Nhỡ đâu phản bác, bọn họ lại lôi ra sự thật là đạo diễn Trần mua chuộc bọn họ, vậy không chỉ mối quan hệ của cô ta và đạo diễn Trần sẽ bị vạch trần, mà tương lai của đạo diễn Trần cũng xong rồi.

Cô ta còn đang hi vọng sau này đạo diễn Trần sẽ cho cô ta diễn vai nữ chính, cô ta đã phí nhiều công sức để dỗ dành đạo diễn Trần, tuyệt đối không thể để đạo diễn Trần bị hủy hoại như vậy.

Cho nên Hướng Kim Tâm chỉ có thể đỏ mặt, cắn răng nuốt vào bụng: “Anh để Vương, anh đừng trách đạo diễn Trần và hai nhà sản xuất này, muốn trách thì trách tôi đi”
“Là tôi không tốt, là tôi mua chuộc hai nhà sản xuất này, cho nên mới.



Vương Khải quay người lại, nhìn Hướng Kim Tâm cười: “Cô cho rằng tôi sẽ tin sao?”
Gia nhập giới giải trí bao nhiêu năm rồi, Vương Khải và Lạc Hân còn có chuyện gì chưa thấy nữa chứ?
Hôm nay đạo diễn Trần này mới bắt đầu đã có thái độ đặc biệt với Hướng Kim Tâm, bọn họ đều nhìn thấy, chỉ là không muốn vạch trần mà thôi.

Ánh mắt người đàn ông sự hiểu rõ, khiến Hướng Kim Tâm bị nhìn đến nỗi hoảng loạn: “Tôi…”
“Anh Vương.


Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, trực tiếp tiến lên một bước, ngăn lại tầm nhìn của Vương Khải về phía Hướng Kim Tâm: “Nếu như anh Vương đã cảm thấy cô ta không thích hợp làm nữ chính”
Tô Ánh Nguyệt nói, nâng mắt nghiêm túc nhìn mặt Vương Khải: “Vậy tôi thì sao?”
“Nếu như tôi có thể thuyết phục đạo diễn Trần cho tôi làm nữ chính, anh Vương có muốn diễn chung với tôi không?”
Vương Khải lạnh nhạt nhìn quét qua Tô Ánh Nguyệt một cái: “Cô chắc chắn, muốn đứng ra ngắt lời tôi vào lúc này sao?”
“Đúng”
Tô Ánh Nguyệt nghiêm túc gật đầu: “Anh Vương, tôi chỉ muốn hỏi anh có đồng ý không?”
Cô biết Vương Khải muốn vạch trần chuyện xấu hổ của Hướng Kim Tâm và đạo diễn Trần nhưng bây giờ không phải lúc.

Một vở kịch lớn như vậy, Trình Hiếu Quân không có mặt thì sao được chứ?
Không tận mắt nhìn thấy vẻ mặt khi Trình Hiếu Quân bị cắm sừng, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy không đã nghiền.


Vương Khải nheo mắt, không biết người phụ nữ ngu ngốc này rốt cuộc muốn làm cái gì.

Rõ ràng là đạo diễn Trần và Hướng Kim Tâm cấu kết với nhau, đè ép cô.

Có điều nếu như cô ta đã ngu dốt như vậy…
Người đàn ông nhàn nhạt cong môi: “Có thể?
“Vậy được”
Đạo diễn Trần ở bên cạnh kích động vỗ đùi: “Chính là cô ta, chính là cô ta”
“Người được chọn làm nữ chính chính là cô ta”
Tần Nam Phong ngồi yên tại chỗ cười như không cười: “Vậy mọi người, tôi nói một câu, trong năm diễn viên trong buổi thử vai ngày hôm nay, Tô Ánh Nguyệt là người có kỹ năng diễn xuất tốt nhất, không có ai phản bác chứ?”
Căn phòng im lặng.

“Vậy thì làm như vậy đi”
Dường như sợ Vương Khải hối hận, đạo diễn Trần vội vàng kết luận: “Bộ phim “Tử Thành” này, nam chính là Vương Khải, nữ chính là Tô Ánh Nguyệt, tôi lập tức để người đi sắp xếp hợp đồng”
“Hừ”
Hướng Kim Tâm mặt xám như tro cắn môi, sải bước quay người rời đi.


Khi đi đến cửa lại bị bảo vệ chặn lại.

“Cô Hướng”
Bảo vệ cười như không cười cản cô ta lại: “Các lãnh đạo vẫn còn chưa đi, cô không thể đi”
“Đúng vậy.


Cô diễn viên vừa rồi cùng Hướng Kim Tâm cười nhạo Tô Ánh Nguyệt không chuyên nghiệp cũng lạnh nhạt nhìn quét qua Hướng Kim Tâm: “Cô còn chưa giải thích rõ ràng, chuyện cô đưa tiền cho hai nhà sản xuất này đâu.


“Đừng có vừa bị vạch trần đã muốn rời đi, không cần giải thích rõ ràng với chúng tôi sao?”
Hướng Kim Tâm nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy: “Có cái gì mà giải thích chứ?
“Tôi chỉ là có kỹ năng diễn xuất không tốt, dựa vào quà tìm người khác giúp đỡ, không được sao”