Sau khi ăn cơm tối xong, Tô Ánh Nguyệt trở về phòng của mình.

Cô cởi quần áo trên người mình xuống, ngay khi cô bắt đầu kiểm tra những vết bầm tím từ việc thực hiện những cảnh đánh nhau trên trường quay hôm nay thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Người phụ nữ vội vàng mặc quần áo, đi ra mở cửa.

Là Tần Tinh Vân.

Cậu bé đi vào trong phòng, đưa cho cô một trang giấy: “Ký đi.


Cùng lúc đó, Tần Tinh Thiên cũng đẩy ra cửa phòng làm việc, công việc của Tần Mộ Ngôn bị buộc phải dừng.

“Hiệp nghị sau hôn nhân?”
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày: “Điều đầu tiên, phải yêu ngài Tần Mộ Ngôn trong vòng một tháng?”
“Mẹ không thể yêu anh ấy.


“Bố sẽ không yêu cô ấy.


Trong phòng làm việc, Tần Mộ Ngôn lạnh lùng đẩy tờ hiệp nghị ra xa: “Nhiều nhất là không chán ghét, không có phản cảm.


Tần Tinh Thiên chống hai tay lên má, đôi mắt to tròn ngập nước của cậu nhóc chớp chớp nhìn Tần Mộ Ngôn: “Thế nhưng bố ơi, không chán ghét, không có phản cảm là tiền đề của việc sẽ yêu cô ấy mà.


“Bố độc thân nhiều năm như vậy, cây cổ thụ cũng đến lúc nở hoa rồi!”

Tần Mộ Ngôn lạnh lùng liếc cậu nhóc một cái: “Bố không nở hoa, vậy con nghĩ con và anh trai của con có mặt trên đời kiểu gì?”
Tần Tinh Thiên trợn mắt đảo một vòng: “Bố có thích mẹ ruột của con đâu!”
Tần Mộ Ngôn nhíu mày.

Trước mắt hiện lên cảnh trong bóng tối vào năm năm trước.

Nhớ tới giọng nói mềm mại của cô, cùng với xúc cảm mềm mại khi chạm vào cơ thể cô.

Cổ họng của anh hơi ngừng một chút: “Làm sao con biết bố không thích mẹ ruột của con?”
“Làm sao con biết mẹ nhất định sẽ thích bố của con?”
Trong phòng ngủ, Tô Ánh Nguyệt bất đắc dĩ nhìn Tần Tinh Vân.

“Bố đẹp trai giống như bọn con.


“Thế nhưng thích một người không thể chỉ xem trên phương diện giá trị nhan sắc.


“Những phương diện khác của bố cũng không tệ, mẹ thử một chút là biết.


Tô Ánh Nguyệt: “…”
Cô mấp máy môi, ánh mắt tiếp tục quét lên quét xuống bản hiệp nghị…
“Tại sao lại muốn mẹ phải mang thai cho cậu Ba trong vòng nửa năm?”
“Bởi vì mẹ không có con ruột đó.


Trong phòng làm việc, Tần Tinh Thiên cười híp mắt tiếp tục mở miệng: “Bố, bố xem, bố có hai cậu con trai là con và anh trai rồi.


“Thế nhưng mẹ rất cô đơn, cho nên bố phải để cô ấy sinh ra một đứa con, như vậy mẹ sẽ có người bênh vực cho cô ấy.


Tần Mộ Ngôn khịt mũi hừ lạnh một tiếng: “Nói cứ như thể hai đứa bênh vực bố lắm ấy.


Tần Tinh Thiên: “…”
Cậu nhóc tức giận nhảy xuống từ trên bàn công tác, chống hai tay lên hông: “Con mặc kệ! Con muốn một đứa em gái!”
“Trong vòng nửa năm, con không cần biết bố dùng phương pháp gì, nhất định phải để mẹ mang thai một đứa em gái cho con!”
“Nếu không, con sẽ dùng cách hồi trước tung ra tin đồn bố hung ác tàn bạo để tung ra tin đồn khác là phương diện kia của bố có vấn đề!”
Tần Mộ Ngôn: “…”
– – –
Mười phút sau, dưới sự thúc giục của Tần Tinh Thiên và Tần Tinh Vân, Tần Mộ Ngôn trở về phòng ngủ chính.

Lúc đầu anh không muốn để ý tới hai đứa nhóc kia, nhưng lại quên mất rằng Tần Tinh Vân rất lợi hại trên phương diện lập trình.

Cậu bé đã tạo ra một chương trình vi rút rồi cho chúng xâm nhập vào máy tính của anh, khiến anh không thể tiếp tục làm việc.

Có một đứa con trai thiên tài, đôi khi sẽ gặp phải phiền não như vậy đấy.

Trong phòng tắm ở phòng ngủ chính, Tô Ánh Nguyệt đang tắm rửa.

Cho tới bây giờ cô vẫn chưa thể tin được rằng hóa ra mình lại có thể dễ dàng chấp nhận hai đứa con trai không có quan hệ máu mủ với mình như vậy.

Nhưng bây giờ, ngâm mình ở trong bồn tắm được chuẩn bị bởi Tần Tinh Vân, cô đột nhiên cảm nhận được sự hạnh phúc dâng trào.


Thậm chí cậu bé còn thả cánh hoa hồng vào bồn tắm cho cô nữa.

Cảm giác khi được con trai cưng chiều quá tuyệt vời!
Người phụ nữ tắm rửa với tâm trạng vui vẻ.

Sau khi tắm xong, cô trùm một chiếc khăn bước ra khỏi phòng tắm.

Bên ngoài, người đàn ông cao quý lạnh lùng đang dựa vào đầu giường đọc sách.

Ánh sáng từ ngọn đèn ở đầu giường chiếu lên mặt nghiêng của anh, phác họa các đường nét trên khuôn mặt anh, khiến chúng trở nên thâm thúy và mê người hơn.

“!”
Tô Ánh Nguyệt khiếp sợ, suýt chút nữa đã kêu thành tiếng: “Anh… Tại sao anh lại ở chỗ này?”
Tần Mộ Ngôn ngẩng đầu, liếc nhìn cô một cái: “Vì sao tôi không thể ở đây?”
Tô Ánh Nguyệt mấp máy môi, anh nói không sai, hiện giờ bọn họ là vợ chồng.

Đáng lẽ ra anh phải ngủ cùng cô từ mấy ngày trước rồi.

Bên cạnh đó, trong hiệp nghị mà vừa nãy Tần Tinh Vân bảo cô ký cũng có yêu cầu rằng cô phải mang thai đứa con cho anh trong vòng nửa năm…
Đây hẳn là ý tưởng của anh, phải không?
Dù gì thì Tần Tinh Vân cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, sao lại có thể đưa ra yêu cầu như vậy?
Nghĩ tới điều này, trong lòng cô có chút hoảng hốt.

“Vết thương còn chưa lành sao?”
Tần Mộ Ngôn hơi nhíu mày, ánh mắt đánh giá những vết bầm tím và vết đỏ trên người cô.

Có vẻ như bây giờ mấy vết thương còn nghiêm trọng hơn so với ảnh chụp hôm qua Tần Tinh Vân cho anh xem.

“Đây là vết thương mới.


Tô Ánh Nguyệt lấy lại Tinh Thiên, lấy ra thuốc trị bầm tím trên bàn đầu giường, ngồi trên thảm bắt đầu bôi thuốc lên người: “Tôi là thế thân võ thuật của trường quay, đây chỉ là vết thương nhỏ.


Người đàn ông đặt quyển sách xuống: “Thế thân võ thuật sao?”
“Em biết đánh nhau à?”
“Không biết.


Người phụ nữ ngẩng mặt lên, cười cong mặt mày: “Nhưng tôi da dày thịt béo, có thể chịu được những đòn đánh.


Nhìn đôi chân dài trắng nõn của cô, Tần Mộ Ngôn hơi nheo mắt lại.

Da dày thịt béo hả?
Anh vẫn còn nhớ rõ xúc cảm trơn nhẵn mịn màng của đôi chân mảnh mai này khi anh nắm trong lòng bàn tay.

Ánh mắt của người đàn ông khiến khuôn mặt của Tô Ánh Nguyệt có chút nóng lên, động tác xoa thuốc trở nên chậm lại trong lúc vô thức.

Đợi đến khi cô bôi xong thuốc, người đàn ông đã ngủ thiếp đi.

Ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn áp tường làm dịu đi những đường nét kiêu ngạo trên gương mặt của anh.

Cô do dự một hồi, cuối cùng vẫn ôm chăn mền trải lên mặt đất, nằm dưới sàn.

“Không dám ngủ trên giường sao?”

Khi tất cả đèn trong phòng ngủ tắt, giọng nói trầm lạnh lùng của người đàn ông vang lên.

Tô Ánh Nguyệt nắm chặt chăn mền, có chút căng thẳng: “Lúc đi ngủ tôi không nằm yên, sợ ảnh hưởng đến anh.


“A.


Bên tai vang lên tiếng người cười giễu cợt của đàn ông, sau đó căn phòng lập tức trở nên tĩnh lặng.

Một đêm bình yên.

Khi cô thức dậy vào buổi sáng, trên giường đã trống không.

Tô Ánh Nguyệt bò dậy từ dưới đất, đi xuống lầu làm bữa sáng.

“Mẹ!”
Lúc ăn cơm, Tần Tinh Thiên cười như con hồ ly: “Tối hôm qua mẹ ngủ cùng bố có ngon không?”
Tô Ánh Nguyệt hơi chột dạ: “Khá… Khá tốt.


“Mau ăn cơm đi!”
Tần Tinh Vân trợn mắt liếc Tần Tinh Thiên một cái.

Cậu nhóc bĩu môi, cúi đầu xuống ngoan ngoãn ăn cơm.

Chờ đến khi Tô Ánh Nguyệt đi làm, Tần Tinh Thiên mới tủi thân nằm trên ghế sô pha, nhìn anh trai nhà mình: “Tại sao vừa rồi anh lại trừng em!”
Tần Tinh Vân khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ rất người lớn: “Đêm qua bọn họ không tạo em gái.


Tần Tinh Thiên bĩu môi: “Làm sao anh biết?”
Tần Tinh Vân vươn tay gõ đầu của cậu nhóc: “Bố đi làm từ sáng sớm, lúc nhắc đến chuyện tối hôm qua, mẹ cũng không có biểu hiện giật mình hay đỏ mặt.


“Điều này chứng minh bọn họ chưa làm gì hết.


“Nếu như bọn họ đã tạo em gái, chắc chắn bố sẽ không mặc kệ mẹ mà đi làm.


Tần Tinh Thiên khẽ gật đầu như thể đang suy nghĩ về tính thuyết phục của lời giải thích vừa rồi.

Hiển nhiên, cậu nhóc không nguyện ý chấp nhận kết quả này.

Một lúc lâu sau, cậu nhóc ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn ngập nước nhìn anh trai giống mình y như đúc: “Thế nhưng, nhỡ đâu ngài Tần Mộ Ngôn là loại đàn ông cặn bã thì sao?”