Tô Ánh Nguyệt hơi nhíu mày, Trình Hiếu Quân lấy đâu ra tự tin cảm thấy đến lúc này rồi cô vẫn sẽ giúp đỡ Hướng Kim Tâm?
“Ánh Nguyệt”
Trình Hiếu Quân kéo Hướng Kim Tâm đi đến trước mặt cô, lấy một tấm thẻ từ trong túi áo ra đưa cho cô: “Dù sao thì sau này cô cũng là diễn viên, lúc muốn ra vào những trường hợp chính thức thì cũng phải ăn mặc cho xem được”
“Ở đây có ba trăm triệu, cô cầm trước, chỉ cần hôm nay cô giúp Kim Tâm giành được vai diễn này thì sau này tôi sẽ còn cho cô nhiều hơn”
Tô Ánh Nguyệt nhìn tấm thẻ trong tay Trình Hiếu Quân rồi cười: “Anh cảm thấy tôi thân là vợ của Tần Mô Ngôn mà thiếu ba trăm triệu này của anh sao?”
“Cô đúng là vợ của Tần Mộ Ngôn”
Hướng Kim Tâm ở bên cạnh nở nụ cười lạnh, trong ánh mắt nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt đều là sự xem thường: “Những nhà họ Tần đồng ý cho cô xài tiền sao?”
“Cô nhìn lại toàn thân trên dưới người của mình một chút xem có thứ nào vượt quá ba triệu không?”
“Nghèo túng gần chết”

Tô Ánh Nguyệt híp mắt lại một chút.

Sau khi gả cho Tần Mộ Ngôn, quả thật là cô chưa từng xin tiền của Tần Mộ Ngôn.

Có mấy lần quản gia muốn trợ cấp tiền mua thức ăn cho cô thì cũng đều bị cô từ chối.

Cô gả cho Tần Mộ Ngôn không phải vì tiền của anh, cũng không muốn hưởng thụ cuộc sống của bà chủ nhà giàu.

Thật không ngờ điều này lại trở thành lý do để Hướng Kim Tâm xem thường cô.

Cô gái cong môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua quần áo trên người Hướng Kim Tâm.

“Cô cũng không có nghèo túng”
“Là Trình Hiếu Quân mua cho cô sao?”
Rất trùng hợp, mặc dù hôm nay Hướng Kim Tâm mặc đồ nhìn qua đã biết giá không rẻ, nhưng mà…
Tô Ánh Nguyệt từng nhìn thấy bộ quần áo này.

Trước đó lúc cô bắt gặp Hướng Kim Tâm và đạo diễn Trần đi chung với nhau ở bờ biển thành phố An Lạc thì cô ta cũng mặc bộ quần áo này.


Trước đó Phúc Quý Ngân từng nói, lần mà Hướng Kim Tâm tính kế cô thất bại lần trước, Trình Hiếu Quân
gần như đã bồi thường bằng tất cả gia tài, bây giờ cũng là kiếm đồng nào tiêu đồng đó.

Hướng Kim Tâm nhíu mày, hừ lạnh: “Đương nhiên là Trình Hiếu Quân mua cho tôi rồi”
Tô Ánh Nguyệt cong môi nhè nhẹ: “Trình Hiếu Quân đối với cô đúng là xa hoa, bộ này là hàng hiệu của u Mỹ, nhìn thế nào cũng phải khoảng chừng sáu trăm triệu nhỉ?”
Hướng Kim Tâm ngẩng đầu lên, vô cùng kiểu ngạo: “Đó là tất nhiên”
“Cô cho rằng Hiếu Quân đối với tôi sẽ vắt chày ra nước như đối với cô lúc trước sao?”
Tô Ánh Nguyệt vẫn cười một cách không kiêu ngạo không tự ti: “Nhưng sao tôi nhớ là cái túi ở trên tay của cô không có bất cứ cửa hàng nào ở thành phố Dung Hưng, chỉ có thành phố An Lạc ở bên cạnh mới có”
“Cái túi này là kiểu mới vừa ra mắt vào tháng trước”
Vừa nói cô vừa ngẩng đầu lên nhìn vào trong mắt của Hương Kim Tâm: “Cho nên gần đây cô có đến thành phố An Lạc sao?”
Sắc mặt của Hương Kim Tâm đột nhiên tái nhợt.

Đúng là mấy ngày trước cô ta có đến Thanh Hải ở thành phố An Lạc với đạo diễn Trần, nhưng chuyện cô ta đi thành phố An Lạc là cô ta lén Trình Hiểu Quân mà đi.

Bây giờ bị Tô Ánh Nguyệt trực tiếp đâm thủng như vậy, trên mặt cô ta có chút không nhịn được: “Tôi không có đến đó”
Hướng Kim Tâm liếc mắt: “Là do người bạn ở thành phố An Lạc của tôi mua giúp.


“Cô có bạn ở thành phố An Lạc sao?”

Nói thế nào thì cô cũng từng làm bạn thân với Hướng Kim Tâm sáu năm, Hướng Kim Tâm có bạn bè thân thích nào Tô Ánh Nguyệt đều biết rất rõ.

Cách nói này của cô ta khiến cho Trình Hiếu Quân cũng nhíu mày: “Đúng vậy, Kim Tâm, từ khi nào mà em có bạn ở thành phố An Lạc thế?”
“Em…”
Hướng Kim Tâm né tránh ánh mắt của Trình Hiếu Quân, cuối cùng dứt khoát trực tiếp cướp thẻ ngân hàng trong tay của Trình Hiếu Quân lại: “Nếu như cô không bằng lòng nhận tiền của chúng tôi thì xem như bỏ đi, cô quan tâm tôi mua túi bằng cách nào làm gì?”
Nói xong cô ta trực tiếp lôi kéo Trình Hiếu Quân quay người đi vào trong tòa cao ốc của công ty giải trí Phong Đô: “Chúng ta đi!”
Trình Hiểu Quân vô cùng không tình nguyện dừng chân lại: “Nhưng mà Kim Tâm…Đợi lát nữa thử vai.


Anh ta biết rõ dựa vào trình độ diễn xuất của bản thân Hướng Kim Tâm thì vốn không có cách nào lấy được vai diễn nữ chính trong “Tử Thành”.

“Em có thể lấy được.