuyển sang đề tài này thì có chút cứng nhắc, tốt nhất vẫn nên đợi lát nữa rồi hỏi.

Nhiễm Khải Minh biết rõ đầu gối của dì út không được tốt, vì thế chủ động đi chậm lại, mất thời gian gấp đôi bình thường mới về tới tiểu khu cũ.

Đây là lần đầu tiên dì út đến chỗ ở của Nhiễm Khải Minh, dì ấy trông thấy tiểu khu trồng nhiều cây xanh, hoa cỏ trong bồn cũng được chăm sóc rất tốt, còn có một chòi nghỉ mát và một hàng dụng cụ dùng để tập thể dục, không khỏi tấm tắc khen ngợi liên tục.

Nhiễm Khải Minh không nói gì.

Thẳng đến lúc ngồi trong phòng khách uống trà do Nhiễm Khải Minh mới pha, dì út mới tò mò hỏi một câu: “Trên đường đến đây cảm thấy nơi này rất yên tĩnh, lúc trước cháu nói ồn ào là ở đâu?”

Thật ra dì ấy đã sớm muốn đến thăm, nhưng Nhiễm Khải Minh luôn lấy lý do ‘nơi này có chút ồn ào’ để khéo léo cự tuyệt ý tứ muốn tới thăm của dì ấy.

Nhiễm Khải Minh chưa từng kể chuyện về gia đình Ngô Nga Liên cho dì út biết, càng đừng nói đến cái bạt tai kia, đời này cậu cũng sẽ không bao giờ nói ra.

“Hiện tại không ồn ào nữa rồi.” Nhiễm Khải Minh ngồi xuống đối diện dì út, chậm rãi vặn nắp một chai nước khoáng.

“Nhìn cháu ở chỗ này dì cũng thấy yên tâm rồi.” Dì út buông chén trà bằng sứ trắng xuống, trong đôi mắt nổi lên một tầng ánh sáng từ ái yêu thương, “Học hành cho tốt, thiếu cái gì thì nói cho dì biết, dì sẽ mua giúp cháu rồi gửi bưu điện tới đây là được. Cháu đừng chạy tới chạy lui nữa, cứ an tâm chờ đợi kỳ thi tháng Sáu năm sau, cũng đừng tự tạo áp lực cho mình, nhất định không có vấn đề gì, cháu từ nhỏ đến lớn đều là học sinh giỏi rồi.”

Nhiễm Khải Minh giữ im lặng.

Dì út thấy thế cười cười. Không biết có phải cảm thấy trên tay mình nên có gì đó mới tự nhiên hay không, dì ấy lại cầm lấy chén trà sứ trắng vừa mới buông xuống, thổi nhẹ mấy cái lá trà dính vào trên miệng chén.

Tầm mắt Nhiễm Khải Minh dừng trên ngón tay gầy gầy khô ráp của dì út, trong lòng có chút khó chịu.

“Phải rồi, người vừa rồi đi chung với cháu là ai thế? Nếu không nhìn nhầm thì đó là một cô gái phải không?” Tầm mắt của dì út từ trên lá trà chuyển qua khuôn mặt Nhiễm Khải Minh, cuối cùng dùng ngữ khí ôn hòa hỏi, “Là bạn học trước kia của cháu sao?”

“Không phải bạn cùng lớp, cô ấy là con gái của chủ nhà, ngôi nhà này là nhà của cô ấy.” Nhiễm Khải Minh chọn trả lời vào những điểm mấu chốt.

“Ồ, ra là vậy. Vậy bình thường cháu có hay gặp con bé không?” Dì út cũng không quên một màn vừa rồi, cháu trai của dì ấy thế mà lại đưa tay giữ chặt lấy tay của cô gái kia. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, nhất định dì ấy sẽ không thể tin được.

Nhiễm Khải Minh trả lời: “Cũng thỉnh thoảng gặp rồi nói chuyện phiếm thôi ạ.”

Cậu trực tiếp bỏ qua công việc làm thêm.

“Thỉnh thoảng gặp? Cháu gặp được ở đâu? Là cháu đi tìm cô ấy hay cô ấy đến tìm cháu?” Dì út dường như đang rất nghiêm túc phân tích từng câu nói của Nhiễm Khải Minh.

“Tóm lại là rốt cuộc dì muốn hỏi chuyện gì?” Nhiễm Khải Minh hỏi thẳng.

Vẻ mặt của dì út có chút xấu hổ, đúng lúc buông chén trà xuống, mấp máy môi, do dự đôi chút nhưng vẫn quyết định nói thẳng: “Cháu có biết mới vừa rồi dì bị cháu làm cho hoảng sợ không? Từ đằng xa dì nhìn thấy cháu đứng trên đường giữ chặt tay một người không buông, phản ứng đầu tiên là có phải cháu đã gặp phải rắc rối gì hay không, nhưng sợ mình nhận lầm người nên không dám trực tiếp gọi tên cháu. Chờ bước tới gần hai bước, cẩn thận nhìn lại thấy thật sự là cháu, mà người cháu đang lôi kéo hình như không phải đàn ông, mà là một cô gái…”

“Cô ấy vốn là con gái.” Nhiễm Khải Minh cắt ngang suy nghĩ của dì út.

“Vậy tại sao cháu lại lôi kéo tay cô ấy? Hành động như vậy không nên xảy ra giữa những người bạn bình thường, dì nói đúng chứ?”

Trong lòng Nhiễm Khải Minh có chút bực bội, dứt khoát nói: “Cháu không thể một hai câu nói rõ ràng với dì được, dì nhìn thấy cái gì thì chính là cái đó đi.”

Dì út nghẹn lời, trong lòng không khỏi có chút phát sầu. Tuy nói Nhiễm Khải Minh đã trưởng thành, muốn tiếp xúc với người khác phái là chuyện hết sức bình thường, nhưng nghĩ lại thì vẫn còn hơi sớm, nhất là giai đoạn này cậu nên chuyên tâm chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới, những nhân tố quấy nhiễu khác tốt nhất không nên xuất hiện vào lúc này.

Vì vậy, dì ấy chậm rãi hỏi cậu: “Cháu thích con bé à?”

Nhiễm Khải Minh nhìn thẳng vào ánh mắt của dì út, sau đó nói: “Không biết ạ, nhưng mỗi khi ở bên cô ấy cháu cảm thấy rất thoải mái, cả người như được thả lỏng.”

“Vậy con bé có thích cháu không?” Dì út lại hỏi.

“Chắc là cũng có cảm giác giống như của cháu.” Nhiễm Khải Minh nhớ tới chuyện bị Lạc Chi Dực hôn một mặt đầy nước miếng.

Dì út nhẹ nhàng thở dài một hơi, lời nói thấm thía mà sâu sắc: “Cháu có ấn tượng rất tốt với cô ấy đúng không? Dì cũng không phản đối chuyện này, dù sao thì kết giao bạn bè là một điều tốt. Nhưng dì vẫn phải nói thêm vài câu, cháu còn trẻ, ở giai đoạn này yêu đương vẫn còn hơi sớm. Dì nghĩ cháu và cô ấy làm bạn bình thường thì hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng đừng bao giờ bởi vì tò mò nhất thời hoặc bốc đồng mà thử những điều không nên thử, như vậy không tốt cho tương lai của cháu sau này. Cháu hiểu ý dì không?”

“Dì suy nghĩ nhiều rồi.” Nhiễm Khải Minh đùa nghịch nắp chai, rũ mắt nói, “Chúng cháu còn lâu lắm mới tới bước đó.”

“Dì cũng hy vọng là mình đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng người trẻ tuổi tinh lực tràn đầy, trong chuyện tình cảm dễ dàng nóng nảy mất khống chế.” Dì út uyển chuyển nói, “Nhất là đối với con gái, bọn họ rất dễ xúc động và làm việc theo cảm tính, chẳng may hãm quá sâu vào chuyện này sẽ chịu tổn thương vô cùng to lớn cả về thể xác lẫn tinh thần. Cháu là con trai, khi quen biết qua lại với con gái phải có chừng mực, ngàn vạn lần không thể làm thương tổn bọn họ.”

Nhiễm Khải Minh buông nắp chai trong tay xuống, vẻ mặt nghiêm túc, đột nhiên nói: “Dì đang sợ cháu giống như tên đàn ông cặn bã kia, coi phụ nữ như một thứ đồ chơi, sau khi chán thì xem như một tờ giấy lộn mà vứt đi sao?”

“Tất nhiên là không. Dì hoàn toàn tin tưởng cách làm người của cháu, làm sao có thể giống như tên đàn ông kia được? Nhưng điều dì muốn nói ở đây là cháu không nên tùy tiện nói yêu thương một cô gái, trừ khi cháu có thể cho cô ấy một tương lai sau này, nếu không đừng đắm mình trong những niềm vui nhất thời ấy. Còn đối với các cô gái thì sao, về mặt s.inh lý mà nói nguy hiểm càng lớn hơn…”

Dì út vừa chậm rãi lại dài dòng biểu đạt nỗi lo âu thầm kín của mình, nói suốt mười phút mà vẫn chưa có ý định dừng lại.

Thời gian dần trôi, giọng nói của dì ấy rơi vào tài Nhiễm Khải Minh càng lúc càng mơ hồ. Từ nhỏ đến lớn, cậu không biết đã nghe qua bao nhiêu lần dì út cùng mẹ nói tới chuyện này, đại loại như: “May mà thằng bé không giống với người đàn ông cặn bã kia”, “Chị tuyệt đối sẽ không bao giờ để thằng bé biến thành loại người như vậy”, “nhưng chị vẫn sợ sức mạnh của gien di truyền.” … Bọn họ nghi ngờ và lo lắng, nói cho cùng là không muốn tin tưởng vào bản thân cậu.

Mặc dù ba ruột bao lâu nay chưa từng xuất hiện trong cuộc đời cậu, nhưng lại tựa như hình với bóng gắn liền với cậu.

Cậu sẽ làm ra chuyện như vậy ư? Cậu đã nghe những lời này không biết bao nhiêu lần, và trong một khoảnh khắc nào đó, cậu gần như đã từng nghi ngờ chính bản thân mình, nhưng sau khi nghi ngờ qua đi thì chỉ còn lại tức giận và thất vọng.

Hôm nay cái bóng ấy lại lần nữa xuất hiện. Cậu chẳng qua chỉ vừa kéo tay một cô gái, dì út đã nghĩ tới một mặt ghê gớm đáng sợ kia, như thể cậu sẽ làm cho đối phương rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục. Giống như cậu không có tư cách để chạm vào cô dù chỉ là một chút vậy.

Lòng cậu chùng hẳn xuống, cảm xúc ấm áp xao động mấy tháng qua cũng bị ép buộc từng chút từng chút trở lại vị trí ban đầu, lý trí mà cậu đã rèn luyện từ nhỏ đến lớn một lần nữa quay về chiếm thế thượng phong.

Đúng vậy, bây giờ cậu có thể hứa hẹn với cô điều gì đây? Dù là bất cứ thứ gì cậu cũng không thể đảm bảo.

Dì út vẫn tiếp tục nói về những việc mà dì ấy cho rằng mình nhất định phải nói với cậu, thật lâu sau mới chịu dừng lại.

“Cháu biết dì đang lo lắng điều gì.” Sau khi dì út chấm dứt bài thuyết trình của mình, Nhiễm Khải Minh mới hờ hững cất tiếng, thậm chí giọng điệu còn trở nên khinh thường, “Nhưng cháu không thể nghĩ được nhiều như vậy, hiện tại vui vẻ không phải là được rồi sao? Vốn dĩ áp lực đã lớn, giờ chuyện gì cũng phải cân nhắc đắn đo thì sống còn ý nghĩa gì nữa? Hơn nữa, cháu cũng không hề miễn cưỡng ép buộc cô ấy.”

“Không miễn cưỡng là được sao? Cô ấy tự nguyện thì cháu nghĩ cháu không sao à? Vậy cháu thử nói xem cháu có thể cho cô ấy cái gì? Cháu có thể bảo đảm cô ấy sẽ luôn thích cháu? Hai người có thực sự phù hợp hay không? Những thứ này cháu phải suy nghĩ cho thật kỹ, nếu chưa nghĩ được rõ ràng thông suốt thì nhất định không thể xúc động.” Dì út vừa nghiêm túc lại dông dài lặp lại một lần nữa, “Cháu đã trưởng thành, phải học cách kiềm chế bản thân, làm việc gì cũng không thể chỉ vì sự vui vẻ nhất thời.”

Nhiễm Khải Minh đưa tay cầm lấy chén trà trước mặt dì út, nhìn thoáng qua rồi nói: “Nước lạnh rồi, dì muốn thêm không?”

Cái này rõ ràng là có ý tứ đuổi khách, dì út thật không nghĩ tới cậu lại nói như vậy.

“Dì biết dì lắm lời, nhưng cháu thực sự phải cân nhắc cho thật kỹ. Phàm là người thì phải biết kiềm chế bản thân, nhất là trong chuyện tình cảm, buông thả bản thân làm cho đối phương mang thai, đời này của cháu coi như xong rồi…”

“Không phải còn có thứ gọi là bao cao su sao? Dì cứ ở đây lo lắng cái gì vậy?” Tâm trạng của Nhiễm Khải Minh càng lúc càng phiền não, ngữ khí cũng có vẻ lạnh nhạt thờ ơ, thẳng thừng đứng dậy cầm chén trà đến bên cạnh bồn rửa, hỏi: “Còn muốn thêm nước không?”

Dì út sửng sốt, lập tức giữ im lặng. Kỳ thật dì ấy cũng hiểu hôm nay mình gây thêm phiền muộn cho cậu rất nhiều, nói thế nào thì cậu cũng là một người có chừng mực, không đến mức làm ra chuyện gì đó hoang đường, có lẽ là dì ấy cần tin tưởng cậu thêm vài phần. Sở dĩ dì ấy dông dài như thế, là bởi vì cho tới bây giờ dì ấy vẫn chưa có một đứa con của riêng mình, trong lòng đã sớm xem cậu như là con trai ruột mà mình sinh ra, nên nhịn không được lo lắng quan tâm mọi chuyện.

“Dì về đây, cháu nghỉ ngơi đi.” Dì út nhặt túi xách của mình lên, nhẹ nhàng nói lời tạm biệt.

Dì út đi rồi, Nhiễm Khải Minh rửa sạch cái chén trà, tiện tay đặt sang một bên, không ngờ vừa xoay người đã nghe thấy một tiếng vang lanh lảnh, nhìn lại thì chén trà đã vỡ nát trên nền gạch men trong phòng bếp.

Cậu khom lưng nhặt lên từng mảnh vỡ, có hơi dùng sức, ngón tay không chút phòng bị bất cẩn chạm vào những mảnh sứ sắc nhọn. Cậu thậm chí càng lúc càng dùng thêm sức, thô bạo nhặt đống sứ vụn này lên, cầm lấy ném vào trong túi rác.

Sau ngày đó, Lạc Chi Dực không gặp lại Nhiễm Khải Minh nữa. Lần này không ai trong hai người chủ động liên lạc với đối phương. Nhìn bề ngoài là bởi vì mỗi người đều bận rộn, không liên lạc cũng là điều bình thường, nhưng thực tế là bọn họ đột nhiên cắt đứt liên lạc, đương nhiên chuyện này ngoại trừ đương sự ra thì không ai hay biết.

Bởi vì Nhiễm Khải Minh không còn làm việc ở quán mì Hân Hân nữa, nên số lần ba Lạc và mẹ Lạc nhắc tới cậu cũng ít đi rất nhiều, dẫn đến ba chữ ‘Nhiễm Khải Minh’ cũng nhạt dần trong cuộc sống của Lạc Chi Dực.

Có một lần Lạc Chi Dực đi tới quán mì, trùng hợp gặp được chàng trai thay thế Nhiễm Khải Minh, còn tình cờ bắt gặp cậu ta và một khách nữ trẻ tuổi để lại phương thức liên lạc với nhau, trong đầu cô lập tức nảy ra suy nghĩ, nếu đổi lại là Nhiễm Khải Minh thì cậu tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Khoảnh khắc đó cô rất nhớ cậu, hận không thể lập tức chạy đi gặp cậu một chút, nhưng cô biết mình phải kiềm chế lại.

Lạc Chi Dực đem ‘đoạn tình cảm không được như ý muốn’ này chôn giấu trong lòng, người bên cạnh cũng không nhìn ra được sự đau lòng của cô. Cho dù là Trang Y Manh và Hứa Lẫm sau khi biết cô không tiếp tục liên lạc với Nhiễm Khải Minh nữa, cũng cho rằng bản thân cô đã nghĩ thông, tự mình chấm dứt mối tình khiến người ta choáng váng mê muội nhưng không có khả năng lâu dài này.

Chỉ có cô mới biết mình vẫn như trước đây, mỗi ngày đều lẩm bẩm đọc tên của cậu vài lần, chưa bao giờ lãng quên.

Vì để khắc chế tình cảm của mình, ngay cả tiểu khu cũ cô cũng ít khi lui tới. Trạng thái lảng tránh của cô kéo dài cho đến kỳ nghỉ đông. Mãi đến khi nhận được điện thoại của Trang Y Manh, cô mới quyết định đến tiểu khu cũ thêm một chuyến nữa.

Từ khi bắt đầu đi học cho đến kỳ nghỉ đông, suốt cả một học kỳ Trang Y Manh cũng không về nhà. Ba của cô ấy nói chờ nghỉ đông sẽ giúp cô ấy thuê một căn nhà bên ngoài, nhưng cô ấy không hy vọng quá nhiều về điều này, kết quả cũng chứng thực suy đoán đó là hoàn toàn chính xác, Trang Y Manh đã được nghỉ đông mà ba của cô ấy vẫn chưa đề cập đến việc thuê nhà.

Trang Y Manh đành phải gọi điện thoại cho ba mình để hỏi thăm, mới biết ông ta đã đi công tác từ hôm qua, phải đến chiều mai mới trở về. Ba Trang bảo con gái về nhà dọn dẹp đồ đạc trước, chờ ông ta trở về sẽ dẫn cô ấy đi tìm một người bạn cũ đã liên lạc từ mấy ngày trước. Trang Y Manh không dám về nhà một mình, cô ấy gọi điện thoại hỏi Lạc Chi Dực có thể cùng mình trở về một chuyến không, trong điện thoại, Lạc Chi Dực tỏ ý không có vấn đề gì.

Tuy Lạc Chi Dực gần đây đang thực tập tại một công ty hậu cần quốc tế, khối lượng công việc cũng không hề nhỏ. Nhưng nhận được lời thỉnh cầu của bạn tốt, cô vẫn là nghĩa bất dung từ chạy đi xin trưởng phòng cho phép mình được nghỉ thêm một tiếng đồng hồ, cộng với thời gian nghỉ trưa ban đầu, vừa vặn rảnh được hai tiếng rưỡi để đi cùng Trang Y Manh.

Thời gian gấp gáp, Lạc Chi Dực và Trang Y Manh sau khi gặp mặt thì ghé qua cửa hàng tiện lợi ăn một chút bánh mì lót bụng, sau đó chạy về tiểu khu cũ.

Khi sắp đến trước tòa nhà quen thuộc kia, Trang Y Manh khẩn trương đến mức trên người toát ra một tầng mồ hôi, hô hấp cũng có chút gấp gáp. Lạc Chi Dực thấy cô ấy có chút căng thẳng, bèn vỗ nhẹ bả vai cô ấy, nói mình sẽ cùng cô ấy đi lên lầu.

Trang Y Manh lấy chìa khóa ra mở cửa, sau khi nhanh chóng vặn nhẹ mấy cái thì thấy cửa bật mở, lúc này cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may bọn họ không đổi chìa khóa.

Khoảnh khắc mở cửa ra, Lạc Chi Dực ngửi thấy một mùi tổng hợp của dưa chua và đậu hũ thối hoà quyện vào nhau. Cô nhìn lên thì thấy trên bàn tròn trước mặt bày sẵn một bình dưa chuột muối chua, một cái đĩa nhỏ đựng đậu hũ thối, một chén cháo trắng cộng với một đôi đũa. Phòng khách không bật đèn, trước cửa sổ thủy tinh của phòng bếp bày hai tờ giấy cứng, che khuất ánh mặt trời làm cho cả căn phòng tối tăm mờ mịt. Bên trong một căn phòng truyền đến âm thanh của chiếc radio, đang phát một bài hát hiện rất thịnh hành.

Trang Y Manh và Lạc Chi Dực đưa mắt nhìn nhau, không biết bên trong là ai, cũng không dám lên tiếng.

Chỉ chốc lát sau, âm thanh của radio bị vặn nhỏ lại, có tiếng dép lê từ xa đến gần, là một người phụ nữ bước ra, mặc bộ quần áo ở nhà bằng nhung mỏng màu tím, trên đầu đội mũ. Người phụ nữ này mặt không biến sắc liếc mắt nhìn các cô một cái, không nói lời nào, trực tiếp ngồi xuống chiếc bàn tròn, cầm đũa bắt đầu khuấy cháo.

Đó là dì Lương.

Trang Y Manh không nói lời nào, Lạc Chi Dực nhẹ nhàng chào một tiếng “dì Lương”, sau đó bị Trang Y Manh kéo ra ban công.

Tất cả mọi thứ của Trang Y Manh đều bị để ngoài ban công, bởi vì cả một học kỳ không trở về nhà, hơn phân nửa không gian trống của ban công đã bị bà nội để đồ vật linh tinh cùng với hộp giày của Trang Tiểu Duệ chiếm cứ. Cô ấy nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, lấy ra từng món đồ vật quen thuộc từ trong góc, Lạc Chi Dực thì đứng ở một bên, hai tay mở ra một cái túi lớn, thuận tiện cho cô ấy ném đồ vào trong.

Thu dọn quần áo, sách vở và đồ dùng linh tinh xong, Trang Y Manh phát hiện có một thứ quan trọng không thấy đâu nữa, là ảnh cưới của ba mẹ.

Cô ấy coi bức ảnh cưới năm đó của bố mẹ là kỷ niệm thời thơ ấu duy nhất của mình. Ngay từ khi mẹ rời khỏi nhà, người mới còn chưa vào cửa, cô ấy đã gỡ bức ảnh cưới trên tường xuống, sử dụng tiền tiêu vặt của mình để mua một khung ảnh tinh tế, đặt bức ảnh vào trong khung, nhất quyết cất kín đi. Sau khi cô ấy chuyển ra ban công, bức ảnh cùng với khung ảnh vẫn đặt trên máy may, chưa bao giờ thay đổi vị trí, nhưng bây giờ tìm kiếm khắp nơi cũng không thể tìm thấy.

Cô ấy sợ bức ảnh được đặt ở góc nào đó bị vật khác đè lên, lại lật tìm thêm mấy lần nữa, nhưng vẫn không có, không khỏi có chút sốt ruột lo lắng.

“Có khi nào ở trong phòng khác không?” Lạc Chi Dực hỏi.

Sắc mặt Trang Y Manh tái nhợt, mồ hôi trên trán càng lúc đổ ra càng nhiều, cô bước nhanh vào phòng khách, mở miệng hỏi người phụ nữ đang ngồi ăn cháo: “Ảnh cưới năm đó của ba mẹ tôi đâu? Là mấy người đụng đến phải không? Bà để nó ở đâu rồi?”

Dì Lương đến cả mí mắt cũng không nâng lên, chỉ nói một câu: “Tôi động đến mấy thứ không đáng giá đó của cô để làm gì?”

Trang Y Manh vừa nghe vậy liền hoảng hốt, có một dự cảm không lành dâng lên trong lòng, vội vàng hỏi: “Rõ ràng từ trước đến nay tôi vẫn đặt nó ở trên máy may, giờ thì không còn nữa, có phải là mấy người đã ném đi không?”

“Cô nghĩ tôi không có việc gì làm à? Hơn nữa đồ đạc của cô tôi cũng không muốn chạm vào.” Dì Lương nhai sợi dưa chuột muối chua, thảnh thơi hưởng thụ bữa trưa của mình, cười khẽ nói, “À, mấy ngày trước bà nội của cô có bán một đống phế liệu đấy, nói không chừng là bán đi luôn rồi.”

Trang Y Manh lúc này tức đến đỏ mắt, bước lên trước đưa tay đẩy mạnh vai dì Lương. Người kia hoàn toàn không có chuẩn bị, bất thình lình bị cô ấy đẩy như vậy, ngay cả góc bàn cũng không kịp giữ lấy, cả người sững sờ như một khúc gỗ từ trên ghế trượt xuống, đũa trên tay cũng rơi xuống đất.

“Manh Manh, cậu làm gì vậy!” Lạc Chi Dực vội vàng kéo Trang Y Manh sang một bên, quát lên với cô ấy, “Có chuyện gì thì từ từ nói là được, sao cậu lại ra tay đánh người chứ?”

Lạc Chi Dực buông tay Trang Y Manh ra, lại vội vàng chạy đến kéo dì Lương đang ngã nhào dưới đất lên. Cũng may bà ta không có việc gì, chỉ là sau khi đứng dậy lập tức nhìn Trang Y Manh chửi ầm lên.

Trang Y Manh không có lực để chống trả, vừa nghĩ đến món đồ duy nhất có liên quan với mẹ đẻ được coi là vật phẩm trân quý mà nâng niu lại trở thành phế liệu bán đi, sau này cũng không thể tìm về được nữa, cô ấy không có cách nào chịu được đả kích này, từ từ ngồi xổm xuống ôm đầu, mặc cho tiếng chửi rủa đang ập tới xối xả. Cô ấy hối hận vì khi đó chỉ lo lắng cho mặt mũi của mình mà không mang theo nó về ký túc xá, sợ bạn cùng phòng nhìn thấy sẽ hỏi “Tại sao cậu lại mang cái này”, khiến cô ấy khó có thể giải thích. Bây giờ cô ấy hối hận đã không kịp nữa rồi, không có cách nào khác ngoài ôm mặt khóc.

Tiếng khóc của Trang Y manh quá thê lương, Lạc Chi Dực nghe xong cảm thấy rất đau lòng, tiến lên muốn kéo cô ấy đứng dậy, nhưng làm thế nào cô ấy cũng không chịu đứng lên. Lạc Chi Dực ở bên cạnh khuyên bảo, cô ấy vẫn giống như không hề nghe thấy, cả người lặng im không nhúc nhích. Bên kia dì Lương đang mắng chửi hăng say, giọng nói vang đến mức ngay cả hàng xóm đối diện cũng không nhịn được phải đẩy cửa ra hỏi: “Làm sao vậy? Không có chuyện gì xảy ra chứ?”

Trang Y Manh ngồi xổm khóc bao nhiêu lâu, dì Lương cũng mắng chửi bấy nhiêu thời gian, cuối cùng cô ấy khóc đến lả người, dì Lương cũng mắng đến thở hổn hà hổn hển. Lạc Chi Dực thấy thế dùng sức đỡ Trang Y Manh dậy, dẫn cô ấy chậm rãi đi ra cửa.

“Đồ đạc đã sắp xếp xong xuôi, đến lúc đó cứ để ba cậu mang tới cho cậu là được.” Lạc Chi Dực ôm bả vai cô ấy, dịu dàng nói, “Sắc mặt cậu không tốt lắm, có phải vừa rồi không ăn no nên hiện tại hạ đường huyết rồi không? Chúng ta đến cửa hàng tiện lợi mua cái gì nóng nóng ăn đi, những thứ khác tạm thời đừng quan tâm đến nữa.”

Lạc Chi Dực đỡ Trang Y Manh với sắc mặt tái nhợt ra khỏi cửa tòa nhà, bỗng nhiên trông thấy một người chạy tới, cô cẩn thận nhìn lại, là Trang Tiểu Duệ, trong lòng không hiểu sao có chút giật mình. Tại sao mới có một học kỳ không gặp, vóc dáng của cậu ta lại cao lớn nhanh như vậy? Hơn nữa còn cắt tóc ngắn ngủn, da ngăm ngăm đen, thoạt nhìn cường tráng như một con gấu, quả thực sắp không nhận ra nữa rồi.

Cậu ta nhìn thấy họ cũng không nói gì, chỉ khinh miệt liếc mắt một cái.

Trang Y Manh vừa rồi khóc quá dữ dội, giờ phút này có chút đầu váng mắt hoa, thật sự đi không nổi nữa, bèn dừng lại. Lạc Chi Dực thấy thế cũng không dám sốt ruột, dẫn cô ấy đến dưới một gốc cây bên cạnh nghỉ ngơi chốc lát.

Tuyệt nhiên không ngờ tới, ngay khi các cô đang nghỉ ngơi, Trang Tiểu Duệ bỗng nhiên chạy vội xuống lầu, trực tiếp lao về phía hai người, vừa chạy vừa thét lên: “Đồ khốn kiếp! Mất dạy! Dám động tay với mẹ tôi! Đi chết cho tôi!”

Tiếng gầm gừ của cậu ta làm cho Lạc Chi Dực vô cùng hoảng sợ, mắt thấy Trang Tiểu Duệ tựa như một con dã thú hung ác xông tới, cô không chút nghĩ ngợi lập tức đứng chắn trước mặt Trang Y Manh.

Trang Tiểu Duệ xông tới, đẩy Lạc Chi Dực ra, sau đó hung hăng đánh mạnh một cái xuống đầu Trang Y Manh, tiếp theo đó là thân thể suy yếu của Trang Y Manh lắc lư tại chỗ, rồi ngã gục trên mặt đất.

Lạc Chi Dực bị đẩy ngã xuống đất còn chưa kịp đứng lên, trơ mắt nhìn Trang Tiểu Duệ ra tay đánh đập chị gái mình tàn nhẫn, bên tai thậm chí còn nghe thấy tiếng máu ù ù chảy ngược, cô giận dữ hét lên, “Trang Tiểu Duệ, mau dừng tay lại”, sau đó không để ý đến đầu gối đang đau đớn, vội vàng đứng lên kéo kẻ đang hung hăng đánh người kia ra.

“Thứ nhiều chuyện thích xen vào việc của người khác!” Trang Tiểu Duệ thấy Lạc Chi Dực chạy đến túm lấy cậu ta thì điên cuồng mắng chửi cô một câu, rồi lập tức giơ tay đẩy cô ngã xuống đất một lần nữa.

Lạc Chi Dực lại ngã trên mặt đất, cô cắn răng đứng lên, tiếp tục vọt tới bên cạnh Trang Tiểu Duệ, dùng hết sức lực toàn thân cố gắng giữ chặt Trang Tiểu Duệ đang giống như kẻ điên kia lại, cho dù sức lực của cô không bằng một nửa cậu ta. Sau khi ngực bị khuỷu tay của cậu ta thô bạo đập cho một cái, cả người cô liền lảo đảo.

Cô đau đến hít sâu một hơi, thân thể lập tức ngã về phía sau, may mắn là phía sau có người kịp thời đỡ lấy cô.

Cô vừa mới đứng vững, đầu choáng váng cộng thêm hai tai ù đi, còn chưa kịp nhìn rõ người tới là ai thì đã ngửi được mùi hương quen thuộc. Chờ cô phản ứng lại, người nọ đã xông lên, dùng tư thái tàn nhẫn hệt như Trang Tiểu Duệ để đụng độ với cậu ta.

Sau khi thấy rõ ràng người tới là ai, trong lòng Lạc Chi Dực liền trầm xuống, vội vàng tiến lên muốn kéo bọn họ ra, ai ngờ bọn họ đánh nhau rất dữ dội, đánh đến mức quần nhau trên mặt đất, ôm chặt lấy nhau lăn ra xa mấy mét.

Cô muốn nói gì đó, nhưng ngực đau đớn khiến cô tạm thời nói không nên lời, đành dùng sức cắn chặt răng, nhịn đau đuổi theo.

Đáng sợ chính là, cô vừa đuổi theo được hai bước thì nghe thấy tiếng cầu cứu yếu ớt sau lưng, vô thức quay đầu lại chợt thấy Trang Y Manh đang nằm sóng soài trên đất, dưới đầu lại tràn ra một vũng máu tươi, nhanh chóng chảy ra bên ngoài.

Cô cảm thấy trái tim mình sắp nổ tung, đầu óc lúc này trống rỗng, thần kinh vận động hoàn toàn rối loạn, không biết bây giờ nên đi giúp đỡ Nhiễm Khải Minh trước hay là nên cứu Trang Y Manh trước.

“A! Hai người đang làm gì vậy? Đánh nhau thế này là muốn đánh chết người hả?” Có một người đàn ông trung niên đi ngang qua nhìn không nổi nữa, xông về phía hai người đang đánh nhau, gào lên: “Dừng tay lại ngay!”

Lạc Chi Dực bị giọng nói của ông ấy thức tỉnh, nháy mắt khôi phục lại lý trí. Nếu đã có người đi khuyên can, cô nhanh chóng chạy tới bên cạnh Trang Y Manh, dìu người đang té ngã trên mặt đất dậy, hai tay nâng mặt cô ấy lên nhìn, máu ở trên mặt đều là máu mũi. Cô khản giọng gọi tên của Trang Y Manh, nhưng không có tiếng trả lời. Khuôn mặt Trang Y Manh tái nhợt như tờ giấy, đôi môi một chút huyết sắc cũng không có, ngón tay lạnh lẽo, cả người ở trong trạng thái hôn mê, không hề nhúc nhích.

Lạc Chi Dực sốt ruột nhìn sang bên cạnh, điện thoại di động trong túi quần trước đó đã bị Trang Tiểu Duệ lôi kéo làm văng ra xa mấy mét. Cô mơ hồ trông thấy ở phía xa có ai đó đang đi đến, lập tức hét lên: “Xin làm ơn gọi giúp cho tôi một xe cứu thương! Van xin mọi người! Làm ơn hãy nhanh lên!”

Từ xa có hai người phụ nữ nghe tiếng chạy tới, một người hỗ trợ chăm sóc Trang Y Manh, một người lấy điện thoại di động ra gọi xe cứu thương.

Bên kia, người đàn ông trung niên tốt bụng vẫn cố gắng tách hai cậu thiếu niên đang đánh nhau túi bụi ra, vừa hành động vừa hô “Thêm vài người giúp đỡ đi”. Ngay sau đó, một số người hàng xóm cũ sống ở tầng trệt nghe thấy tiếng chạy ra ngoài.

Khóe miệng Nhiễm Khải Minh chảy máu, đôi mắt lạnh lùng như băng, hai đầu gối đặt trên đùi Trang Tiểu Duệ, vung quyền đánh mạnh vào mặt cậu ta, một quyền lại một quyền.

Trang Tiểu Duệ liều mạng giãy dụa, há miệng cắn chặt tay Nhiễm Khải Minh, lại nhân lúc mấy giây ngắn ngủi này, giơ tay kia lên đập mạnh vào huyệt thái dương của Nhiễm Khải Minh. Nhiễm Khải Minh nhanh chóng né tránh, sau đó dùng đầu gối hung hăng đập vào chân Trang Tiểu Duệ một cái, thấy cậu ta nghiêng đầu, há miệng ra, Nhiễm Khải Minh lập tức thu hồi nắm đấm, trên mặt như băng sương lóe lên một tia căm hận hiếm thấy, nhắm thẳng vào huyệt thái dương của Trang Tiểu Duệ vung một quyền.

“Nhiễm Khải Minh!” Lạc Chi Dực vừa buông Trang Y Manh ra liền chạy về phía Nhiễm Khải Minh, một giây đó cô vô cùng hoảng hốt, cảm giác như sắp xảy ra chuyện gì đó, nỗi sợ hãi giống như rơi xuống vách đá khiến cô nhịn không được hét lên, “Cậu dừng tay! Đừng đánh cậu ta nữa!”

Nhiễm Khải Minh thu tay lại, nắm đấm vừa vặn lướt qua mặt Trang Tiểu Duệ.

Người tốt bụng bên cạnh cuối cùng cũng tìm được cơ hội, đưa tay kéo Nhiễm Khải Minh ra khỏi người Trang Tiểu Duệ. Trang Tiểu Duệ bắt được khoảng trống, lập tức nhấc chân hung hăng đá vào bụng Nhiễm Khải Minh. Nhiễm Khải Minh cảm giác được một trận đau nhức, đầu mày khẽ nhíu lại. Người tốt bụng sợ cậu lại đánh trả, đầu đầy mồ hôi vội vàng túm chặt lấy cậu không buông, dùng hết sức kéo cậu sang một bên, miệng không ngừng nói “Chàng trai trẻ đừng xúc động, nếu chẳng may xảy ra chuyện không hay sẽ hối hận cả đời”.

Dưới sự kêu gọi khuyên bảo của những người tốt bụng, lại thêm mấy người hàng xóm cũ khác cũng tới, một trái một phải đè Trang Tiểu Duệ lại. Trang Tiểu Duệ trừng đôi mắt đỏ tươi, cả người giống như rơi vào trong trạng thái điên cuồng, bọn họ sợ không giữ được cậu ta bèn hướng lên lầu gọi tên dì Lương.

Khi dì Lương xuống lầu vừa đúng lúc xe cứu thương cũng chạy tới. Hai bác sĩ và y tá từ trên xe bước xuống, nhanh chóng khiêng Trang Y Manh lên cáng cứu thương.

Lạc Chi Dực đã đi tới bên cạnh Nhiễm Khải Minh, hai tay nâng khuôn mặt của cậu lên, cẩn thận nhìn xem vết thương trên mặt cậu.

Dì Lương giống như bảo vệ xông về phía con trai mình, khi phát hiện khuôn mặt con trai bị đánh thành đầu heo, cả người run rẩy đến nói không nên lời, mạnh mẽ xoay người, không nói hai lời đi về phía người đã đánh con trai mình.

“Chờ một chút!” Lạc Chi Dực đúng lúc chắn trước mặt Nhiễm Khải Minh.

Một cái tát của dì Lương liền rơi vào mặt Lạc Chi Dực.

Nhìn thấy mình đã đánh nhầm người, vẻ mặt của dì Lương có chút sững sờ, tâm trạng hoảng hốt, tựa hồ không biết bước tiếp theo nên làm gì. Dì Điền hàng xóm vừa rồi cũng đi theo bà ta xuống lầu, nhân cơ hội kéo bà ta sang bên cạnh, quát: “Sao cô dám ra tay đánh Đại Lạc? Lúc trước khi ba mẹ Đại Lạc ở đây đã giúp đỡ mọi người bao nhiêu là việc, cô quên hết rồi à? Mỗi lần tết đến lại tặng mì miễn phí cho chúng ta, cô cũng quên rồi sao? Hôm nay thế mà cô lại lấy oán báo ân?”

Dì Lương không nói một tiếng nào, bàn tay mới vừa đánh người nhịn không được run rẩy, trong lúc nhất thời không biết giải thích như thế nào.

Dì Điền quát mắng xong lại giáo dục bà ta: “Cũng bởi vì người lớn các cô hở cái là đánh người, nên con cái sau khi mưa dầm thấm đất cũng trở thành cái đức hạnh này! Ngoài việc đánh người, gia đình của cô còn có thể làm gì nữa? Từ già đến trẻ, cả ngày ồn ào đến gà bay chó sủa. Mười mấy năm nay, cô hãy đếm thử xem gia đình các người cho chúng tôi được mấy ngày yên tĩnh? Cách dăm ba bữa lại ầm ĩ, bộ các người không biết xấu hổ sao? Để tôi nhắc cho cô nhớ, vừa rồi tôi nhìn thấy con gái của cô được người ta đưa lên xe cứu thương đấy, cô xác định là bây giờ mình không cần đến bệnh viện ngó ngàng một chút? Sao thế, hay là mẹ kế vô tình vô nghĩa, mặc kệ sự sống chết của con bé? Chờ chồng cô về mà biết chuyện này, cô không sợ ông ta sẽ hận cô cả đời sao? Thế nào? Chỉ có mình cô là biết đau lòng cho con trai, còn ông ta không biết đau lòng cho con gái của mình à? Tự cô suy nghĩ lại cho rõ ràng đi!”

Tay dì Lương càng run rẩy hơn, quay đầu đi, mặt lạnh không nói nửa lời.

Lạc Chi Dực đứng một bên nhìn vết thương trên mặt Nhiễm Khải Minh, cánh mũi chua xót, rất muốn khóc lớn một hồi, nhưng cô nhịn xuống, nhẹ nhàng nhào tới đưa tay ôm lấy cậu, cũng để ngoài tai lời yêu cầu ‘Để tôi nhìn mặt chị thử xem’ của cậu, chỉ lo ôm chặt lấy cậu.

Cô biết giờ khắc này chỉ có ôm chặt lấy cậu mới có thể tìm lại cảm giác an tâm quen thuộc của mình.



Tác giả có lời muốn nói:

Nhìn hai người quan tâm lẫn nhau mà có chút đau lòn