Nhìn Nữ nhân kiều mị đến ngẩn cả người, phải một lúc thật lâu sau Nguyệt mới ý thức được, nơi này là Ám Nguyệt các cho dù bọn thuộc hạ thuộc hạ thực sự vô năng cũng không thể giống nàng ta lui tới không động tĩnh như tới nơi không người. Ý thức được sự nguy hiểm Nguyệt lùi về phía sau nhìn nàng ta đầy cảnh giác.

- Ngươi là ai? Giọng nói không chút thân thiện mà có phòng bị khiến cho Hoàng hậu ở một bên cũng choàng tỉnh theo nàng, như cũng nhận ra khác thường như Nguyệt nhận thấy bà đảo mắt nhìn quanh muốn gọi bọn thuộc hạ đến.

- Bọn họ giờ hẳn là sẽ không thể tự cử động được cho đến khi ta rời đi. Uyển Uyển ở một bên thấy thái độ của cả hai nàng lười biếng lên tiếng phá vỡ hi vọng của bọn họ

- Là Băng Hương? Nguyệt ngay sau đó tìm được đáp án

- Ồ kiến thức không tệ…Nữ nhân kia khóe miệng khẽ nhếch híp mắt nhìn Nguyệt.

- Ngươi là người của Ngũ độc giáo? Tiền ta đã giao đủ,là do giáo chủ các ngươi cho người đem trả lại. Sao? Giờ nàng ta lại đổi ý muốn lấy tiền sao? Nguyệt híp mắt nhìn nữ nhân kia nói ra nghi hoặc trong lòng, nàng đã cảm thấy có chút lạ khi người của Ngũ độc giáo đem trả lại toàn bộ tiền nàng nhờ họ hành sự , không phải bọn họ chê tiền ít muốn đòi thêm đó chứ?

- Ha…ha…bổn giáo chủ khi nào thì trở thành kẻ ham tiền như thế chứ? Nói cho ngươi biết ta nếu như thật ham tiền chỉ cần dọn trống vài quốc khố là có thể nắm trên núi vàng núi bạc mà nghênh ngang. Uyển Uyển lại một lần nữa lười biếng liếc Nguyệt cười khinh bỉ.

- Vậy hôm nay ngươi tới đây? Ánh mắt Nguyệt trở nên căng thẳng, nàng ta trả lại tiền có nghĩa nàng ta không nhận việc ám sát Vĩnh phi mà trước đó đã nhận nữa thế nhưng lý do là vì sao lại chuyển mục tiêu sang nàng?

- Vĩnh phi kia trả ngươi bao nhiêu ta sẽ trả gấp đôi chỉ cần ngươi giết ả…Lời chưa nói hết thì nhận một cái tát tai đau điếng người khiến khuôn mặt trở nên sưng húp thế nhưng đối thủ xuống tay lúc nào nàng không thể nhìn rõ.

Thấy Nguyệt bị ăn 1 cái tát nảy lửa Thát Đang ở một bên nuốt nước miếng toát hết mồ hôi lạnh. Bản tính kiêu ngạo kia của bà cũng phải thu toàn bộ về, bởi bà biết nơi này không còn có kẻ có thể giỏi hơn nàng ta.

- Ta trên đời này ghét nhất bị lừa, ngươi nói Vĩnh phi kia là hồ ly tinh tranh phu quân với ngươi thế nhưng theo ta tra thì hình như không phải. Khiến bổn cung chủ hạ độc thủ với lầm người đã là đại kỵ còn khiến ta giết một nữ nhân đang hoài thai thì quả thật không thể dung thứ được…. tội của ngươi dùng mạng đền ta con chê ít ấy chứ… …

- Ngươi là nói…nàng ta…nàng ta..không thể nào…không thể nào…Nguyệt ôm đầu thét lớn…nàng những mong tất cả những gì vĩnh phi kia nói cùng nàng chẳng qua chỉ là kế khích tướng nếu như nàng không chiếm được trái tim Tử Khương thì hẳn nàng ta cũng không thể…

- Vì cái gì…vì cái gì…vì cái gì chàng không thể yêu thương ta nhưng lại đặt tình cảm lên nàng ta…

- Đồ ngốc à…trái tim của hắn cũng đã có lúc thuộc về con thế nhưng sau cái lần con muốn lấy mạng hắn tình cảm với con cũng thay đổi. Hoàng hậu ở một bên lên tiếng, bà dù sao cũng là người từng trải có thể nhìn ra tình cảm của bọn trẻ dù chúng có che dấu tốt đến đâu. Chẳng qua bà chỉ cố chấp muốn nhìn thấy tức giận trên khuôn mặt hắn nhưng xem ra nay sự việc đã đi quá xa rồi, còn tổn hại cả ngoại tôn của nàng…

- Đứa trẻ và Vĩnh Phi thế nào rồi…Hoàng hâu quay sang hỏi Uyển Uyển

- Sao? Bà hiếu kỳ à? Nếu ta nói nàng ta đã chết thì thế nào? Còn nếu còn sống thì sẽ thế nào?

- Nói, nàng hiện tại đang ở đâu? Tử Cương siết chặt bàn tay đang giữ chặt cổ Lâm Uyển Uyển. Nàng ta thậm chí không hoảng sợ mà còn nở nụ cươi câu hồn đoạt phách cùng hắn.

- Ồ ra ngươi chính là lý do để tẩu tẩu ngươi dùng tiền mua mạng thê nhi sao?quả nhiên là họa thủy…

- Nói, nàng hiện giờ ở đâu? Giọng nói hắn nồng đượm tức giận chưa bao giờ hắn bộc phát tức giận của mình đến thế chỉ nghĩ nàng có thể đã không còn trên thế gian này nữa cũng khiến hắn muốn nhấn chìm hết thảy mọi thứ trong giận dữ.

- Ồ…xin lỗi…Ngũ độc giáo ta không thích bị uy hiếp cho lắm…ngươi là đang hỏi thi hài thê nhi của mình à? Người đã mất tích trên 1 tháng rồi thì cũng có thể trở thành thi hài rồi lắm chứ? Vì sao không đi tìm nàng sớm hơn, nếu làm thế ngươi có khi sẽ cứu được nàng. Nói rôì nàng nhẹ nhàng trượt khỏi tay hắn thế nhưng có một kẻ khác còn nhanh hơn nàng bắt lấy eo nàng kéo nhẹ về phía hắn.

- Yêu nữ, nàng chẳng phải cũng đang mang thai sao, nữ nhân có thai mà nàng cũng giết có phải quá độc ác rồi không? Kẻ đến giống một thư sinh có khuôn mặt trắng bệnh như kẻ bệnh nặng tùy thời có thể rời đi bất cứ lúc nào hắn hung hăng trừng mắt vừa đến đã quát ầm lên với Mỹ nhân yêu mị kia.

- Phải..ta độc ác thế đó…đâu phải chàng mới biết ta ngày hôm qua. Ta có gì mà không dám làm đừng nói là phụ nữ có thai ngay cả trẻ con ta cũng xuống tay được. Nàng trợn to mắt tức giận nhìn hắn trên môi là một nụ cười tự giễu...Nàng có lựa chọn hay sao làm sát thủ vốn tàn nhẫn thế đó.

Thái độ đau long kia rất nhanh lại thay bằng giương mặt sắc lạnh nguy hiểm vốn có, nàng liếc nhìn Nguyệt một cái khẽ nhếch môi

- Tất cả những kẻ đắc tội với ta thì chết chính là thống khoái hơn cả sống ấy chứ nhất là Tử Kỳ tiểu thư đây…ha..ha… sau tiếng cười khiến kẻ khác rợn người của Uyển Uyển Nguyệt bỗng phun ra một búng máu đen rồi lăn ra đất đau đớn….Hoài Thương cũng chẳng biết đến từ lúc nào nhào sang đỡ lấy nàng.

- Ngươi yên tâm, ngươi chưa chết ngay đâu, phải đau đớn bảy ngày bảy đêm rồi mới chầu ông bà …ha…ha…

- Nàng lại tiếp tục hạ độc người ta? Đoạn Vô Tình giận đến mức khuôn mặt trằng bệch của hắn cũng hồng thuận lên.

- Ồ…chàng có cần kinh ngạc thế không giáo chủ ngũ đọc giáo không dùng độc thì dùng gì để giết người… Uyển Uyển làm như không có việc gì lớn nhìn hắn mỉm cười.

- Giải độc cho nàng ta…Hắn rít lên giận dữ, vì sao nàng có thể không xem trọng mạng sống người ta như vậy…

- Ta không thích…nàng hướng hắn dõng dạc tả lời…vì cái gì nàng phải nghe lới hắn…

- Yêu nữ…sao nàng có thể độc ác đến thế…chỉ hở chút là giết người…Vô Tình quát lên giận dữ hắn thật không muốn thê tử mình như thế.

- Chàng cứ một câu yêu nữ hai câu yêu nữ, ta có làm việc tốt nào chàng cũng xem thành việc xấu sao không nói là vì chàng có sẵn thành kiến với ta đi…nếu việc ta đeo bám chàng khiến chàng khó chịu như thế thì cứ nói ra đâu cần viện cớ…Uyển Uyển tức giận vừa gào lên vừa rơi lệ nàng nhịn hắn nhiều rồi, cùng lắm nàng từ bỏ là được chứ gì, từ bỏ việc bám theo bắt hắn cưới nàng làm thê tử.

- Ta viện cớ sao? Ta nói đều là thật, ta không thích thê tử mình là kẻ độc ác không xem trọng mạng người. Vô Tình hơi lúng túng khi thấy nàng rơi lệ thế nên hắn cũng bắt đầu hạ giọng muốn giải thích….

- Thê tử độc ác..ha…ha… Đoạn Vô Tình chàng nghe cho rõ đây ta từ nay cùng chàng không còn liên quan nữa, việc chạy theo ép chàng trở thành phu quân của ta ta từ bỏ, hoàn toàn từ bỏ…ha…ha… Lệ nàng rơi càng nhiều hơn xoay mình biếm mất.

- Nàng đứng lại đó cho ta nói rõ ràng xem nào…ý nàng là gì hả yêu nữ kia…Vô tình vừa hết lớn giận dữ vừa đuổi theo nàng. Bọn họ đến và đi tuy thật ồn ào nhưng lại không một ai cản được bởi dường như mọi người nơi đây đều bị ảnh hưởng của Băng Hương thế nên mọi hoạt động của họ chậm hơn hai kẻ kia rất nhiều.

Đến tận lúc này Hoàng hậu mới bừng tỉnh lắp bắp vì sự xuất hiện của Tử Khương và Hoài Thương cùng những ám vệ theo phía sau họ

- Làm thế nào…làm thế nào….Thế nhưng Tử Khương chẳng thèm để ý đến bà mà phân phó cho Vệ bên cạnh điều tra về Ngũ độc giáo. Nguyệt đang đau đớn bò lê trên đất thấy hắn chẳng thèm để ý đến ai khác ngoài việc sinh tử của thê tử hắn khiến tâm nàng vỡ vụn, nàng cười thật to

- Chàng sẽ mãi mãi không thể tìm được nàng ta đâu ha..ha…Ngũ độc giáo một khi đã nhận giết ai chưa bao giờ thất thủ…thì ra bọn họ trả lại tiền là vì muốn mạng của ta…ha…ha…Tử Khương chàng không yêu ta thì cũng đừng mơ tưởng người phụ nữ chàng yêu có thể bình an nữa..ha..ha…cười lớn với khuôn mặt vặn vẹo đến dọa người nàng nói xong cũng tự cắn đứt lưỡi kết thúc đau đớn của bản thân.

akiaki: ha..ha..thật ra trong tay ta lúc này chỉ có 1 chương này thế nhưng nó khá dài..h..ha...nhưng ta hứa sẽ post ngay khi viết xong chương 19 xem như là tặng thêm cho các nàng đã đoáng đúng và nhanh như thế...tặng luôn cho mấy nàng cái văn án truyện mới ta sẽ viết sắp tới..vì nói tung hết hàng trong tay mà..ha...ha..