Trong phòng sách của nhà họ Tô.

Tô Tuấn Thành ân cần nhìn Tần Mộ Ngôn, lịch sự đưa cốc trà đến trước mặt anh: “Cậu Ba, chắc hẳn cậu vừa đã nhìn thấy con gái ruột của tôi Huyền Anh ở dưới tầng rồi”

“Huyền Anh còn bé từ nhỏ đã phải chịu nhiều khổ cực, bố của Tô Ánh Nguyệt là một thằng súc vật, từ nhỏ Huyền Anh đã bị ông ta đánh đập la mắng, vừa nghèo vừa hung ác”
“Huyền Anh bị ông ta làm cho ảnh hưởng, ngay cả cấp hai con bé cũng chưa tốt nghiệp.

.


“Cũng may năm năm trước chúng tôi nhận lại Huyền Anh, dù học lực của con bé không tốt nhưng chuyện kinh doanh nó lại rất giỏi, từ khi con bé làm việc ở tập đoàn nhà họ Tô, giúp công ty nhận được nhiều đơn hàng lớn.



“Cậu Ba, dưới tay cậu còn có tập đoàn nhà họ Tần và mấy công ty đã quốc gia nữa, so với Tô Ánh Nguyệt mỗi ngày đều có scandal với các diễn viên nam khác trong ngành giải trí thì Huyền Anh thực sự hợp với cậu hơn!”
Tần Mộ Ngôn nhếch mép, trên mắt không có ý cười: “Nếu Tô Huyền Anh đã hợp với tôi như vậy thì tại sao lúc đầu ông Tô còn gả Tô Ánh Nguyệt cho tôi?”
Nghe mấy lời này, Tô Tuấn Thành sững sờ.

“Chẳng lẽ ông Tô cũng giống như người khác, người ngoài đều nói rằng tôi vừa già vừa xấu, lại còn thích hành hạ phụ nữ?”

“Ông Tô lúc đầu không muốn con gái ruột của mình chịu khổ cực, vì vậy mới đẩy con gái nuôi vào cái phố này: “Bây giờ hối hận nên muốn nói với tôi mấy lời này?”
Giọng nói trầm của anh mang theo sự giễu cợt.

Tô Tuấn Thành chau mày, sắc mặt tái nhợt, ông ta bắt đầu nói lại: “Thực ra thực ra không phải như cậu Ba nói…”
“Là bởi vì… vì Tô Ánh Nguyệt đã cướp cậu!”