Trang điểm xong, Tô Ánh Nguyệt bước vào phim trường như thường lệ chuẩn bị đối diện với Trình Hiếu Quân.

Trình Hiểu Quân ý vị phong quang đứng trước mặt Tô Ánh Nguyệt, trên mặt nở nụ cười đắc ý:
“Biết hôm nay là ngày gì không?”
Tô Ánh Nguyệt nhàn nhạt liếc nhìn anh ta: “Biết, là buổi lễ trao giải Cánh Diều Vàng”
Cũng là ngày mà anh ta biết mình bị cắm sừng.

“Biết thì tốt”
Trình Hiểu Quân đắc ý nhét thiệp mời vào trong tay: “Theo quy tắc, loại người mới vào nghề như cô, không có lời mời của đoàn làm phim thì sẽ không có cơ hội để tham gia loại sự kiện này”
“Thiệp mời này là do Kim Tâm đặc biệt tìm nhân viên công tác để bật đèn xanh cho cô đấy”
“Đúng rồi, cô vẫn chưa biết đúng không, tối nay, Kim Tâm cũng sẽ tham gia đấy.



“Giải diễn viên nữ mới xuất sắc nhất năm nay của giải Cánh Diều Vàng, cô ấy nhất định sẽ lấy được”
Nói xong, anh ta thở dài, tiến lại gần bên cạnh Tô Ánh Nguyệt, đè thấp giọng nói: “Cô lãng phí nhiều công sức như vậy, cướp đi vai diễn nữ chính của Kim Tâm, thì có thể làm gì chứ?”
“Sau khi cô ấy giành được giải thưởng tối nay, tương lại sau này của cô ấy sẽ đầy hứa hẹn, nhất định sẽ có càng nhiều vai nữ chính tìm đến cô ấy”
Tô Ánh Nguyệt nhàn nhạt lùi về phía sau một bước, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Trình Hiếu Quân: “Bây giờ nói những chuyện này vẫn còn quá sớm đấy”
“Không đến phút cuối cùng, không ai biết, giải thưởng tối nay rốt cuộc là thuộc về ai, đúng không?”
Cô đặt lại tấm thiệp mời vào trong tay Trình Hiếu Quân: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tham gia buổi lễ trao giải tối nay”
“Không cần anh phải mời tôi”
Nói xong, cô quay người rời đi.

Trình Hiếu Quân nhìn bóng lưng của cô hừ lạnh một tiếng.

Anh ta biết, Tô Ánh Nguyệt nhất định đang ghen tị.

Tất nhiên, anh ta cũng không hi vọng cô có thể chúc phúc anh ta và Hướng Kim Tâm, chỉ cần Tô Ánh Nguyệt vẫn còn trong giới giải trí một ngày, anh ta sẽ có cơ hội khiến Tô Ánh Nguyệt phải xấu hổ.

Nghĩ đến đây, anh ta quay đầu lạnh nhạt nhìn nhận viên công tác phía sau: “Bao giờ bắt đầu quay?”
“Tôi muốn quay xong hết trong sáng nay, chiều còn phải đi ngủ để chuẩn bị cho lễ trao giải tối nay nữa”
Nhân viên công tác vội vàng cười nói: “Sắp rồi sắp rồi”
Buổi sáng đoàn làm phim có lịch trình dày đặc.

Ngay cả khi không có cảnh nào, Tô Ánh Nguyệt và Trình Hiếu Quân cũng phải quay đến một
giờ ba mươi trưa mới xong.


Sau khi kết thúc công việc, Tô Ánh Nguyệt đứng ở cửa phim trường đợi xe.

Một chiếc BMW đỏ dừng lại bên cạnh cô.

Tô Ánh Nguyệt nhận ra chiếc xe này.

Là xe của Tô Huyền Anh.

Cô nhíu mày, Tô Huyền Anh đến phim trường làm gì chứ?
Ngay khi cô đang tràn đầy nghi hoặc, cửa kính hạ xuống.

Hướng Kim Tâm đeo kính râm khẩu trang vẫy tay về phía Trình Hiếu Quân.

Trình Hiếu Quân vội vàng cúi đầu phân phó trợ lý mấy câu, đi đến, mở cửa xe lên xe.

Tô Ánh Nguyệt nghi ngờ là mình hoa mắt.

Sau khi xe rời đi, cô còn nhớ kỹ lại một chút.

Còn xe BMW màu đỏ đó quả thật là của Tô Huyền Anh.

Tô Huyền Anh thân thiết với Hướng Kim Tâm như vậy từ bao giờ chứ?

Đến cả xe cũng cho cô ta mượn sao?
Ngay khi Tô Ánh Nguyệt đang nghi ngờ, một chiếc Maserati màu đen dừng lại bên cạnh cô.

Cửa xe ghế sau được hạ xuống, lộ ra gương mặt nhỏ cười tươi của Tần Tinh Thiên: “Mẹ ơi, mau lên xe đi.


Tô Ánh Nguyệt mở cửa xe lên xe.

Điều khiến cô ngạc nhiên chính là, trong xe không chỉ có Tần Tinh Thiên, còn có Tần Tinh Vân bình thường không thích ra ngoài.

Lúc này, Tần Tinh Vân đang ngồi ở ghế cạnh ghế lái xe như một người lớn, nghiêm túc đọc sách.

Tần Tinh Thiên ngồi bên cạnh Tô Ánh Nguyệt, làm nũng ngả đầu lên đùi Tô Ánh Nguyệt, đôi mắt to tròn sáng long lanh nhìn cô: “Mẹ ơi, con và anh đưa mẹ đi ăn cơm, ăn xong rồi đi mua lễ phục”
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày: “Lễ phục?”
“Đúng vậy.


Cậu nhóc nghiêm túc gật đầu: “Không phải tối nay mẹ tham gia lễ trao giải Cánh Diều Vàng sao?”