Mặc dù là ngày nghỉ nhưng Nhiễm Khải Minh vẫn giữ thói quen sáu giờ rời khỏi giường. Sau khi thứ dậy, anh làm một phần bữa sáng, ăn xong thì đi đến ban công tưới nước cho mấy chậu cây xanh trên giá gỗ, sau đó chụp ảnh gửi cho bạn gái. Đây là nhiệm vụ hằng ngày của anh —— chậu cây là do Lạc Chi Dực mua từ trên mạng gửi cho anh, luôn dặn dò anh phải chăm sóc tốt cho chúng nó, định kỳ gửi ảnh chụp cho cô xem.

Anh đợi một lúc, cô không trả lời, anh đoán cô còn đang ngủ, vì vậy lướt qua tường nhà cô, thích tất cả nội dung gần đây cô đăng lên, cũng không quên share bài quảng cáo “Lửa Gầm” cho cô.

Sau đó anh lẳng lặng nhìn ra phía đối diện ban công. Thật ra không có cảnh đẹp gì để nhìn, trong tầm nhìn chỉ là một loạt các tòa chung cư giống nhau, cũng may khoảng cách giữa các tòa nhà không nhỏ, không gian trống trải, ngẩng đầu có thể nhìn thấy đám mây trắng chậm rãi di chuyển.

Anh chờ cô thức dậy, chờ cô nói cho anh biết nội dung của buổi hẹn hôm nay sẽ là gì, có nhà hàng nào mới, có những trò chơi hay ho nào, bình thường đều là cô tìm ra trước, sau đó bọn họ sẽ cùng đi.

Anh dần dần có một ảo giác rằng cô xuất hiện ở trong cuộc đời anh là để bù đắp lại tuổi thơ tiếc nuối của anh. Hồi nhỏ mỗi khi đến cuối tuần, trẻ con nhà hàng xóm đều được bố mẹ đưa đi công viên vui chơi, chỉ có anh ngồi một mình trên nền bê tông trong sân nhỏ chơi những món đồ chơi đứa nhỏ khác vứt bỏ. Ngoài mặt anh không yêu cầu gì, trong lòng lại vô cùng hâm mộ bọn họ, nhưng nghĩ đến bà đã già, không còn khỏe khoắn, anh cũng không thể đòi bà ngoại dẫn anh đi chơi.

Nhung ngày hôm nay anh như được bù đắp lại, mỗi tuần bạn gái đều kéo anh đi chơi. Bọn họ đi picnic trên thảm cỏ lớn, nướng thịt bên bờ sông, chơi tàu lượn siêu tốc ở công viên, đi cưỡi ngựa ở trại ngựa, leo núi ở phòng tập leo núi trong nhà, đến nơi danh lam thắng cảnh trên mạng để chụp ảnh, đi bắn tên, tập đấm bốc, đi thử khinh khí cầu...... Những hoạt động cô sắp xếp nhiều vô kể, cũng chưa từng hết nhiệt tình, quả thực như là giúp anh bù lại thời thơ ấu nhiều tiếc nuối.

Nghĩ đến đây anh yên lặng nở nụ cười, cảm giác hạnh phúc hiện tại quá chói mắt, thỉnh thoảng anh sẽ dừng lại tự hỏi một chút: Mình đáng được hạnh phúc như vậy sao?

Bởi vì chưa bao giờ hạnh phúc như vậy, anh giống như là một người mới, không khỏi có chút nghi ngờ: Anh sẽ luôn có được cô chứ?

Một khi sự hoài nghi xuất hiện, anh sẽ lập tức liên lạc với cô, ngay khi âm thanh của cô vang lên bên tai, bỗng dưng anh không còn nghi ngờ gì nữa.

Nếu như cô vừa tỉnh giấc, giọng nói nhất định sẽ ngọt ngào mềm mại, giống như kẹo bông gòn, nếu như cô đang nghỉ ngơi, tiếng cười nhất định trong trẻo giòn tan, như là tiếng chuông gió dưới mái hiên ngày nắng.

Giọng nói của cô còn dễ nghe hơn cả tiếng nhạc, có thể trấn an lòng người.

Anh vừa chờ cô tỉnh giấc, vừa lẳng lặng nhớ cô.

Nửa giờ sau anh liếc mắt nhìn điện thoại, cô vẫn chưa trả lời, không hiểu sao anh rất muốn gọi điện thẳng qua cho cô, nghe âm thanh của cô để làm tiêu tan cảm giác bất an như ẩn như hiện trong lòng. Nhưng anh không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô, chỉ có thể chờ đợi thêm một lúc nữa.

Lúc điện thoại vang lên, anh vừa cúi đầu nhìn, ánh mắt đã tối sầm lại.

Vừa mới nghe điện, âm thanh lo lắng của dì út đã muốn bao trùm lấy tai anh.

Dì út vội vã nói cho anh, hạng mục mẹ anh vừa mới tham dự kia xảy ra vấn đề, phía đối tác cầm tiền chạy trốn, bởi vì trên hợp đồng có lỗ hổng, cho dù có báo án bắt người trở về cũng không biết có thể khiến đối phương trả lại tiền đã lấy hay không. Vì thế mẹ anh đã suy sụp rất nhiều ngày, vẫn không dám nói cho anh biết.

“Đêm qua chị ấy gọi điện thoại cho dì, có vẻ đã uống rượu, giọng nói không đúng lắm, còn luôn mồm dặn dì chăm sóc tốt cho cháu. Dì vội khuyên chị ấy đừng nghĩ nhiều, nhất định có thể tìm lại được tiền, chuyện gì cũng phải nghĩ thoáng ra, cuối cùng chị ấy cũng đồng ý với dì sẽ đi ngủ. Nhưng cả đêm dì ngủ không ngon, cảm thấy tim đập không thoải mái, sáng nay 5 giờ rưỡi đã tỉnh, việc đầu tiên là gọi điện thoại cho chị ấy, ai ngờ đến bây giờ vẫn chưa gọi được, dì vã mồ hôi lạnh, thực sự sợ chị ấy sẽ làm chuyện điên rồ.”

Nhiễm Khải Minh kiềm chế cảm xúc lẫn lộn ở trong lòng, bình tĩnh nói: “Dì tiếp tục gọi điện thoại giúp cháu, bây giờ cháu lên mạng xem có chuyến bay gần nhất không, cháu bay qua tìm bà ấy.”

Anh ngắt điện thoại, lập tức lên mạng đặt vé máy bay, nhưng không khéo chuyến gần nhất cũng phải đợi đến buổi chiều mới xuất phát, anh quyết định đổi thành tàu cao tốc. May là chuyến tàu cao tốc đến Quảng Châu buổi sáng lúc chín giờ vẫn còn chỗ, anh đặt vé, nhanh chóng ra khỏi cửa.

Lúc anh làm việc này vô cùng bình tĩnh, hoặc phải nói là mạnh mẽ ép mình bình tĩnh.

Trên đường lái xe đến ga tàu, anh gọi điện thoại cho Đại Lượng ở Quảng Châu, nói lát nữa sẽ gửi địa chỉ nơi ở của mẹ anh qua cho anh ấy, nhờ anh ấy đi qua xem giúp bà ấy có đang ở trong phòng không, nếu ấn chuông cửa mãi không thấy đáp lại thì phải đi tìm chủ cho thuê nhà, nhờ chủ nhà lấy chìa khóa qua mở cửa.

Ngắt điện thoại, anh gửi địa chỉ và điện thoại của chủ nhà cho Đại Lượng.

Đến khi anh ngồi một mình trên tàu cao tốc, trong lòng đã tính toán đến tình huống tệ nhất.

Anh vô cùng hiểu tính cách của mẹ mình, bà ấy rất mạnh mẽ, gặp chuyện suy sụp sẽ không dễ dàng chịu thua, sẽ đứng lên một lần nữa khiêu chiến, nhưng điều kiện tiên quyết là bà ấy phải thấy sự tồn tại của mình không liên lụy đến bất cứ người nào.

Năm đó anh nói muốn giúp bà ấy trả nợ, lần đầu tiên bà ấy khóc ở trước mặt anh, vừa khóc vừa xin lỗi, nói là bà ấy liên lụy đến cuộc sống của anh. Ngày qua ngày, họ cùng nhau cố gắng, số nợ ngày càng ít, rốt cục bà ấy cũng mỉm cười trước mặt anh, ôn hòa nói: “Về sau mẹ sẽ không liên lụy đến con nữa, từ hôm nay trở đi cam đoan làm gì cũng thận trọng. Mẹ thật sự nghiêm túc suy nghĩ, cũng nhiều lần cảnh cáo chính mình, nếu còn đem đến một chút vất vả cho con, mẹ còn có tư cách gì làm người?”

Anh nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, cả người nặng nề như rơi vào trong nước sâu, chức năng cảm quan tạm thời đóng cửa. Giờ khắc này, thể xác và tinh thần của anh chia lìa, vui sướng và thống khổ giống như cũng tách khỏi đầu dây thần kinh, chỉ còn lại một trạng thái hỗn loạn cứng ngắc.

Đến hôm nay, chỉ có ba người có mối liên hệ mật thiết với cuộc đời của anh, mẹ anh là một trong số đó.

Anh nhắm hai mắt lại, trước mắt lập tức hiện lên một vết lốm đốm, anh như nhìn thấy một buổi chiều tối nào đó khi mình còn nhỏ cầm tay mẹ đi dạo ở bờ sông, nhìn ráng mây chậm rãi buông xuống ở chân trời, gió mát thổi qua trên cành cây, một ông già đi ủng đang nhàn tản câu cá ở bờ sông. Đến gần cửa hàng tạp hóa quen thuộc thì anh rảo bước nhanh hơn vì biết sắp được một cây kem vani. Ngay sau đó, khung cảnh thay đổi, anh ngồi trên băng ghế của tiệm tạp hóa say mê ăn kem, mẹ anh ngồi xổm xuống, không ngừng lấy khăn tay lau tay anh, thấy anh ăn xong một miếng cuối cùng còn không ngừng cắn que gỗ thì cười hỏi: “Có phải còn muốn ăn một cây nữa không? Thế này được không, chỉ cần con đồng ý sau khi về nhà luyện thư pháp nửa giờ, mẹ sẽ mua thêm cho con một cái.”

Anh đờ đẫn ngồi trên ghế, nhắm mắt không thể đi vào giấc ngủ, lại như ngủ rất sâu, suy nghĩ vọt vào đường hầm thời gian, ký ức tuổi thơ ùa về.

Bảy giờ tối, Nhiễm Khải Minh ngồi bên giường bệnh, nhìn khuôn mặt người đang ngủ say trên giường bệnh, vẻ mặt không thay đổi, chỉ là bàn tay nắm lấy tay bà vẫn mãi không buông ra.

Đại Lượng đi vào phòng bệnh, thấy Nhiễm Khải Minh ngồi không nhúc nhích, không khỏi nhắc nhở một câu: “Bác sĩ nói dì ấy không có gì đáng ngại, cậu đừng quá lo lắng. Đúng rồi, cậu muốn ăn cái gì? Tớ đi mua cho cậu.”

Nhiễm Khải Minh lắc đầu.

Đại Lượng thở dài trong lòng, giơ tay vỗ vai anh, thấp giọng nói: “Cậu đừng quá buồn, chờ dì ấy tỉnh lại tớ cũng sẽ khuyên dì ấy, nói cho dì ấy biết tiền không phải là quan trọng nhất, người mới thật sự quan trong. Không còn sớm nữa, cậu phải ăn một chút gì đó, bằng không cơ thể không chịu nổi. Còn có, tớ nhắc cậu một câu, lúc cậu vừa tới bệnh viện điện thoại kêu không ngừng, chắc là bạn gái cậu, cậu chạy đi xem thử.”

Nhiễm Khải Minh liếc nhìn điện thoại trên ngăn tủ giường bệnh, trước đó anh đã bật chế độ im lặng.

Đại Lượng hiểu cho anh, chuyện hôm nay ảnh hưởng quá lớn đến anh, bây giờ anh vẫn đang chìm trong cảm xúc kinh hãi và đau lòng cũng là chuyện bình thường, vẫn nên cho anh chút thời gian. Anh ấy suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài mua đồ ăn, tiện thể đóng cửa lại.

Nhiễm Khải Minh vẫn im lặng nhìn mẹ, thời gian dần trôi, tâm trí trống rỗng của anh cuối cùng cũng tìm lại được chút hình dáng của màu sắc và thực tại. Anh không thể không đối mặt với sự thật rằng mẹ anh uống thuốc ngủ tự sát, trước đó còn viết một bức di thư.

Trên di thư viết rõ số tiền cụ thể bà ấy dùng để gây dựng lại sự nghiệp kia cũng là tiền đi vay, bây giờ phía đối tác ôm tiền bỏ chạy, bà ấy cảm thấy trời đất sụp đổ, vì không muốn liên lụy đến con trai, bà ấy quyết định chấm dứt đời mình.

Anh đọc hết di thư, mồ hôi lạnh toát đầy lưng, chưa từng suy sụp đến vậy, đây là cảm giác ngay cả khi khó khăn nhất anh cũng chưa từng trải qua, rất lạnh rất trống rỗng, giống như máu thịt tách khỏi thể xác, nặng nề rơi xuống đất.

Nếu đến trễ một bước, anh đã đánh mất bà ấy.

Anh không dám tưởng tượng nếu mọi chuyện biến thành như vậy, anh nên chấp nhận như thế nào.

Người trên giường bệnh hình như cử động, Nhiễm Khải Minh vội mở mắt, quan sát từng động tác của bà ấy.

Mẹ Nhiễm cố hết sức quay đầu lại, tầm mắt có chút mơ hồ, một hồi lâu sau mới nhìn thẳng người trước mắt, mới đầu còn tưởng là ảo giác, nhưng độ ấm trên tay nhắc nhở bà ấy người xuất hiện ở trước mắt là thật, bà ấy không phải đang nằm mơ.

“Con trai?” Bà ấy yếu ớt dịu dàng gọi anh một tiếng, sau đó trầm mặc một lúc, nghiêng đầu cười khổ: “Con biết hết rồi.”

Nhiễm Khải Minh cầm tay bà ấy, hít sâu một hơi rồi trầm giọng hỏi: “Con biết hết rồi, vậy mẹ có biết không?”

Mẹ Nhiễm có vẻ nghe không hiểu, vẫn quay đầu, híp mắt nhìn tường, lẩm bẩm nói: “Mẹ biết cái gì?”

“Mẹ có biết lựa chọn của mình có hậu quả gì không?” Cảm xúc áp lực cả một ngày của Nhiễm Khải Minh nhân lúc này bùng nổ, “Mẹ có biết trước hôm nay con rất hạnh phúc không? Con có một công việc tốt, tìm được một người con gái mà con thật sự thích và muốn sống với cô ấy cả đời. Cuối cùng con cũng có thể chờ mong tương lai như những người khác, con sẽ có một ngôi nhà của riêng mình, con có thể gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông… Đây là những điều lúc trước con không dám tưởng tượng mà bây giờ lại nắm được trong tay, nhưng mẹ lại phá hỏng tất cả mọi chuyện.”

Mẹ Nhiễm vẫn không nhúc nhích, nước mắt thấm vào gối, bà ấy nuốt nước bọt, ngập ngừng nói: “Là lỗi của mẹ, mẹ lại nợ nhiều tiền như vậy, mẹ lại một lần nữa phá hủy hạnh phúc của con…”

“Con không nói việc này!” Nhiễm Khải Minh lên tiếng cắt ngang lời của bà ấy, tơ máu trong mắt như ngọn lửa thiêu đốt anh, “Con nói là chuyện mẹ tự sát! Mẹ có nghĩ đến việc mẹ đi rồi con sẽ thế nào không? Là mẹ thật sự không biết hay làm bộ như không biết? Được, con nói cho mẹ biết, mọi chuyện xấu con từng trải qua cũng không làm con tuyệt vọng bằng chuyện của mẹ hôm nay, thậm chí bản thân mình con cũng không tìm thấy. Chuyện tồi tệ đến đâu con cũng có thể chấp nhận, đứng ở trên bờ vực thẳm cũng có thể, chỉ cần mẹ ở phía sau con, con sẽ luôn có động lực tiến về phía trước, nhưng nếu con quay đầu lại không nhìn thấy mẹ, con sẽ ngã thẳng xuống.”

Mẹ Nhiễm đột nhiên mở to hai mắt, để những giọt nước mắt rối bời làm ướt đôi gò má.

“Đây là lời thật lòng của con.” Nhiễm Khải Minh rũ mắt, giọng nói khàn khàn vì mệt, “Nếu mẹ muốn con ngã xuống thì mẹ làm đi. Con biết đây là quyền của mẹ, là tự do của mẹ, con không thể ngăn cản mẹ mãi được, con chỉ có thể nói cho mẹ biết, mẹ làm vậy rồi con sẽ thế nào.”

Mẹ Nhiễm hơi dùng lực, rút tay mình khỏi lòng bàn tay của con trai, nhẹ nhàng che mắt.

Khi Nhiễm Khải Minh rời khỏi phòng bệnh vừa hay gặp Đại Lượng đang cầm hamburger và coca đi tới, vội vàng nói: “Anh em, ăn một chút gì đó đi.”

Nhiễm Khải Minh cảm ơn, chậm rãi nhận đồ ăn.

“Khách sáo với tớ làm gì? Nhanh ăn đi, nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu y chang ba ngày chưa ăn cơm, đừng để dì ấy không sao thì cậu lại ngất đi, thế thì chẳng phải bận chết tớ sao?” Đại Lượng nửa đùa nửa thật nói.

Nhiễm Khải Minh tùy ý mở bọc giấy ra, cắn một miếng hamburger.

“Đúng rồi, tớ vừa nói chuyện của cậu cho bạn gái cậu biết. Tớ biết hiện tại cậu không vui, có khi khó nói chuyện với cô ấy, tớ nói mọi chuyện cho cô ấy giúp cậu.”

Đôi mắt của Nhiễm Khải Minh dại ra, sau đó chậm chạp gật đầu.

Đại Lượng cũng đói bụng, sau khi cắn vài miếng hamburger và uống hơn nửa ly coca, tiếp tục nói: “Bạn gái của cậu rất hiểu cậu, cô ấy nói tạm thời sẽ không đến quấy rầy cậu, còn nói có chuyện gì nhờ tớ báo ngay cho cô ấy.”

Trong đầu Nhiễm Khải Minh hiện ra khuôn mặt của Lạc Chi Dực.

“Tớ biết hiện tại cậu áp lực rất lớn, bởi vì tớ từng thấy tận mắt nhìn những ngày cậu điên cuồng làm việc. Nửa đêm cậu trở về, nằm ở trên giường phát sốt, ngày hôm sau vẫn đúng sáu giờ thức dậy hoàn thành dự án, lúc ấy tớ còn hay nói giỡn nói cậu như một cái máy, bây giờ thấy nói vậy không hay chút nào, chắc là cậu cũng đã rất kiên trì chống đỡ.”

Nói tới đây, Đại Lượng tạm dừng một chút, giọng điệu hòa hoãn nói, “Nhưng tớ cảm thấy chuyện sẽ không tệ như trước kia, dù sao bây giờ cậu đã kiếm được nhiều tiền, vấn đề tiền bạc có thể giải quyết, hơn nữa cậu có một người bạn gái hiểu chuyện như vậy, cô ấy khẳng định cũng sẽ giúp cậu, cậu đừng quá lo lắng.”

Nhiễm Khải Minh từ chối cho ý kiến.

“Đương nhiên, tớ cũng sẽ giúp cậu.” Đại Lượng rất nghĩa khí nói, “Tớ cũng có chút tiền tiết kiệm.”

Nhiễm Khải Minh nói: “Cảm ơn, nhưng tớ muốn tự nghĩ cách trước.”

“Được, không thành vấn đề. Dì ở bên này cần hỗ trợ cứ việc tìm tớ.”

“Cảm ơn.”

Đại Lượng còn có một chút việc riêng nên đi trước, Nhiễm Khải Minh ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ. Anh mua chậu rửa mặt và khăn mặt ở siêu thị bệnh viện, dùng nước nóng lau người giúp mẹ, sau đó lẳng lặng ở bên cạnh bà ấy.

Anh thấy trên mặt mẹ mình khôi phục chút huyết sắc, trong lòng dễ chịu hơn chút. Một lát sau, anh cầm điện thoại lên xem, thấy có rất nhiều tin nhắn và gọi nhỡ của Lạc Chi Dực, đương nhiên còn có cả dì út.

Ngón tay của anh thoáng dừng lại, sau đó lựa chọn trả lời cho dì út: “Bà ấy không sao, dì yên tâm, cháu sẽ ở cùng bà ấy.”

Ngay sau đó, có một cuộc gọi đến.

Anh ngước mắt nhìn thoáng qua người đang ngủ trên giường, thấy bà hô hấp ổn định, anh nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài cửa, ra khỏi cửa thoát hiểm mới nhận điện thoại.

“Là ba.” Âm thanh bên kia điện thoại hơi nhỏ, “Chuyện của mẹ con ba biết cả rồi, ban ngày dì út của con gọi điện thoại cho ba, ba gọi con nhưng con không nhận. Lúc nãy dì út lại gọi cho ba bảo bà ấy không sao, ba mới yên tâm. Ba nói sao bà ấy có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy? Ba thật sự không hiểu nổi. Giờ con đang Quảng Châu à? Một mình con với bà ấy sao?”

Nhiễm Khải Minh không trả lời.

Đối phương tiếp tục nói: “Bà ấy đúng là quá bướng bỉnh, thật sự muốn làm ăn tốt sao không đến tìm ba? Mấy năm nay ba có không ít mối làm ăn, tùy tiện cho bà ấy một mối, bà ấy cũng không đến mức người mù qua sông giống như bây giờ…”

“Ông muốn nói gì?” Nhiễm Khải Minh chợt cắt ngang lời đối phương.

“Ba thật lòng muốn giúp hai mẹ con con, dù sao cũng là một người từng có tình cảm với ba, một người là cốt nhục của ba, cho dù nhân phẩm của ba tồi tệ đến đâu thì khi hai người có khó khăn cũng sẽ không ngồi yên không quan tâm.” Đối phương hít một hơi, sau đó trực tiếp vào chủ đề chính, “Bây giờ ba có một điều kiện, con nhận ba, được không? Hiện tại con họ đổi về họ của ba, tiền mẹ con nợ ba sẽ giúp bà ấy trả, như vậy con cũng thoải mái.”

“Vậy hai người con gái của ông đâu?” Nhiễm Khải Minh bình tĩnh hỏi lại, “Ông bảo tôi nhận ông, hai người ấy đồng ý sao? Ông không sợ hai người ấy bởi vì hận tôi mà gây sự?”

“Hai đứa nó… Dù sao cũng là con gái, có thể gây ra trò gì? Con sợ hai đứa nó làm gì?” Tưởng Nhiễm Khải Minh đã mềm lòng, âm thanh đầu dây bên kia trở nên nóng vội hơn rất nhiều, lời nói cũng ngày càng thẳng thắn hơn, “Con là đứa con độc nhất của ba, cái gì quan trọng nhất của ba là truyền nam không truyền nữ, tương lai nhất định đưa cho con. Ba nói thật cho con biết, ba không có cảm tình gì đối với hai đứa nó, còn có mẹ của hai đứa nó, năm đó ba đâu có thích bà ta, nếu không phải lúc ấy trong tay ba túng quẫn, chắc chắn không đồng ý kết hôn với bà ta, có lẽ sẽ quay lại tìm hai người sớm hơn. Thôi vậy, chuyện quá khứ thì cho nó qua đi, con hận ba có tác dụng gì không? Một đời người, quan trọng là hiện tại. Con đừng cố chấp giống mẹ con, suy nghĩ thực tế một chút….”

Nhiễm Khải Minh buông tay xuống, mặc cho âm thanh trong điện thoại vang lên không ngừng trong không khí.

Khoảng chừng nửa phút sau, điện thoại truyền ra âm thanh rất to: “Con còn ở đó không? Rốt cuộc có nghe ba nói không?”

Nhiễm Khải Minh mạnh mẽ nắm chặt điện thoại, nhịn xuống xúc động muốn ném điện thoại, ngón tay dùng sức lưu lại dấu vân tay rất sâu ở trên màn hình, vài giây sau anh lại một lần nữa cầm điện thoại lên để bên tai, cười nói: “Tôi nghe được hết.”

“Ba cũng nói đến mức này, đủ thành ý, đáp án của con là gì?”

“Đáp án của tôi vẫn giống như lần trước, đến giờ rồi, cút đi được rồi.” Nhiễm Khải Minh nói xong ấn tắt điện thoại, chặn số ông ta.

Nhiễm Khải Minh trở về phòng bệnh, đến toilet rửa mặt, ngẩng đầu soi gương thì phát hiện mặt mình không một chút huyết sắc, tái nhợt như tuyết.

Anh chợt nhớ tới năm tháng mình từng làm công.

Anh đã đổi bao nhiêu công việc? Anh cũng không nhớ nữa. Chỉ nhớ là đi sớm về trễ, không ngừng đổi phương tiện giao thông từ đầu này tới đầu kia của thành phố, chỉ vì một phần tiền lương không quá hậu hĩnh.

Anh viết kế hoạch kinh doanh trên bàn làm việc, viết cả code, đã làm vô số PPT, thức qua vô số đêm. Có một thời gian anh đã quen với việc đầu choáng váng mệt mỏi, chỉ cần không sụp đổ thì anh không quan tâm.

Anh cũng từng làm nhân viên bán hàng, ông chủ cảm thấy bộ dáng của anh không tệ nên cho anh đi bán bia, thời gian làm việc là buổi tối, còn có mấy người đồng nghiệp nữ. Có một lần, anh thấy một đồng nghiệp nữ bị khách hàng nam sàm sỡ, anh tiến lên ngăn cản, nghĩ cách kéo đồng nghiệp nữ ra phía sau mình, nhưng kết quả là gì? Phú nhị đại có tiền kia mua một thùng bia, mở ra trước mặt mọi người trong quán, sau đó rót hết lên đầu anh để trả thù. Trong lúc đó, vài anh em của phú nhị đại đứng bên cạnh cười vang, ánh mắt nhìn anh như đang nhìn một con kiến, mà anh vì mấy đồng tiền cũng không hề né tránh, nhịn cả xuống.

Mấy người đồng nghiệp nữ đều khóc, ông chủ cũng đỏ mắt, chỉ có anh nhìn thẳng đối phương, vẫn không nhúc nhích mặc cho bia chảy từ đầu đến chân.

Những ngày như vậy, nếu lặp lại lần nữa, anh không thể tưởng tượng, cũng không biết mình có thể lại sống tiếp hay không.

Quan trọng là, lúc này đây anh không còn một mình, anh có một người có thể làm cho tim anh trở nên mềm mại, anh không thể quay trở lại làm một sinh vật không có cảm tình, không có độ ấm như robot được nữa.

Giờ phút này, cuối cùng anh cũng dám nghĩ tới cô, vô cùng nhớ cô, nhắm mắt lại để cho nụ cười của cô chiếm cứ đầu óc anh, để anh dần dần nổi lên từ biển sâu, từ từ lấy lại độ ấm.

Ngoại trừ nghĩ đến cô, anh không nghĩ tới chuyện khác nữa.

Anh vô cùng khát vọng nhìn thấy cô, tốt nhất là giờ phút này, cô ở trong lòng ngực của anh.

Cuối cùng anh cũng chấp nhận sự thật rằng mình hoàn toàn không chịu nổi cuộc sống không có cô, một ngày cũng không được.