Vẫn mặc nguyên phục trang biểu diễn, Vương Khải lo lắng bước vào, “Tinh Quang!”
Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng làm động tác “im lặng” rồi nói khẽ “Cô bé ngủ rồi.


Nói xong, cô ngẩng đầu lên, “Vương Khải sao?”
Vương Khải nhẹ nhàng gật đầu, nâng chân lên, sải bước về phía cô bé, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, anh ta nói, “Cô bé thế nào rồi?”
“Đừng quá lo lắng!”

Tô Ánh Nguyệt mím môi, thấp giọng giải thích cho Vương Khải, “Lúc đó, chúng tôi cũng không có chú ý cho nên…”
Vương Khải nhíu mày, trên mặt mang theo vẻ trang nghiêm và thờ ơ, “Chuyện này khó tránh khỏi việc nghi ngờ các người bắt cóc con bé.


Bắt cóc sao?
Vương Khải thơ ơ hất cánh tay của Tô Ánh Nguyệt đang nắm lấy Tinh Quang ra, “Phía chúng tôi đã báo cảnh sát rôi!”
“Mẹ…”
Khi bị tuột tay ra khỏi vòng tay cô, cô bé nằm trên giường hét lên trong đau đớn.

Vương Khải khẽ nhíu mày.

Tần Mộ Ngôn đi tới, ôm Tô Ánh Nguyệt trong lòng, đôi môi mang theo mười phần lạnh lẽo châm chọc, “Để con gái của mình chạy ra khỏi tầm mắt, quả nhiên đầu óc không được tốt cho lắm!”
Lời nói của anh càng khiến cho Vương Khải nhíu chặt hàng lông mày.

Dù là ở trong hội con nhà giàu Châu Âu hay trong giới giải trí, anh ta đều mang trong mình nét cao quý và kiêu ngạo, chưa từng có ai dám nói những lời như vậy với anh ta cả!
Anh ta đứng lên, dửng dưng nhìn Tần Mộ Ngôn, “Chỉ tại công việc của tôi quá bận rộn!”

Tối nay ở Sea Paradise có tổ chức đêm nhạc điện tử, khi tham gia vào sự kiện đó, rõ ràng anh ta đã sắp xếp người đại diện của mình trông nom Tinh Quang, kết quả là vừa lên sân khấu, người đại diện lại báo không nhìn thấy Tinh Quang.

Vương Khải có chút ngạc nhiên, Tinh Quang là cô bé luôn cư xử phải phép phải tắc, sao có thể đột ngột chạy ra ngoài được chứ?
“Rốt cuộc là vì sao chứ?”
Tần Mộ Ngôn nhàn nhạt liếc nhìn Vương Khải, “Tôi cũng là người bộn bề công việc.


“Nhưng hai cậu con trai của tôi chưa bao giờ bị đi lạc mất cả.


Anh nói những lời này với giọng điệu hết sức tự hào khiến Tô Ánh Nguyệt bất lực thở dài.

Có chút khi dễ người khác khi dùng Tinh Vân và Tinh Thiên so sánh với cô bé Tinh Quang này không?
Vương Khải nhíu mày, im lặng một lúc lâu rồi mới lạnh lùng trả lời, “Ai biết những gì anh nói là thật hay giả chứ?”
“Chờ cảnh sát đến mọi chuyện sẽ rõ.



Tần Mộ Ngôn nhàn nhạt nhìn anh ta, “Nếu như chúng tôi không bắt cóc con gái của cậu thì cậu phạm phải tội vu khống người khác đấy!”
“Tuỳ anh!”
Vương Khải ôm lấy Tinh Quang vào lòng, lạnh giọng nói, “Là một người bố của cô bé, tôi thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.


Vương Khải là bố của cô bé sao?
Vậy cô bé tên Tinh Quang này là con riêng của Vương Khải, là cô bé đã nằm trong top những từ khoá được tìm kiếm nhiều nhất cách đây ít hôm sao?
Ai là mẹ của cô bé này chứ?
Ngọn lửa nghi ngờ trong lòng Tô Ánh Nguyệt bùng lên một cách dữ dội.

Như thể nhìn thấy phản ứng của Tô Ánh Nguyệt, Vương Khải nhíu mày, nghĩ về việc anh vừa tông cửa chạy vào, cô đã nhận ra ngay thân phận của anh…