Năm năm sau.

Lạc Chi Dực vừa dừng xe chuông điện thoại di động đã vang lên, cô từ trong túi áo lấy ra, là Trương Xuyên Khản gọi tới, vừa muốn nhận thì đối phương lại cúp máy. Cô có chút nghi ngờ gửi một tin nhắn Wechat cho anh ấy, ba chữ đơn giản: “Chuyện gì vậy?”, sau đó cất điện thoại vào trong túi áo, trực tiếp đi vào trong quán Lửa Gầm.

Bây giờ là 2 giờ 20 phút chiều, việc kinh doanh buổi trưa của quán lẩu đã kết thúc, chỉ có nhân viên quét dọn đang dọn dẹp vệ sinh. Lạc Chi Dực gấp gáp bỏ túi xuống, chạy vào nhà vệ sinh trước.

Cô có chút mệt mỏi, giải quyết xong ‘nỗi buồn’ thì giật nước bồn cầu, sau đó không vội đi ra ngoài mà chống cằm nhìn giày của mình. Nửa phút sau, cô nghe thấy vài tiếng bước chân vội vàng đang tới gần, theo thói quen tập trung tinh thần.

“Anh chạm vào chỗ nào của em vậy? Anh gấp gáp cái gì? Chuyện chính vẫn chưa nói xong đâu.” Một giọng nữ hờn dỗi vang lên ở cửa phòng nhà vệ sinh, “Anh nói thử xem lúc nào mới có thể để bạn em đến công ty bên đó làm?”

“Lúc nào đi làm thì phải xem biểu hiện của em.” Một giọng nam càn rỡ vang lên sau giọng nữ.

“Biểu hiện của em còn chưa đủ tốt sao? Anh còn muốn thế nào?”

Sau đó Lạc Chi Dực nghe thấy “bịch” một tiếng, hình như người đàn ông đang dùng sức đè người phụ nữ lên cửa nhà vệ sinh, ngay sau đó âm thanh bọn họ thân mật truyền vào tai của cô.

Người đàn ông giơ hai cánh tay lên rồi giam hai cánh tay của người phụ nữ lên cửa, miệng vội vàng tới gần khuôn mặt của cô ấy, người phụ nữ quay mặt đi, nhắm mắt lại, tần suất hô hấp có hơi gấp gáp.

“Cô bé của anh, dạo này cứ nhắm mắt lại đều là hình bóng của em.” Người đàn ông cũng nhắm mắt lại, nói với giọng điệu vừa kìm nén vừa nôn nóng, “Tối hôm qua còn suýt gọi nhầm tên vợ thành tên em, thiếu chút nữa là hỏng chuyện rồi.”

“Chuyện anh đã đồng ý với em thì phải làm được.” Hô hấp của người phụ nữ có chút hổn hển, “Anh đừng có quên….”

“Anh không quên, cũng đã dặn dò hết rồi, đoán chừng vài ngày nữa sẽ thực hiện thôi.” Người đàn ông bỉ ổi cười một tiếng, lập tức buông một cánh tay của cô ấy ra, bỏ tay xuống, vội vàng thăm dò về phía eo của cô ấy.

Tay của anh ta vừa đụng đến lớp vải trên eo người phụ nữ, đột nhiên cổ tay bị giữ lại, giống như xuất hiện một sức mạnh muốn ngăn cản anh ta tiếp tục. Anh ta cũng không nóng vội, ngược lại còn nhắm chặt hai mắt, nở nụ cười say mê: “Hửm? Cô bé, lạt mềm buộc chặt sao?”

“Cái gì?” Người phụ nữ cũng mơ mơ màng màng không biết rõ tình hình, nũng nịu hỏi, “Anh đang nói cái gì vậy?”

“Cái gì cái gì!” Lạc Chi Dực hét lên, cánh tay đột nhiên dùng lực hướng xuống, hung hăng vặn cổ tay người đàn ông.

Đôi nam nữ đồng thời bị giọng nói với âm lượng cao gần trong gang tấc của cô đánh thức, đồng loạt mở to mắt, khi nhìn thấy người trước mặt liền kêu “A” một tiếng.

“Quản lý Lạc?” Người đàn ông trừng to mắt, phản ứng đầu tiên sau khi xác định mình không nhìn lầm là vội vã dùng tay đẩy cô gái vốn đang định chiếm tiện nghi ra, giống như một người không liên quan, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi, giữa trưa tôi có uống một ít rượu, đầu choáng mắt hoa nên nhất thời hồ đồ nhận nhầm người…”

“Quản đốc Mậu, anh hồ đồ đến mức nhận nhầm vợ mình sao?” Lạc Chi Dực kinh ngạc nói, “Không đúng, vợ của anh vừa ở cữ không bao lâu, bây giờ chắc đang ở nhà dỗ đứa bé ngủ trưa, cô ấy làm sao có thể xuất hiện trong quán lẩu của chúng ta được?”

“Tôi rất xin lỗi, tôi cảm thấy rất xấu hổ vì chính hành vi vừa rồi của mình.” Quản đốc Mậu nhanh chóng nhận lỗi, dáng vẻ cũng rất đúng mực, đưa tay lên cho mình một cái tát thật mạnh, lắc đầu nói: “Tôi không bằng cầm thú.”

Lạc Chi Dực nhanh chóng nhìn sang người mà anh ta gọi là ‘cô bé’, là thực tập sinh Lan Lan ở quán lẩu.

Lan Lan mặc váy dài bó sát người, chân đi giày cao gót, đang ôm cánh tay mình không nói một lời, cả người giống như bị đóng băng, chỉ có lông mi dài không ngừng run rẩy cho thấy trong lòng cô ấy đang rất luống cuống.

“Lan Lan, cô có biết mình vừa làm cái gì không?” Lạc Chi Dực hỏi cô ấy.

“Tôi cũng cảm thấy rất xấu hổ vì hành vi vừa rồi của mình.” Lan Lan cúi đầu nói, “Tôi bằng lòng nhận lấy tất cả hình phạt.”

“Chờ đến bốn giờ hơn chị Trịnh đến, cô đi tìm chị ấy thanh toán tiền lương tháng này, sau đó rời đi.” Lạc Chi Dực nói xong, ánh mắt lại dời về phía quản đốc Mậu, “Anh cũng giống vậy, rời đi.”

Quản đốc Mậu đầu tóc rối bời, nghe vậy thì ‘ớ’ một tiếng, nhanh chóng thành khẩn cầu xin tha thứ: “Quản lý Lạc, nể tình tôi lần đầu vi phạm, lần này bỏ qua được không. Cô cũng biết vợ của tôi vừa sinh em bé, chi tiêu trong nhà cũng nhiều hơn, áp lực của tôi rất lớn, nhất thời hồ đồ mới làm ra chuyện không bằng cầm thú thế này, tôi biết sai rồi.”

Anh ta nói xong lại đưa tay lên tự cho mình thêm một cái tát thật mạnh.

“Loại chuyện này không có cái gọi là vi phạm lần đầu, đã phạm sai lầm thì phải cút ngay.” Lạc Chi Dực nghiêm túc nói.

Quản đốc Mậu nhìn thái độ nghiêm túc của cô, lúng túng gật đầu biểu thị là cô nói đúng. Nhận thấy hành vi của mình hôm nay quả thực khiến người ta ghét bỏ, anh ta lại cam đoan bản thân sẽ không tái phạm lần nữa. Nhưng chờ anh ta nói xong những lời này, nhìn thái độ của Lạc Chi Dực vẫn không chút thay đổi, bèn thu lại bộ dạng thảm hại vô cùng đáng thương, hỏi cô một câu.

“Xin hỏi cô chuẩn bị đuổi việc tôi theo quy định nào của quán? Ý của tôi là cho dù đời tư của tôi không đúng, là một tên rác rưởi tệ hại, nhưng ở trong công việc tôi không phạm sai lầm nào có đúng không? Hơn nữa cô cũng không cần bàn bạc với hai ông chủ lớn khác, chỉ một mình cô trực tiếp quyết định sao?”

Lạc Chi Dực biết anh ta ám chỉ chuyện gì, anh ta là họ hàng của Phó Thao Minh, lúc trước tiếp nhận chức quản đốc của quán lẩu cũng là nhờ đi cửa sau này. Anh ta là người khôn khéo, am hiểu về mối quan hệ cá nhân, nói là quản đốc nhưng thật ra cũng đang làm công việc marketing và tiếp thị khách hàng, về phía Phó Thao Minh anh ta cũng rất biết cách nói chuyện, nên không cảm thấy việc xấu xa mình làm ở cửa phòng vệ sinh hôm nay đáng để bị đuổi việc.

“À, tôi suýt nữa thì quên mất, anh là nhân viên chính thức, dựa vào một mình tôi đúng là không thể đuổi việc anh, tôi cần phải nói chuyện với bọn họ một chút.” Lạc Chi Dực bị anh ta âm thầm mỉa mai cũng không nổi giận, từ tốn nói, “Anh chờ kết quả đi.”

Quản đốc Mậu giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười giả dối, không nói nhiều lời nữa.

Chờ Lạc Chi Dực đi ra khỏi nhà vệ sinh, anh ta lập tức nhíu mày, dùng ánh mắt bực bội nhìn về phía Lan Lan, lẩm bẩm: “Xui xẻo. Nếu không phải cô cứ hối thúc, cả ngày tới giục tôi, thì hôm nay cũng sẽ không bị cô ta bắt gặp. Bây giờ tôi nói cho cô biết, đối với chuyện cô đổi công việc tôi không có tâm trạng để giúp đỡ nữa.”

Lan Lan nghe vậy, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, tiến lên một bước vung tay cho anh ta một cái tát, nhân lúc trước khi anh ta kịp phản ứng nhanh chóng nhổ vào anh ta một bãi nước bọt, cười lạnh nói: “Bà đây mới là người xui xẻo nhé. Tôi vậy mà lại đi tin những lời nói nhảm của anh, còn phải nhịn cái gương mặt này lâu như vậy! Buồn nôn chết đi được!”

Quản đốc Mậu sờ nước bọt trên mặt, nghiến chặt răng, nếu không phải nghĩ đến chuyện Lạc Chi Dực giờ này vẫn còn ở trong quán, anh ta hận không thể xông lên trực tiếp xé con bé này ra.

Lạc Chi Dực tới tận chín giờ khuya mới rời khỏi quán lẩu. Trên đường về khu chung cư Gia Gia, cô vẫn luôn suy nghĩ phải nên làm thế nào để nói rõ với hai ông chủ khác của quán lẩu về tính nghiêm trọng của chuyện quản đốc Mậu, cô phải nghĩ ra một lý do hợp lý để anh ta rời đi. Cô đương nhiên biết rất khó để quản đốc Mậu rời đi, bởi vì anh ta là họ hàng của Phó Thao Minh, Phó Thao Minh nhất định sẽ nói thay cho anh ta. Nghĩ đến điều này cô lại thấy vô cùng phiền muộn.

Lạc Chi Dực về đến nhà thì nhìn thấy một tờ giấy được để lại trên bàn ăn, là chữ viết của ba Lạc, ông nói đưa vợ đi xem phim, bảo cô đi ngủ trước. Cô cười cười lấy một quả táo trong đĩa trái cây, trực tiếp cắn một miếng rồi đi đến sô pha ngồi xuống, đang chuẩn bị xem TV một lúc thì nhận được điện thoại của Trương Xuyên Khản.

“Sao vậy? Giọng nói nghe có chút buồn bực?” Trương Xuyên Khản hỏi.

Lạc Chi Dực nói chuyện của quản đốc Mậu cho anh ấy biết.

“Anh ta làm như vậy là rất ghê tởm, nhưng cũng không đến nỗi có thể đuổi việc anh ta. Dù sao cuộc sống riêng tư của nhân viên cũng thuộc về đời tư, chỉ cần trong công việc không có vấn đề gì thì cũng không thể quá so đo.” Trương Xuyên Khản phân tích ở trong điện thoại.

Lạc Chi Dực khẽ nhíu mày, không ngờ anh ấy lại nói như vậy.

“Nghe anh nói như vậy nên em tức giận sao?” Trương Xuyên Khản dịu dàng hỏi.

“Bỏ đi, mỗi người có một suy nghĩ khác nhau.” Lạc Chi Dực nói.

“Anh không nói thay cho tên đàn ông cặn bã kia. Anh ta phản bội vợ, vừa có con không bao lâu đã muốn chiếm tiện nghi của thực tập sinh, anh nghe cũng thấy chán ghét, hận không thể đánh vào mặt anh ta mấy cái. Nhưng nói đi nói lại anh nhất định phải suy nghĩ cho em, em kiên quyết muốn đuổi việc anh ta sẽ rất khó, dù sao anh ta cũng là họ hàng của ông chủ Phó, anh cảm thấy em phải cho anh ta chút mặt mũi.” Trương Xuyên Khản nói.

“Em sẽ nghĩ cách.” Lạc Chi Dực nói thêm với anh ấy vài câu, sau đó kết thúc cuộc điện thoại.

Sáng sớm ngày kế tiếp, Lạc Chi Dực nói chuyện của quản đốc Mậu vào nhóm ‘Chúng ta cũng có thể là một hội đồng quản trị trong tương lai’. Kết quả không có gì bất ngờ, Phó Thao Minh gửi vài câu phê bình quản đốc Mậu vào nhóm, cuối cùng lại nói: “Cho anh ta thêm một cơ hội đi, xem như là vì vợ và con của anh ta, nếu anh ta bị mất việc ngay lập tức thì phải nuôi gia đình như thế nào? Hơn nữa năng lực làm việc của anh ta quả thật không tệ, kinh nghiệm liên quan cũng phong phú. Bây giờ để anh ta rời đi, chúng ta cũng khó tuyển được một người gần giống như anh ta trong thời gian ngắn, chứ đừng nói là giỏi hơn anh ta.”

Một ông chủ khác là Hứa Sâm Dương cũng đồng ý với ý kiến của Phó Thao Minh, kết quả hai chọi một, Lạc Chi Dực tạm thời không có cách nào để đuổi việc quản đốc Mậu.

Nhận được kết quả này, cô buồn phiền đến nỗi bữa trưa chỉ uống một ly cà phê, đúng là tức giận cũng đủ no.

Bởi vì Hứa Sâm Dương là cháu trai của ông nội Hứa Lẫm, lớn hơn Hứa Lẫm mấy tuổi, có hiểu biết về đầu tư, lúc ấy chính là do Hứa Lẫm làm trung gian để anh ta tham gia đầu tư vào quán lẩu của Lạc Chi Dực, nên chuyện liên quan đến quán lẩu Lạc Chi Dực đều sẽ nói với Hứa Lẫm.

Nghe thấy lời phàn nàn của Lạc Chi Dực, Hứa Lẫm an ủi cô: “Bỏ đi, thời gian còn dài, quản đốc Mậu này chúng ta sẽ có cách gây khó dễ anh ta. Từ hôm nay trở đi cậu cứ theo dõi sát sao anh ta, một khi anh ta phạm sai lầm nhỏ hãy phóng đại nó lên, tớ không tin không tìm ra được sơ hở của anh ta.”

Lạc Chi Dực nghĩ thầm, cũng chỉ có thể làm như vậy.

“Được rồi, cậu nghĩ đến chuyện gì vui vẻ chút đi, ví dụ như đã bàn bạc xong chuyện cuối tuần này tới nhà Manh Manh liên hoan, cậu đừng có quên đấy.” Hứa Lẫm nhắc nhở cô, “Chúng ta đã lâu lắm rồi chưa gặp nhau.”

“Đâu dám quên chứ.”

“Cậu sẽ đưa Trương Xuyên Khản tới sao?”

“Tớ vẫn chưa nói cho anh ấy biết, cũng không biết là có đồng ý đi cùng không.”

“Tớ thấy anh ta có vẻ khó mời đấy. Các cậu ở bên nhau sắp bốn tháng rồi nhỉ? Tớ đã gửi lời mời chân thành cho anh ta ít nhất bốn lần, nhưng anh ta không lần nào tới.” Hứa Lẫm cười nói, “Anh ta sao vậy? Tránh né bọn tớ à? Bọn tớ cũng đâu vặn vẹo hỏi chuyện gì, anh ta việc gì phải sợ nhỉ?”

“Tớ sẽ hỏi lại, có lẽ lần này anh ấy sẽ đồng ý.”

“Bỏ đi, anh ta không muốn tới thì cậu cũng đừng miễn cưỡng.” Hứa Lẫm bổ sung, “Tớ chỉ muốn xem anh ta đối xử với cậu như thế nào thôi.”

“Anh ấy đối xử với tớ không tệ, trong công việc có gì phiền lòng tớ đều kể cho anh ấy nghe, lần nào anh ấy cũng kiên nhẫn nghe tớ nói.” Lạc Chi Dực nói, “Hơn nữa ba tớ và chú Trương là bạn cũ, anh ấy cũng không dám đối xử tệ với tớ.”

“Nhưng sao tớ cứ cảm thấy các cậu là lạ? Có cảm giác như vì ba mẹ nên hai người mới miễn cưỡng ở bên cạnh nhau ấy?”

“Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tình yêu cũng không phải chỉ có một cách để hòa hợp, bọn tớ cảm thấy không có vấn đề gì là được.” Lạc Chi Dực cười nói.

“Cũng đúng, cậu vui vẻ là được rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Lạc Chi Dực cũng suy nghĩ về quan hệ giữa mình và Trương Xuyên Khản một hồi lâu.

Không sai, cô ở bên cạnh Trương Xuyên Khản sắp bốn tháng rồi, nhưng bọn họ gần như vẫn luôn dừng lại ở chuyện cùng nhau ăn cơm. Bọn họ đã nắm tay, cũng đã ôm nhau, nhưng không có chuyện gì khác. Có đôi khi cô không khỏi nghi ngờ bọn họ có thể đi bao xa, bởi vì càng ở chung càng giống anh em. Trương Xuyên Khản và cô cũng không công khai tình cảm trên vòng bạn bè, vòng bạn bè của anh ấy càng không có một tấm hình nào của cô, chuyện này đối với cô cũng không quan trọng, cô hoàn toàn không chạnh lòng về chuyện ‘Bạn trai không muốn công khai tôi trên vòng bạn bè thì nên làm gì?’. Ngoại trừ ba mẹ Trương Xuyên Khản đã từng gặp ra, cô chưa từng gặp bất kì đồng nghiệp hay bạn bè nào của anh ấy. Công ty anh ấy liên hoan hay tụ họp bạn bè cũng chưa từng muốn cô đi theo, mà khi cô mời anh ấy đến gặp mặt nhóm bạn thân của cô thì anh ấy cũng khéo léo từ chối. Cô không biết tại sao lại khéo léo từ chối như vậy, nhưng cũng không hỏi tới cùng.

Lúc trước tại sao lại đồng ý lời theo đuổi của anh ấy? Cô nghĩ có thể là do giai đoạn đầu lập nghiệp sau khi xin nghỉ việc quá khó khăn và quá áp lực, nên nóng lòng muốn tìm người chia sẻ tâm tình. Trong những ngày tháng đó, cô thường xuyên nói chuyện phiếm, kể ra đủ loại thất bại mình gặp phải, anh ấy lần nào cũng kiên nhẫn nghe hết và chưa từng ngắt lời cô, còn giúp cô phân tích, trừ chuyện đó ra anh ấy cũng sẵn sàng dùng hành động thực tế để cùng cô giải quyết vấn đề. Thời gian dài, cô cảm thấy mình trưởng thành hơn, ở bên anh ấy có cảm giác rất thoải mái, bởi vậy khi anh ấy nói “Em có thể làm bạn gái anh hay không?”, cô suy nghĩ hai ngày rồi cuối cùng cũng đồng ý.

Phụ huynh hai bên là bạn cũ nên hiểu rõ lẫn nhau, xem như môn đăng hộ đối, đều rất vui khi thấy điều đó xảy ra. Đặc biệt là tuổi tác của Trương Xuyên Khản không còn nhỏ nữa, bà ngoại cô và bà ngoại anh ấy đều giục cưới rất gay gắt, Trương Xuyên Khản tìm bạn gái vì muốn kết hôn, ba mẹ Lạc Chi Dực cảm thấy anh ấy rất có thành ý.

Trương Xuyên Khản mập hơn nhiều so với mấy năm trước, tính cách cũng càng ngày càng khoan hậu, nên Lạc Chi Dực cảm thấy làm người yêu anh ấy cũng không tệ.

“Tình yêu không phải phim thần tượng.” Đây là câu nói Lạc Chi Dực nghe thấy người xung quanh nói rất nhiều trong mấy năm gần đây. Lúc trước cô rất khinh thường điều này, bây giờ lại cảm thấy có lý. Nhất là cô đang bôn ba vì chuyện thành lập quán lẩu, những ngày mệt mỏi đến mức sắp gục ngã, thật sự hi vọng có một người có thể lắng nghe muộn phiền của cô và giúp cô một cách thích hợp, mà Trương Xuyên Khản là người xuất hiện vừa đúng khoảng thời gian đó.

Nếu như người xuất hiện trong khoảng thời gian đó không phải là Trương Xuyên Khản mà là người khác, Lạc Chi Dực cảm thấy bản thân cũng sẽ không từ chối.

Nếu nói đến ‘khuyết điểm’ duy nhất của Trương Xuyên Khản thì chính là chiều cao, anh ấy thấp hơn cô mười centimet, hai người cùng nhau đi trên đường sẽ không ít người liếc mắt nhìn bọn họ. Đương nhiên Lạc Chi Dực đã không còn để ý đến vấn đề này từ lâu, ngược lại Trương Xuyên Khản lại có chút không vui, luôn nói rằng sợ bản thân làm cô mất mặt.

Đêm đó, sau khi Lạc Chi Dực về nhà kể chuyện Trang Y Manh ở chung với bạn trai cho Trương Xuyên Khản nghe, nói cô ấy muốn mời bọn họ đi ăn một bữa cơm, Trương Xuyên Khản nghe xong khéo léo từ chối: “Chắc anh đi không được rồi. Em cũng biết tính cách của anh mà, trước giờ không giỏi ứng phó với người không quen, thay vì ngồi ở đó lúng túng trò chuyện, chi bằng anh ở nhà đánh cờ với ba anh.”

Lạc Chi Dực nghe được đáp án như trong dự liệu cũng không miễn cưỡng anh ấy nữa, nhưng trong lòng có hơi thất vọng.

Trang Y Manh và bạn trai Trâu Châu thuê phòng cách khu chung cư Gia Gia không xa, Lạc Chi Dực vẫn chạy xe điện qua đó.

Khi Lạc Chi Dực đến Hứa Lẫm cũng đã đến, Trang Y Manh đang mở quà mà Hứa Lẫm tặng.

“Cầm đi, lát mở ra.” Lạc Chi Dực tiện tay đưa cho Trang Y Manh một cái hộp lớn được gói lại, nhân tiện liếc nhìn quà của Hứa Lẫm, cười nói: “Của tớ lớn hơn của cậu.”

“Càng nhỏ càng quý.” Hứa Lẫm dỗi cô.

Trang Y Manh vừa mở quà vừa mời các cô ngồi xuống, bạn trai Trâu Châu của cô ấy mặc áo thun trắng và quần short, đang phụ trách nấu ăn ở dưới phòng bếp. Lạc Chi Dực đi đến chào hỏi Trâu Châu, Trâu Châu có chút hiền lành, nói một câu “Chào cậu” rồi im lặng, cô cũng không quan tâm lắm, cười cười quay về phòng khách tìm Trang Y Manh và Hứa Lẫm nói chuyện phiếm.

“Anh ấy ít nói, tính cách khá vô vị.” Nhắc đến bạn trai mình, Trang Y Manh dịu dàng nở nụ cười.

“Ít nhất anh ấy còn bằng lòng nói chuyện với chúng ta, không giống như bạn trai Đại Lạc, đến gặp mặt cũng không chịu.” Hứa Lẫm thừa cơ nói.

Lac Chi Dực gãi đầu, vẻ mặt biểu cảm như ‘Anh ấy sợ người lạ, tớ cũng không có cách nào’.

“Đại Lạc, quán lẩu của cậu bây giờ thế nào rồi?” Hứa Lẫm chuyển chủ đề.

“Lượng khách khá ổn định, cũng không tệ lắm.” Lạc Chi Dực nói, “Tớ rất có lòng tin, chắc khoảng đến tháng thứ Mười là có thể lấy lại vốn.”

“Nhìn cậu bây giờ đã sẵn sàng để đi theo con đường ‘nữ cường’ rồi đấy.” Trang Y Manh ghẹo cô, “Tương lai nếu có mở chi nhánh nhớ cho tớ xin một chân đấy nhé.”

“Nếu thật sự có một ngày như vậy, đương nhiên tớ sẽ kéo cậu cùng phát tài.” Lạc Chi Dực cười nói.

Ba người cười nói một lát, Lạc Chi Dực nói muốn tới phòng bếp phụ giúp.

“Cậu đừng đi, anh ấy sẽ ngại đấy, để tớ đi cho.” Trang Y Manh đứng lên nói, “Các cậu ngồi đợi ăn là được rồi.”

Trang Y Manh đi vào phòng bếp thành thạo phụ giúp bạn trai, thái thịt bày ra đĩa, đưa các loại gia vị, điều chỉnh lửa cho nồi đang đun nước….Hai người phối hợp cực kì ăn ý. Trong lúc đó, Lạc Chi dực lặng lẽ đi đến cửa phòng bếp, lẳng lặng nhìn một hồi, sau đó nhìn thấy Trâu Châu bỗng nhiên ngừng công việc trên tay, đưa tay nghịch ngợm đánh nhẹ một cái lên trán Trang Y Manh, Trang Y Manh oán trách anh ấy một câu rồi đưa tay đánh lại, đánh liên tục mấy lần.

Lạc Chi Dực nghĩ trong lòng: Bọn họ rất yêu nhau.

Tay nghề của Trâu Châu không tệ, nhất là món canh đậu tương hầm giò heo, chất lượng sắp đuổi kịp ba Lạc, Lạc Chi Dực ăn được khá nhiều.

Trên bàn cơm, Hứa Lẫm vẫn trêu ghẹo đôi bạn trẻ vài câu như thường lệ, Trang Y Manh thì không sao nhưng Trâu Châu rất ngại ngùng, ngại đến mức thậm chí không dám nhìn bạn thân của bạn gái.

Nhắc mới nhớ, Trâu Châu kém hơn Trang Y Manh một tuổi, cộng với khuôn mặt ngây thơ trắng trẻo, khi xuất hiện cùng lúc với Trang Y Manh đang ở độ tuổi càng ngày càng xinh đẹp, tất cả mọi người đều nhận ra bọn họ là mối tình chị em rất rõ ràng.

Trang Y Manh dường như cũng thích trêu chọc cho bạn trai mắc cỡ, thỉnh thoảng đưa tay kiểm tra tóc của anh ấy, vỗ vỗ vai anh ấy, xoa xoa bụng anh ấy, cười nói với anh ấy ‘Mỡ ẩn rất sâu’, Trâu Châu sợ nhột cứ luôn tránh né, lại đột nhiên tới gần hôn lên mặt cô ấy. Hứa Lẫm liên tục hét lên, “Định cho tớ xem phim miễn phí sao?”, Lạc Chi Dực cũng giả bộ như xấu hổ, vội vàng che mắt mình lại….Trâu Châu hôn bạn gái xong còn cố ý giải thích: “Là do cô ấy trêu chọc tôi trước, tôi không thể làm gì khác nên phải hôn đáp trả.”

Lạc Chi Dực cứ nhìn bọn họ cười mãi, cười xong lại im lặng như đang nhớ ra gì đó, trong lòng ngoại trừ hâm mộ dường như còn một chút cảm xúc khác tự nhiên trỗi dậy.

Mọi người cơm nước xong xuôi, Trâu Châu kiên trì một mình rửa chén, những người khác chỉ có thể lùi về sau. Hứa Lẫm nhận một cuộc điện thoại, ngồi trên ghế salon kích động hàn huyên với đối phương rất lâu. Lạc Chi Dực cầm coca cola một mình đứng ở ban công đón gió đêm, Trang Y Manh dọn dẹp bàn ăn xong bước tới, quan tâm nhéo một cái vào bả vai cô, hiểu ý hỏi: “Có phải do Trương Xuyên Khản không đến nên cậu có chút thất vọng không?”

“Không phải.” Lạc Chi Dực uống một ngụm coca cola, lại cười cười một tiếng, “Tớ rất vui.”

“Năm nay cậu sẽ kết hôn sao?” Trang Y Manh hỏi cô.

“Kết hôn? Không thể nào, hai năm nay tớ không có kế hoạch này.” Lạc Chi Dực lắc đầu.

“Không phải cậu nói gia đình Trương Xuyên Khản cứ giục anh ấy mãi à? Hơn nữa ba mẹ cậu cũng rất mong cậu tìm được một người thích hợp để ổn định cuộc sống.”

“Bọn họ đúng là có nghĩ như vậy, nhưng tớ hình như không có hứng thú với chuyện này.” Lạc Chi Dực cân nhắc rồi nói, “Thật sự mà nói, tớ ở bên cạnh Trương Xuyên Khản giống như anh em vậy.”

“Sao lại nói thế?” Trang Y Manh nghe bạn mình nói như vậy cũng không quá ngạc nhiên.

“Tớ và anh ấy hoàn toàn không có tiếp xúc thân mật cơ thể giống như cậu.” Lạc Chi Dực nói rồi bắt chước động tác cô ấy nhéo Trâu Châu, “Kiểu gần gũi như thế này, bọn tớ chưa hề có.”

Trang Y Manh im lặng, sau đó nói: “Cậu xác định bản thân thích anh ấy sao?”

“Phải xem là kiểu thích nào đã, nếu là đối tượng để nói chuyện phiếm hay ăn cơm chung, anh ấy thật sự rất tốt.”

“Lúc cậu nhìn anh ấy có cảm giác động lòng không?”

Lạc Chi Dực ngẫm nghĩ, không nói gì.

“Thật ra tớ hiểu cậu, bởi vì tớ cũng từng trải qua cảm giác tương tự.”  Trang Y Manh ngước mắt nhìn bầu trời đêm, chầm chậm nói, “Năm đó cảm thấy cậu ấy là một người rất tốt, có thể chia sẻ phiền muộn của tớ, sau đó không tiếp tục từ chối cậu ấy nữa.”

Lạc Chi Dực biết cô ấy đang nói tới ba năm ở bên cạnh Tào Diễn Hạo.

“Nếu như không phải do gia đình cậu ấy phản đối thì tớ sẽ kiên trì đi tiếp với cậu ấy, có động lòng hay không cũng không sao. Chúng tớ dựa vào nhau, chăm sóc lẫn nhau, có thể sống chung với nhau là được.” Trang Y Manh thẳng thắn nói.

Lạc Chi Dực thở dài, rất nhanh đã bị Trang Y Manh đưa tay kéo bả vai, nghe cô ấy nhỏ giọng tâm sự chuyện của mình.

“Khoảng thời gian chia tay với Tào Diễn Hạo, tớ cảm thấy bản thân không chịu đựng nổi một lần nữa, thời gian ba năm không phải là ngắn, tớ đã quen ỷ lại cậu ấy, đã quen với sự thật có cậu ấy trong cuộc sống. Có lẽ lúc đầu là cậu ấy theo đuổi tớ, nhưng về sau lại biến thành tớ nghĩ trăm phương ngàn kế để giữ lại. Nói cho cùng, con gái luôn làm theo cảm tính.”

“Tớ hiểu.” Lạc Chi Dực khẽ gật đầu.

Ba mẹ Tào Diễn Hạo vẫn luôn phản đối con trai và Trang Y Manh. Bọn họ cảm thấy gia cảnh của Trang Y Manh quá tệ, không xứng với con trai  của bọn họ. Trang Y Manh hiểu được sự lo lắng của bọn họ, cô ấy cố gắng kiếm tiền, cố gắng làm cho bọn họ hài lòng, nhưng cuối cùng vẫn tốn công vô ích, giống như lấy giỏ trúc mà múc nước, gia cảnh và xuất thân của cô ấy đã kéo cô ấy xuống. Khi Ngô Nga Liên tùy tiện tìm đến gia đình Tào Diễn Hạo để bàn chuyện sính lễ kết hôn, ba mẹ Tào Diễn Hạo lạnh lùng nhìn bà ta giống như đang nhìn một vật lạ bẩn thỉu. Bọn họ không cãi nhau với bà ta. Thái độ cố gắng giữ tỉnh táo nghe bà ta nói ròng rã nửa giờ, cuối cùng mới mở miệng nói một câu: “Nếu bà muốn bắt chẹt thì tìm nhầm cửa rồi, cháu gái của bà vốn dĩ không phải là đứa con dâu tương lai chúng tôi sẽ công nhận, vĩnh viễn không thể nào.”

Tào Diễn Hạo cũng gần như kiên trì đến cùng. Anh ta chuyển ra khỏi nhà, từ chối giúp đỡ kinh tế từ ba mẹ, muốn dựa vào thực lực của bản thân để xây dựng gia đình nhỏ của mình, như vậy thì một ngày nào đó anh ta sẽ có đủ tự tin để kết hôn với cô gái mà mình lựa chọn. Anh ta vẫn luôn hết lòng giữ đúng lời hứa, liều mạng làm việc vì muốn cho Trang Y Manh một tương lai tốt đẹp. Nhưng có lẽ chứng minh cho câu nói “Nếu không có sự chúc phúc của trưởng bối thì hôn nhân sẽ không có tương lai”, Tào Diễn Hạo dần dần hao hết tâm lực, xuất hiện vấn đề tâm lý, không thể không tạm dừng công việc. Trang Y Manh vẫn luôn sát cánh với anh ta trong việc trị liệu tâm lý, nhưng bệnh của anh ta rõ ràng không có chuyển biến tốt, cuối cùng anh ta đã ngầm đồng ý để ba mẹ tới thu dọn hành lý, đồng thời mang anh ta về nhà,  khoảnh khắc đó Trang Y Manh biết mình nên buông tay.

Tào Diễn Hạo đã đính hôn tám tháng trước, vị hôn thê là một thạc sĩ Luật, xuất thân từ gia đình có học vấn. Trang Y Manh nhìn thấy ảnh chụp chung của bọn họ đăng trên vòng bạn bè, khí chất của ba mẹ nhà gái rất nho nhã, ăn mặc không tầm thường, rất giống với ba mẹ Tào Diễn Hạo. Cô ấy nghĩ anh ta đã tìm được một vị hôn thê tốt như vậy, về sau có lẽ sẽ có được hạnh phúc lần nữa, trở lại làm chàng trai sinh lực dồi dào và tràn đầy sức sống.

Trang Y Manh sau khi biết Tào Diễn Hạo đã đính hôn mới yên tâm gặp gỡ bạn trai Trâu Châu hiện tại. Trâu Châu xuất thân từ một gia đình cha mẹ đơn thân, từ nhỏ đã sống trong nghèo khó, lúc trước học phí học đại học cũng mượn của họ hàng, trong bốn năm học đại học không ngừng vừa học vừa làm, có thể nói là vô cùng chăm chỉ. Sau khi tốt nghiệp, Trâu Châu làm nghiên cứu cho một công ty công nghệ kỹ thuật điện tử, hai năm sau dựa vào cố gắng của bản thân trả hết tiền đã thiếu cho họ hàng. Bây giờ trong tay anh ấy không có nhiều tiền, không cho Trang Y Manh có được cuộc sống giàu sang, nhưng Trang Y Manh cảm thấy ở bên cạnh anh ấy rất có tương lai, bởi vì hai người môn đăng hộ đối, không ai có thể xem thường ai. Mặc dù bọn họ cần cố gắng gấp bội mới có thể gánh vác tiền thuê nhà và chi tiêu hàng tháng, nhưng bọn họ đều rất mong đợi ở tương lai.

Nói đi cũng phải nói lại, Trang Y Manh hiện tại gần như rất ít khi liên lạc với gia đình của cô ấy, cho dù Ngô Nga Liên có nổi điên như thế nào, cô ấy cũng từ chối phụ cấp tiền mình kiếm được cho cái hang không đáy Trang Tiểu Duệ kia. Bây giờ thời gian và tiền bạc cô ấy đều dành hết cho bạn trai, tuy bận rộn nhưng lại ổn định. Trên mặt cô ấy đã không còn dáng vẻ thiếu nữ đau buồn, có đôi khi nói chuyện vớ vẩn còn đùa giỡn một câu, tính cách đã thoải mái hơn một chút. Lạc Chi Dực nhìn thấy cô ấy kiên trì đến tận bây giờ, trong lòng cảm thấy tự hào về cô ấy.

“Trước đây tớ cảm thấy cuộc sống không cần phải có tình yêu, bây giờ đã nghĩ khác đi một chút.” Trang Y Manh nói với Lạc Chi Dực, “Người ở bên cạnh cậu ít nhất phải là người cậu thích trong lòng, phải có cảm xúc với đối phương thì mới có thể sống chung quãng đời còn lại. Đại Lạc, cậu thật sự phải suy nghĩ nghiêm túc một chút, nếu như ngay cả cảm xúc cũng không có, vậy liệu có thể nắm tay nhau đi hết cuộc đời không.”

“Tớ thì còn xúc động gì nữa?” Lạc Chi Dực tự giễu, “Mỗi ngày đều bận rộn như con quay, tuổi tác cũng không nhỏ, không thể mơ mộng nữa.”

“Vậy cậu thử nghĩ xem cảm giác ngày trước cậu thích một người có khác xa so với hiện tại không?”

Lạc Chi Dực cúi đầu, không ngừng lắc lon coca trong tay, rất lâu sau mới buồn bã nói: “Chuyện lúc trước tớ thích người kia cậu cũng biết rồi đấy. Lúc ấy còn nhỏ tuổi, cảm thấy thích một người sẽ vô cùng phấn khích, chỉ cần một câu của đối phương cũng có thể khiến cho tớ khoa tay múa chân một buổi tối.”

Trang Y Manh khẽ cười, ăn ý nói: “Là khách trọ của cậu chứ gì? Thật ra thì đừng nói là cậu, tớ cũng nhớ cậu ấy rất rõ.”

“Cậu nhanh quên đi.” Lạc Chi Dực có chút hối hận vì nhắc nhở cô ấy, cũng hối hận khi khởi động lại kho trí nhớ của mình, “Cũng đã là chuyện của tám trăm năm trước rồi.”

Trang Y Manh bắt đầu tò mò, hỏi nhiều một câu: “Cậu và cậu ấy bây giờ còn liên lạc không? Cậu ấy không phải đã kết hôn rồi chứ?”

“Đã không còn liên lạc từ lâu rồi, cũng đã rất lâu rồi tớ không xem vòng bạn bè của cậu ấy, không muốn xem. Có lẽ cậu ấy đã kết hôn, hoặc có lẽ còn độc thân, ai mà biết được?” Lạc Chi Dực trống trải trong lòng, giọng nói cũng hơi mơ hồ, “Nhưng mà cũng không liên quan gì đến tớ.”

“Tớ nhớ trước đây cậu rất thích cậu ấy.” Trang Y Manh nhẹ nhàng nói, “Cậu ấy tên là Nhiễm Khải Minh đúng không?”

Lạc Chi Dực nghe thấy cái tên này, ánh mắt hơi ngưng đọng, cả người không nhúc nhích.

“Phản ứng này của cậu…thật khiến cho tớ nghi ngờ có phải đến tận bây giờ cậu chỉ thích một người hay không.” Trang Y Manh vốn chỉ định nói đùa, nhưng từ từ quan sát biểu cảm của bạn thân thì lập tức thu lại nụ cười trên mặt, không nói thêm gì nữa.

“Đúng vậy, trước kia tớ rất thích cậu ấy.” Lạc Chi Dực chủ động rơi vào hồi ức, hít sâu một hơi rồi lại nói, “Ngẫm lại, mùa hè năm ấy quả thật là mùa hè đặc biệt nhất trong cuộc đời tớ. Mặc dù khi đó phải trải qua một số chuyện không vui, nhưng bây giờ nghĩ lại, chỉ có thể khái quát bằng bốn chữ ‘thanh xuân tươi đẹp’.”

Tuy rằng hiện tại cô cũng chưa già, nhưng khi đó thật sự rất trẻ, mỗi một cảnh tượng cùng trải qua với Nhiễm Khải Minh vẫn còn rõ mồn một trước mắt, tươi sáng giống như mới vừa xảy ra ngày hôm qua.

Trang Y Manh nói đúng, Lạc Chi Dực nghĩ, người cô thật sự thích cũng chỉ có cậu. Cô vốn tưởng sẽ gặp được nhiều người khác sau cậu, ít nhất là một hai người gần giống cậu, có phẩm chất tương đồng thu hút cô, khiến cô dần dần yêu thích, không ngờ rằng khoảng thời gian năm năm chỉ trôi qua trong một cái búng tay, ngoài cậu ra không xuất hiện thêm một người nào khiến cô rung động nữa.



Tác giả có lời muốn nói:

Năm năm trôi qua, tính cách của Đại Lạc cũng đã trưởng thành lên rất nhiều.