Không biết tại sao, từ lúc bước vào trung tâm thương mại, Tô Ánh Nguyệt cứ có cảm giác dù bản thân đi tới đâu cũng đều có người lén lút nhìn cô.

Loại cảm giác này làm cô vô cùng khó chịu.

Chẳng bao lâu, cô nhận được điện thoại của Phúc Quý Ngân.

“Ánh Nguyệt, tớ nhớ là sáng nào cậu cũng dậy rất sớm, đúng không?”
“Ừm”
Cô vừa suy nghĩ xem tối nay nấu gì cho hai đứa nhóc nhà mình, vừa khẽ cau mày: “Sao thế?”
“Gần đây nhà tớ ép tớ đi xem mặt, tớ lừa họ là tới đã có bạn trai rồi… Nhưng làm thế nào anh tớ cũng không tin:
“Tớ nói với anh ấy là bạn trai tớ là ảnh đế giới giải trí, mỗi ngày đều rất bận bịu, hai đứa tớ yêu đương bí mật nên anh ấy sẽ không dễ dàng tìm tớ.


.


“Nhưng anh trai tớ cảm thấy dù cho có yêu đương bí mật cũng phải gửi tin chào buổi sáng và chúc ngủ ngon mỗi ngày, tán gẫu đôi ba câu sến súa.


“Vì thế.

.


Giọng của Phúc Quý Ngân ở đầu bên kia vô cùng nhỏ.

Tô Ánh Nguyệt chớp mắt sáng tỏ: “Cậu muốn tới giả làm bạn trai, nhắn tin cho cậu?”
“Đúng đúng đúng!”
Phúc Quý Tâm gật đầu: “Tớ đã sửa lại tên cậu trong danh bạ rồi.

Sau này không có gì thì cậu cứ nhắn tin cho tớ, nếu tớ trả lời tin nhắn thì cậu cứ giả vờ đang yêu đương cuồng nhiệt với tớ!”
“Bởi nói không chừng, anh tớ có thể cướp điện thoại của tớ bất cứ lúc nào, cậu chỉ cần không nghe máy là được!”
“Được.


Một cái nhấc tay mà thôi.

Chẳng qua
“Quý Tâm, cậu thật sự không định tìm bạn trai à?”

“Không tìm!”
Ở đầu bên kia điện thoại, Phúc Quý Tâm thở dài: “Người kém quá thì tớ không vừa mắt, người tốt quá thì không vừa mắt tớ, tớ cứ độc thân như vậy cũng rất tốt!”
Tô Ánh Nguyệt cười, vừa muốn nói gì đó thì Tần Tinh Thiên lại gọi tới.

Cô vội vàng tắt điện thoại của Phúc Quý Tâm.

“Mę!”
Giọng nói đáng yêu, tinh nghịch của Tần Tinh Thiên vang lên ở đầu bên kia: “Bố đã lên đường đi đón mẹ rồi, mẹ chờ bố ở cổng chợ, đừng đi lung tung nhé!”
“Đón mẹ?”
Tô Ánh Nguyệt hơi bất ngờ: “Bố không bận gì à?”
Sao cô lại nhớ rằng sáng nay lúc đi ra ngoài, Tân Mộ Ngôn từng nói công việc của anh hôm nay chất cao như núi vì hôm qua anh đã xin nghỉ một ngày mà.

Sao vẫn có thời gian tới đón cô?
“Có bận nữa cũng phải tới đón mẹ chứ!”
Ở đầu bên kia, Tần Tinh Thiên trề môi: “Mẹ là bà xã của bố mà!”
Nghe thấy những lời cậu nhóc nói, trong lòng Tô Ánh Nguyệt không khỏi cảm thấy ngọt ngào.

“Mẹ biết rồi”
Tô Ánh Nguyệt tắt máy, cô đi thẳng tới khu bán hải sản.

Cô vẫn còn nhớ rõ Tần Mộ Ngôn thích ăn cá.

Tô Ánh Nguyệt chọn lựa rất lâu mới chọn được một con cá quả ưng ý.

Cô xách theo túi cá nặng trĩu, vừa bước chân ra khỏi chợ thì lại bị một đám con gái vây lại.


“Cô chính là Tô Ánh Nguyệt phải không?”
Người con gái cầm đầu hung hăng, nhìn cô chằm chằm: “Đồ khốn nạn!”
“Dám quyến rũ Vương Khải!”
“Cũng không nhìn lại xem mình là loại hàng gì!”
“Vương Khải của chúng tôi không hề thích loại phụ nữ như cô!”
Người vây xem ngày càng nhiều, họ cũng bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ Tô Ánh Nguyệt.

Trong đám con gái kia có người cười lạnh: “Chúng tôi đã đi theo cô suốt rồi, cô chính là Tô Ánh Nguyệt!”
“Đừng nghĩ tới chuyện phủ nhận!”
“Trước thì quyến rũ Trình Hiếu Quân, giờ thấy Trình Hiếu Quân không lấy được giải thưởng thì lại bắt đầu quyến rũ Thanh Nam, muốn nổi tiếng đến phát điên rồi à?”
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy bọn họ điên mới đúng.

Cô lạnh mặt, cố gắng giải thích: “Tôi không hề quyến rũ Vương Khải”
“Tôi đã kết hôn rồi, tôi đã có chồng rồi”
Cô ngây thơ cho rằng mình giải thích như vậy thì đám con gái kia sẽ bỏ qua cho cô.

Nhưng sau khi cô nói xong, đám con gái kia còn trở nên hung hăng hơn: “Đã kết hôn rồi mà còn muốn quyến rũ người khác, cô thấy mình có khốn nạn không?”
“Chồng cô không thỏa mãn nổi cô sao? Ở đâu cũng không biết tự trọng?”
“Buồn nôn, sao lại có người phụ nữ vô liêm sỉ như cô nhỉ, lại còn đắc ý nói bản thân đã kết hôn, chồng của cô có biết cô lẳng lơ như vậy không?”