Tô Ánh Nguyệt dứt khoát nhanh gọn đồng ý, khiến Tần Mộ Ngôn có chút ngạc nhiên: “Em ngược lại rất có tự tin”
“Tất nhiên rồi, tôi chuyên nghiệp mà”
Tô Ánh Nguyệt kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực: “Nếu như trong lĩnh vực sở trường của mình mà còn không có lòng tin, thì không làm được chuyện gì cả”
Dáng vẻ đắc ý của cô khiến Tần Mộ Ngôn không nhịn được bật cười: “Nếu như đã có lòng tin với năng lực của mình như vậy, tại sao sau khi tốt nghiệp, em lại làm diễn viên võ thuật thế thân, mà chưa từng đóng một vai chính thức nào?”
Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt trắng xanh.

Cô cúi đầu, lắp bắp nói: “Là bởi vì Trình Hiếu Quân không muốn em tiến vào giới giải trí.


“Chỉ bởi vì cái này?”
Rõ ràng Tần Mộ Ngôn không tin: “Bạn gái bây giờ của Trình Hiếu Quân Hương Kim Tâm cũng trong giới giải trí”
“Hơn nữa, Trình Hiểu Quân đang cố hết sức để giúp Hướng Kim Tâm có chỗ đứng trong giới giải trí”

Lý do Trình Hiếu Quân không ủng hộ này, rõ ràng không thể thuyết phục Tần Mộ Ngôn.

Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt từ trắng xanh chuyển sang tái nhợt.

Ngón tay của cô bất lực xoắn lại dưới bàn.

Thứ lỗi cho cô không thể nói cho Tần Mộ Ngôn biết lo lắng của mình.

Địa vị và sự giàu có của Tần Mộ Ngôn, vượt xa người thường.

Thân phận của anh như vậy, không nên có một người vợ có vết nhơ.

“Cốc cốc cốc”
Khi bầu không khí trong phòng bao đang dần dần chìm vào ngượng ngùng, đúng lúc có người gõ cửa phòng bao.

Người phục vụ dẫn đầu đưa theo một đoàn người mang thức ăn vào: “Không làm phiền hai người chứ?”
“Không”
Giọng nói trầm thấp của Tần Mộ Ngôn có chút không vui.

Nhưng Tô Ánh Nguyệt lại âm thầm thở phào.

“Thưa anh, thưa cô, món ăn của hai người đã lên hết rồi.


Hai phút sau, phục vụ cung kính cúi người chào bọn họ: “Chúc hai người dùng bữa ngon miệng”
Sau khi phục vụ rời đi, Tô Ánh Nguyệt sợ Tần Mộ Ngôn lại hỏi lại vấn đề vừa rồi, vội vàng ân cần gắp thức ăn cho anh: “Đói quá”

“Chúng ta mau ăn thôi”
Tần Mộ Ngôn nhìn cô, đôi mắt màu đen khẽ nheo lại nhưng anh không tiếp tục nhắc đến vấn đề vừa rồi.

Sau khi ăn xong, Tần Mộ Ngôn làm theo kiến nghị của Tần Tinh Vân và Tần Tinh Thiện, đưa Tô Ánh Nguyệt đi xem phim.

Bộ phim được giới thiệu là một bộ phim hài, kết quả khi diễn đến một nửa, nữ chính mất trí nhớ, quên mất hết quá khứ đã qua với nam chính, một bộ phim hài lại biến thành phim bi kịch.

Tô Ánh Nguyệt nằm trên ghế khóc lóc.

Trước đây cô luôn cảm thấy tình tiết mất trí nhớ này rất sáo rỗng rất máu chó.

Nhưng sau khi cô bị tai nạn xe năm năm trước, khiến cô mất đi ký ức nửa năm.

Đợi sau khi cô thật sự mất đi trí nhớ, mới phát hiện không có trí nhớ lại đau khổ như vậy.

Thấy nữ chính trong phim không nhớ quá khứ của mình và nam chính, thậm chí không nhớ được con mà mình đã từng sinh cho nam chính, nước mắt Tô Ánh Nguyệt giống như mở cổng lũ vậy, không thể ngăn được.

“Đều là giả thôi”
Khi cô đang khóc không ra hơi, một bàn tay lớn với các khớp xương rõ ràng giơ tay qua, trực tiếp ấn đầu cô vào trong vòng tay ấm áp của anh: “Đừng khóc nữa”
Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng của người đàn ông, khiến Tô Ánh Nguyệt khóc càng dữ dội hơn.

Tần Mộ Ngôn bất lực, chỉ đành dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

Lau rồi lại khóc, khóc rồi lại lau.


Đến cả anh cũng ngạc nhiên, tính tình của mình vậy mà lại tốt như vậy.

Cuối cùng, bộ phim cũng kết thúc.

Nữ chính mất trí nhớ nhớ lại hết mọi chuyện với nam chính, một nhà sống hạnh phúc vui vẻ bên nhau.

Nhưng Tô Ánh Nguyệt lại không thể vui được.

Cô biết, trí nhớ của nữ chính phục hồi rồi.

Nhưng trí nhở nửa năm đó của cô, lại vĩnh viễn không lấy lại được nữa.

Bác sĩ từng nói, đại não của cô bị tổn thương nghiêm trọng, những ký ức đó có thể sẽ không bao giờ nhớ lại nữa, bảo cô đừng nên đuổi theo nó nữa.

Từ rạp chiếu phim về nhà, trên đường, Tô Ánh Nguyệt đều ảo não không vui.

“Bố mẹ về rồi.


Hai người vừa vào cửa, Tần Tinh Thiên đã cười tươi ra chào đón: “Bố mẹ, hẹn hò có vui không?”