Nhìn thấy sắc mặt Hướng Kim Tâm còn trắng hơn tường, Tô Ánh Nguyệt nhếch môi, cô biết mình đoán đúng rồi.

Kịch bản gấp góc kia, quả thật là đạo diễn Trần chuẩn bị cho Hướng Kim Tâm.

Tâm trạng cô rất tốt cầm kịch bản bắt đầu chuẩn bị.

Thời gian chuẩn bị chỉ còn lại mười phút.

Mười phút sau, người biểu diễn đầu tiên chính là Tô Ánh Nguyệt.

Đợi sau khi cô bước vào phòng biểu diễn, mới phát hiện, trong số năm giám khảo hôm nay, cô biết hai người.


Một người là diễn viên Lạc Hân, một người là Tần Nam Phong.

Ba người còn lại, ngoại trừ đạo diễn Trần, còn có hai nhà sản xuất có thâm niên trong ngành.

Hít sâu một hơi, Tô Ánh Nguyệt bắt đầu màn trình diễn của mình.

Mặc dù thời gian chuẩn bị chỉ có mười phút, nhưng dù sao những năm nay Tô Ánh Nguyệt đã làm phân tích kịch bản rất lâu cho Trình Hiếu Quân và Hướng Kim Tâm rồi, cho nên có rất nhanh đã chia cảm xúc và tâm lý của nhân vật thành bốn cấp độ, tiến vào từng lớp một.

Từ cười điên cuồng đến tuyệt vọng, trong thời gian hai phút ngắn ngủi, cô đã làm cho vai diễn của mình trở lên sống động.

Đợi khi cô biểu diễn xong, trong phòng biểu diễn vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền.

“Không ngờ Tô Ánh Nguyệt này lại lợi hại như vậy?
Ba diễn viên nữ đợi bên ngoài vừa nhìn, vừa cảm khái: “Một diễn viên thế thân vừa chuyển mình làm diễn viên chính thức, có biểu hiện như vậy, thật sự lợi hại”
“Tôi cảm thấy tôi không thể so được với cô ta”
“Tôi cảm thấy tôi cũng không được”
Nói xong, ba diễn viên nữ đó đều quay người nhìn Hướng Kim Tâm: “Cô thì sao?”
Hướng Kim Tâm cắn môi.

Không thể không thừa nhận, năng lực của Tô Ánh Nguyệt quả thật rất lợi hại.

Nhưng, nữ chính của bộ phim này, nhất định phải là của cô ta.

Nếu như không phải bởi vì vị trí nữ chính này, cô ta cần gì phải bò lên giường của đạo diễn Trần chứ?
Đạo diễn Trần vừa lớn tuổi vừa biến thái, mỗi lần cô ta ở cùng với ông ta đều phải nhịn để mình không nôn ra.


Cô ta vì vai diễn này mà bỏ ra nhiều như vậy, sao có thể cứ thế mà từ bỏ được chứ?
Hơn nữa…
Hướng Kim Tâm nheo mắt.

Năm giám khảo hôm nay, ngoại trừ Lạc Hân và Tần Nam Phong, đạo diễn Trần đã mua chuộc ba người còn lại rồi.

Ba người này cho cô ta điểm cao, cô ta không nhất định sẽ thua Tô Ánh Nguyệt.

Vì để công bằng công chính không ảnh hưởng đến phát huy của diễn viên tiếp theo, việc chấm điểm được công bố cuối cùng.

Sau khi Tô Ánh Nguyệt biểu diễn xong, điểm số của cô bị nhân viên công tác lấy đi.

Sau đó, là người biểu diễn tiếp theo.

Diễn viên này mới biểu diễn, đạo diễn Trần đã ngẩn ra.

Đây là kịch bản mà tối qua ông ta đã chuẩn bị cho Hướng Kim Tâm mà.

Kết quả sao lại bị người phụ nữ này diễn?
Vậy cục cưng nhỏ Hướng Kim Tâm của ông ta thì phải làm sao?
Dáng vẻ không để tâm của đạo diễn Trần bị Lạc Hân thu vào đáy mắt.

Người phụ nữ cong môi cười nhẹ: “Đạo diễn Trần, chuyên nghiệp một chút.



Lúc này tâm thần bất định của đạo diễn Trần mới hồi thần lại.

Các diễn viên lần lượt biểu diễn.

Hướng Kim Tâm là người cuối cùng.

Đợi đến khi Hướng Kim Tâm lên sân khấu, đạo diễn Trần còn đặc biệt cho cô ta một lời động viên: “Diễn viên nữ này tôi rất xem trọng cô ấy”
“Khí chất và nhan sắc của cô ta đều phù hợp với vai nữ chính của tôi”
“Hi vọng sau này chúng ta có thể thường xuyên hợp tác”
Lời này thật sự rất rõ ràng chính là để động viên Hướng Kim Tâm, cho dù lần này không thể hợp tác, sau này cũng sẽ có cơ hội.

Hai chân Tô Ánh Nguyệt ưu nhã vắt chéo ngồi bên ngoài, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.

Sau này thường xuyên hợp tác?
Đợi cô công bố ảnh của đạo diễn Trần và Hướng Kim Tâm ra, đừng nói là Hướng Kim Tâm, đến cả đạo diễn Trần sau này cũng không để làm được nữa, còn hợp tác cái gì chứ?
Trong phòng biểu diễn, màn biểu diễn của Hướng Kim Tâm là một mớ hỗn độn.