Nàng tức khắc thu nụ cười lại, quỳ thẳng người lên, quay đầu lại nhìn với gương mặt vô cùng ngạc nhiên.

Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Thuận Phi điềm tĩnh đi đến trước mặt hoàng đế, nhún gối hành lễ. “Là thần thiếp nhờ Hạ tuyên nghi bắt cầu, không ngờ lại mang tai vạ đến cho muội ấy.”

“Thuận Phi?” Hoàng đế có vẻ bất ngờ.

Thuận Phi trước nay sống khép kín, không ai ngờ là nàng lại vướng vào sự phân tranh này.

Thuận Phi quỳ xuống, từ tốn bẩm báo: “Thần thiếp xưa nay không thích giao thiệp với người khác, tuy ngày tháng thênh thang nhưng cũng có lúc cảm thấy cô đơn, muốn có đứa trẻ bầu bạn bên mình. Lần này Linh thục nữ có mang, thần thiếp nghe trong cung có vài lời đồn rằng Chiêu Phi không thích nàng ta, chỗ ở của nàng ta trước đây hết sức đơn sơ nên mới nảy ra ý định này.”

“Đứa bé này theo lý là do Chiêu Phi nuôi dưỡng, thần thiếp sợ trực tiếp qua lại với Linh thục nữ sẽ khiến Chiêu Phi muội muội không vui nên đành nhờ người khác làm cầu nối. Đúng lúc Ngọc thải nữ bên cạnh Hạ tuyên nghi thân thiết với Linh thục nữ nê thần thiếp mới nhờ vả Hạ tuyên nghi.”

“Thần thiếp vốn chỉ muốn hỏi thăm thử, nếu Linh thục nữ không đồng ý cũng không sao, ai ngờ nàng ấy đồng ý làm thần thiếp rất vui mừng.” Nói đến đây, Thuận Phi dừng lại, thở dài một hơi. “Có điều qua vài ngày sau nàng ta lại nuốt lời, thần thiếp tuy cảm thấy hụt hẫng nhưng cũng đành thôi.”

“Không ngờ bây giờ lại trở thành Hạ tuyên nghi mưu hại long thai.” Thuận Phi quay đầu qua nhìn Linh thục nữ. “Việc bản cung bảo Hạ tuyên nghi âm thầm làm việc, đừng nhắc đến bản cung vốn là lo cho an toàn của Linh thục nữ, không ngờ lại khiến cho ngươi nảy sinh lòng lang dạ sói cắn ngược lại muội ấy một miếng.”

“Muội ấy chỉ bắt cầu cho ta, sao lại để ý đến chuyện có đứa bé hay không.”

Ngừng một chút, giọng nàng trở nên đanh sắc lại. “Linh thục nữ luôn miệng nói rằng muội ấy không có được đứa bé nên quay ra làm hại nó, thế có phải cũng cảm thấy bản cung đang âm thầm mưu hại con của ngươi hay không?”

Những lời này nếu nói ra từ miệng người khác thì sẽ thấy hung hăng gây sự, nhưng đây lại là Thuận Phi, là người trước nay luôn sống khép kín. Nàng không chỉ có thể mạnh miệng nói, mà còn có thể khiến người ta tin tưởng.

Hạ Vân Tự quỳ trước thánh giá, tuy không thể nhìn thấy sắc mặt của Chiêu Phi và Linh thục nữ đằng sau mình nhưng từ sự yên lặng lúc này cũng có thể đoán được họ đang bối rối thế nào.

Cố nén sự đắc ý trong lòng, nàng ngước lên nhìn hoàng đế, mắt rưng rưng. “Lúc nãy thần thiếp không dám nói là vì sợ khiến cho Chiêu Phi nương nương và Thuận Phi nương nương nảy sinh bất hòa. Bây giờ chính miệng Thuận Phi nói ra, tỷ phu có tin không?”

Đây là lần đầu tiên nàng gọi y là tỷ phu ngay trước mặt mọi người.

Y vốn đang thở phào nhẹ nhõm thay cho nàng, vì tiếng tỷ phu này mà bỗng cảm thấy hoảng loạn.

Bình tĩnh lại, y nói: “Nhưng trân châu…”

Hàm Ngọc đang quỳ bên cạnh Hạ Vân Tự vội vã dập đầu đáp: “Hoàng thượng thứ tội! nương tử ban cho nô tỳ năm viên trân châu, nô tỳ nghĩ mình và Thải Linh dù gì cũng là chỗ thân thiết xưa nay, muốn chúc mừng nàng ta có mang nên đã chọn ra một ít trang sức và trân châu mà mình thích để tặng. Trân châu quý báu, không phải thứ nô tỳ và Linh thục nữ có thể dùng, nô tỳ sợ gây rắc rối cho nương tử nên không ghi sổ, đây là lỗi của nô tỳ. Về phần làm sao đến tay Tiểu Đào thì…” Giọng nàng nhỏ lại. “Phải hỏi Linh thục nữ vậy.”

Ba người nói ba đoạn khác nhau nhưng kết nối lại thành một sự thật, chỉ thẳng vào Thải Linh.

Cuối cùng Thải Linh quýnh quáng lên, hoảng hốt níu áo Chiêu Phi. “Chiêu Phi nương nương…”

Hạ Vân Tự quay đầu lại nhìn họ. Từ góc này có thể tránh được ánh mắt của hoàng đế nên nàng để lộ thần sắc vui vẻ như đang xem kịch của mình, không chút che giấu.

Ánh mắt của Chiêu Phi hờ hững lướt qua mặt nàng, không dừng lại, rồi ung dung nhìn về phía Thải Linh.

Thải Linh rất sợ Chiêu Phi, vừa muốn xin giúp đỡ vừa lo sẽ làm nàng ta bực tức nên không dám nói gì.

Chiêu Phi rút bàn tay đang bị Thải Linh nắm lại, nhìn nàng ta chằm chằm. “Bản cung cứ tưởng ngươi bị uất ức, không ngờ đây chính là cái bẫy ngươi hãm hại Hạ tuyên nghi, ngay cả bản cung cũng lợi dụng. Nếu đã thế, bản cung cũng không cứu được ngươi.”

Chiêu Phi càng nói, sắc mặt Thải Linh càng trở nên tái nhợt, mội mấp máy, mắt hoảng loạn: “Nương nương…”

Nàng ta biết lúc này Chiêu Phi không muốn cứu mình.

Hạ Vân Tự cũng nhìn ra được chắc chắn nàng ta có yếu điểm nào đó bị Chiêu Phi nắm trong tay, chẳng hạn như tính mạng của người nhà.

Cho nên Thải Linh sẽ không bán đứng Chiêu Phi.

Có điều Thải Linh không chịu nói thì cũng không ảnh hưởng tới việc nàng lên tiếng gieo một hạt giống nghi ngờ trong lòng hoàng đế.

Hạ Vân Tự trầm ngâm suy nghĩ, không thể hiểu nổi: “Tại sao Linh thục nữ lại muốn hãm hại ta?” Nàng vẫn còn quỳ trước mặt hoàng đế nhưng ánh mắt nhìn về phía Linh thục nữ lại vô cùng sắc lạnh: “Trước khi Linh thục nữ có thai, hai chúng ta chưa từng gặp nhau. Sau khi ngươi có thai, ta chẳng những thật lòng chúc mừng mà ngày ngày còn chép kinh cầu phúc cho ngươi, không dám nói là có ơn với ngươi nhưng cũng chưa từng đắc tội ngươi, tại sao ngươi lại muốn hại ta?”

Lời vừa nói xong, xung quanh im bặt. Nàng nhìn chằm chằm vào Thải Linh, Chiêu Phi khẽ nhướng mày, cũng nhìn Thải Linh.

Thuận Phi bồi thêm một câu rất đúng lúc: “Nếu có người nào đó sai khiến thì ngươi cứ nói. Lúc này có hoàng thượng ở đây, người sẽ làm chủ cho ngươi. Nếu qua hôm nay, e là ngươi sẽ không bao giờ còn cơ hội đó nữa.”

Ẩn ý là sau câu này, chắc chắn Thải Linh sẽ bị thất sủng, cho dù trong bụng có long thai thì chưa chắc hoàng đế đã chịu gặp nàng ta.

Người Thải Linh run lên bần bật, Hạ Vân Tự và Thuận Phi cách đó bảy tám bước đều có thể thấy rõ. Thần sắc không đôi mắt nàng ta nhanh chóng mất đi, hai mắt trống rỗng giống như linh hồn bị kéo ra khỏi thể xác vậy.

Một lát sau, Thải Linh nằng nặc vu khống: “Là Hàm Ngọc!”

Thoáng liếc mắt, Hạ Vân Tự nhìn thấy Hàm Ngọc ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

“Là Hàm Ngọc sai khiến thần thiếp!” Nàng ta lại giãy giụa muốn xuống giường, lần này Chiêu Phi không ngăn cản, mặc cho nàng ta lê cơ thể suy yếu của mình bò đến trước mặt hoàng đế. “Hoàng thượng, là Hàm Ngọc… Hàm Ngọc sai nô tỳ làm vậy! Nàng ta nói với thần thiếp Hạ tuyên nghi không tốt với nàng ta, hàng ngày hễ chút là mắng chửi nên muốn chuyển sang nơi khác. Sau này thần thiếp có thai, nàng ta liền… liền đưa cho thần thiếp một gói thuốc, nói thuốc này sẽ làm động thai nhưng không đến mức sảy thai, bảo thần thiếp giúp nàng ta diễn một màn kịch để loại trừ Hạ tuyên nghi!”

Nói xong thì lại dập đầu thật mạnh. “Cũng vì thế mà nàng ta tặng trân châu cho thần thiếp nhưng lại không dám ghi sổ. Thần thiếp không ngờ nàng ta thấy chuyện đã bại lộ lại dùng nó cắn ngược lại thần thiếp để chứng tỏ lòng trung thành với Hạ tuyên nghi!”

“Muội…” Hàm Ngọc ngạc nhiên đến mức hoảng loạn, nhìn Thải Linh với vẻ không dám tin. “Muội đang nói gì vậy chứ! Tuyên nghi đối với ta ân trọng như núi…”

“Hoang đường!” Đang tranh chấp, một giọng nói vang lên, trầm thấp nhưng mạnh mẽ như trống đánh vào tai khiến Hàm Ngọc à Thải Linh đều lập tức im miệng, phủ phục xuống không dám lên tiếng.

Hạ Huyền Thời không muốn nhiều lời, chỉ đưa mắt ra hiệu cho Phàn Ưng Đức dìu Thuận Phi cách đó hai bước đứng lên, còn mình thì đích thân đỡ Hạ Vân Tự dậy.

Hạ Vân Tự im lặng đứng dậy, mắt thoáng liếc qua liền biết màn kịch này đã khiến y mất hết kiên nhẫn.

“Tuyên nghi đối đãi Hàm Ngọc thế nào, trong lòng trẫm biết rất rõ.” Y bực bội thở một hơi. “Chuyện không ghi sổ, phạt Hàm Ngọc ba tháng bổng lộc.”

Hạ Vân Tự lập tức thở phào. Nàng biết rất rõ bất luận là Thải Linh hay Hàm Ngọc, y đều không quan tâm, chỉ một câu nói là tùy tiện xử lý xong. Vì thế, nước cờ này Hàm Ngọc gặp nguy hiểm hơn nàng nhiều.

May mà chỉ phạt bổng lộc.

Hàm Ngọc càng nhẹ nhõm, dập đầu lạy tạ. “Nô tỳ lĩnh chỉ.”

Hạ Huyền Thời đưa mắt sang nhìn Thải Linh, sắc mặt trở nên sắc lạnh. “Nể tình đứa nhỏ, trẫm sẽ tạm giữ lại phẩm cấp của ngươi. Phàn Ưng Đức, truyền chỉ cấm túc, sai người trông nom việc ăn ở của nàng ta, những người khác không thể ra vào.”

Phàn Ưng Đức cúi người đáp: “Vâng.”

“Hoàng thượng…” Chiêu Phi dường như cũng kinh hãi vì ý chỉ này, ngơ ngác một lúc mới đứng dậy. Đi về phía hoàng đế, từ dáng người đến giọng nói của nàng ta đều toát ra vẻ yếu đuối. “Dù gì long thai cũng quan trọng hơn, cấm túc thế này e là Thải Linh không thể yên tâm mà dưỡng thai.”

Hạ Vân Tự cụp mắt, lòng thầm cười lạnh.

Chiêu Phi đúng là lúc nào cũng nhớ diễn kịch. Rõ ràng nàng ta là một người rất cay nghiệt nhưng lại luôn luôn giả vờ dịu dàng lương thiện.

Có điều, đây không phải là lúc để nàng ta diễn trò.

Ánh mắt của hoàng đế đang dò xét nàng ta. “Ngày giỗ của hoàng hậu, vậy mà Cẩm Hoa Cung của nàng lại quá náo nhiệt.”

Chiêu Phi lập tức im lặng, sợ tới mức nín thở.

Hạ Vân Tự cố nén cười, dỏng tai lắng nghe.

Cái bẫy hôm nay thoạt nhìn thì dễ phá, nhưng thật ra lại rất nguy hiểm.

Nếu nàng không cảm thấy khác thường và sớm đi tìm Thuận Phi thì tình thế đã hoàn toàn khác. Có lẽ trong lòng hoàng đế không muốn tin nhưng có phi tần mang thai lớn tiếng chỉ trích, cung nữ làm chứng, trân châu không ghi sổ, nếu không triệt được nàng thì ít nhất cũng khiến nàng ngã đau.

Hơn nữa chuyện này lại xảy ra trong ngày giỗ của tỷ tỷ.

Nếu đám người Chiêu Phi thành công, y còn có thể biện minh cho sự nghi ngờ của mình rằng: là do nàng hãm hại phi tần ngay trong ngày giỗ của hoàng hậu, tự gieo gió nên gặt bão.

Nếu chuyện này không thành công, y sẽ nghĩ lỡ như nàng bị hãm hại thật, há chẳng phải để hoàng hậu trên trời có linh thiêng suýt phải nhìn cảnh muội muội mình bị hãm hại mà không thể biện minh?

Chuyện liên quan tới việc linh hồn hoàng hậu có được yên nghỉ hay không, chỉ một Linh thục nữ làm sao giải được cơn giận trong lòng y.

Nếu lúc này Chiêu Phi nhảy vào thì sẽ càng thê thảm.

“Người trong cung của mình mà nàng không quản tốt được thì để cho Thuận Phi trông nom đi.” Y nói xong thì nhìn Thuận Phi. “Bảo Linh thục nữ chuyển sang chỗ của nàng.”

Thuận Phi điềm tĩnh đáp: “Thần thiếp tuân chỉ.”

Hạ Huyền Thời ngẫm nghĩ rồi lại nói tiếp: “Sau này nàng cũng giúp Chiêu Phi quản lý hậu cung đi, dù sao nàng cũng là người vào cung sớm nhất.”

Sắc mặt của Chiêu Phi bỗng nhiên đờ ra. “Hoàng thượng…”

Thuận Phi không để ý đến nàng ta, nói: “Vâng.”

Quyền điều hành hậu cung mà Chiêu Phi vẫn nắm chặt bấy lâu nay cuối cùn đã bị chia sớt cho Thuận Phi chỉ vì cái bẫy mà mình giăng ra.

Gậy ông đập lưng ông thế này thật là khiến người ta sung sướng.

Trong lòng thì rất đắc ý nhưng ngoài mặt Hạ Vân Tự làm làm bộ buồn rầu, nàng nhún người hành lễ với hoàng đế. “Không ngờ lại xảy ra chuyện thế này trong ngày giỗ của tỷ tỷ, thần thiếp cảm thấy rất mệt mỏi, xin phép về nghỉ ngơi trước.”

Hạ Huyền Thời gật đầu. “Trẫm đưa muội về.” Giọng đầy vẻ áy náy và quan tâm.

Nàng mỉm cười, không từ chối, theo y rời khỏi Cẩm Hoa Cung.

Trò cười này kết thúc tại đây.

——

Về tới Triêu Lộ Hiên, Hạ Vân Tự hỏi ra mới phát hiện bất giác đã hơn một canh giờ trôi qua, thoắt cái đã sắp đến giờ sửu[1].

Hạ Huyền Thời không ở lại Triêu Lộ Hiên lâu mà về Tử Thần Điện nghỉ ngơi thêm một lát rồi chuẩn bị thượng triều.

Trước khi đi, y nắm tay nàng. “Muội chịu uất ức rồi.”

Nàng lắc đầu, cằm hơi cúi xuống trông còn dịu dàng hơn cả Chiêu Phi nhưng khuôn mặt thì lại quyến rũ hơn, giọng nói thì đầy vẻ ỷ lại y. “Thần thiếp biết chắc chắn tỷ phu sẽ không để thần thiếp bị oan.”

Chỉ cần y từng có chút xíu hoài nghi nàng, những lời này sẽ càng khiến y hổ thẹn hơn.

Y không nói gì thêm, bàn tay nắm tay nàng bỗng siết chặt hơn rồi lại buông ra, sau đó y nhanh chóng đi ra cửa.

Hạ Vân Tự cúi người tiễn y, mãi đến khi bóng y biến mất khỏi cửa cung thì mới vịn tay Hàm Ngọc đứng dậy.

Hàm Ngọc thở ra một hơi. “Nương tử bị kinh sợ rồi.”

Hạ Vân Tự lắc đầu, nhoẻn miệng cười. “Cô mới thật sự bị uất ức. Ba tháng bổng lộc bị phạt ta sẽ bù lại cho cô.”

“Không sao, nô tỳ cũng không có việc gì cần dùng đến tiền.” Hàm Ngọc mỉm cười, dừng lại một chút rồi giọng trở nên lo lắng: “Có điều Thải Linh sang chỗ Thuận Phi, lỡ như xảy ra chuyện gì…”

“Không sao đâu.” Giọng Hạ Vân Tự nhẹ tênh.

Nàng biết Hàm Ngọc đang lo lắng điều gì. Việc chăm sóc cung tần có thai trước giờ không phải chuyện dễ dàng, nhất là người vừa bị động thai thì càng giống một củ khoai nóng bỏng tay, lỡ như xảy ra chuyện gì thì không ít người bị liên lụy.

Nhưng trải qua chuyện này, dù đứa nhỏ trong bụng Thải Linh thật sự không còn thì hoàng đế cũng sẽ cảm thấy nàng ta gieo gió gặt bão mà không trách tội Thuận Phi.

Hơn nữa lúc này dù Thải Linh không yên lòng thì cũng phải cố gắng giữ gìn cái thai trong bụng.

Nếu đứa nhỏ này giữ được, có thể nàng ta còn giữ được phẩm cấp, tiếp tục tồn tại trong hậu cung này. Nếu không có đứa trẻ, biết đâu hoàng đế sẽ ban chết cho nàng ta không chừng.

Thuận Phi thì không có gì phải lo lắng, ngược lại, suy nghĩ của hoàng đế mới là thứ cần cân nhắc.

Chuyện hôm nay hoàng đế hoàn toàn không nghi ngờ gì đến Chiêu Phi sao? Chắc chắn không thể nào. Nàng và Thuận Phi mỗi người bồi một nhát, như thế là đủ.

Nhưng y chỉ bác bỏ việc Thải Linh vu khống Hàm Ngọc mà không chịu tiếp tục điều tra kẻ đứng sau sai sử, còn quy chụp toàn bộ chuyện này lên đầu Thải Linh. Đàm Tây Vương lập chiến công khiến y phải cân nhắc thiệt hơn là một trong những nguyên nhân, nhưng chủ yếu là y lựa chọn tin vào sự thật mà mình muốn tin.

Hy sinh một Linh thục nữ để bảo vệ một sủng phi, về công hay tư đối với y đều có lợi.

Đồng thời, Chiêu Phi cũng khá thú vị đấy.

Hạ Vân Tự đoán là Chiêu Phi sẽ dùng đứa trẻ trong bụng Linh thục nữ để gài bẫy nàng nhưng không ngờ Chiêu Phi lại không nỡ loại bỏ nó. Xem ra nàng ta thiết tha muốn có một đứa bé, cấp thiết nhiều hơn là nàng nghĩ.

Đáng tiếc nàng ta trăm tính ngàn tính thì cũng chỉ làm lợi cho người khác. Đứa bé này mà có bình an ra đời thì đoán chừng cũng sẽ thuộc về Thuận Phi.

Ha, màn kịch này diễn nhanh, kết thúc cũng nhanh, ngẫm lại thì thấy có rất nhiều dư âm.

Hạ Vân Tự cười thầm trong bụng, ung dung giải thích vài câu với Hàm Ngọc để nàng ta không còn bất an.

Sau đó nàng bảo: “Cô về ngủ đi, ta cũng phải ngủ thêm một chút. Nãy giờ giằng co cũng tốn sức thật.”

Hàm Ngọc bất ngờ trầm mặc, Hạ Vân Tự cảm nhận được sự khác thường nên nhìn nàng ta hỏi: “Sao thế?”

Hàm Ngọc mím môi, thở dài một hơi. “Vậy đứa bé trong bụng Linh thục nữ… cứ để cô ta sinh ra sao?”

Câu nói ngắn gọn này chứa rất nhiều hàm ý.

Hạ Vân Tự nghe ra được mâu thuẫn, giằng vặt, thậm chí là thương cảm trong đó. Nhưng đồng thời, từ ánh mắt của Hàm Ngọc, nàng cũng cảm nhận được nỗi hận đang kìm nén.

Hạ Vân Tự nhẹ nhàng hít một hơi, quan sát Hàm Ngọc, mắt ánh lên ý cười dò xét. “Cô cũng nhận ra à?”

Hàm Ngọc lại mím môi, mím đến nỗi môi trắng bệch mới thả ra. “Đúng, nô tỳ đã nhận ra.”

Nàng ta cảm thấy hết sức bất ngờ.

Không chỉ nàng ta, cả Hạ Vân Tự cũng rất bất ngờ.

————–

[1] Giờ sửu: từ 1 – 3 giờ sáng.