Mưa lớn rơi trên khuôn mặt giận dữ của người đàn ông tạo nên một sự quyến rũ đặc biệt gợi cảm.

Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc nhìn Tần Mộ Ngôn, giọng nói khẽ run lên: “Ỷ anh là sao?”
Chẳng lẽ anh không phải bởi vì biết quá khứ của cô cho nên tức giận, cho nên đến tìm cô sao?
“Ý anh là.

.


Tân Mộ Ngôn siết chặt hàm dưới của cô nói ra từng chữ từng chữ một: “Tô Ánh Nguyệt, anh rất để ý chuyện em sinh con cho người khác.


Trái tim của cô cảm thấy lạnh.

Quả nhiên…

Nói cái gì cũng sẽ không ghét bỏ cô, sẽ không cần cô đều là giả.

Cho dù anh có đặc biệt như thế nào rốt cuộc vận là một người đàn ông bình thường.

Anh không thể chấp nhận quá khứ của cô và cô cũng không đổ lỗi cho anh.

Tất cả đều là lỗi của cô, đều là do có giấu anh…
“Vì vậy, anh sẽ không cho phép em rời bỏ anh”
Tần Mộ Ngon híp mắt, giọng nói trầm thấp vang lên: “Em phải ở lại bên cạnh anh, bồi thường cho anh thật tốt, sinh cho anh ba đứa con.


“Một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì cả đời, không sinh con cho anh, em đừng nghĩ rời đi!”
Nói xong, trong ánh mắt khiếp sợ của Tô Ánh Nguyệt, anh trực tiếp ôm cô vào trong ngực.

Cơn mưa lớn lạnh lẽo và sự ấm áp của anh khiến Tô Ánh
Nguyệt trong nháy mắt hoảng hốt.

Sau khi hoàn hỗn lại cô năm lấy vạt áo anh, thanh âm run rẩy: Tân Mộ Ngôn…
“Em xin lỗi.


“Em xin lỗi”
“Em xin lỗi…”
“Em không muốn nói dối anh, chỉ là khi em cưới anh…”
Có thực sự không lo lắng nhiều như vậy.

Cô chỉ muốn dựa theo yêu cầu của nhà họ Tô trả ơn nuôi dưỡng cho nhà họ Tô.

“Nên nói xin lỗi là anh.


Tần Mộ Ngôn nhắm mắt lại ôm chặt lấy cô: “Anh vẫn cảm thấy em đơn thuần, cho nên chưa nghiêm túc điều tra em”

“Càng không nghĩ tới trước kia em từng gặp phải chuyện như vậy…”
Những lời trầm thấp của người đàn ông khiến Tô Ánh Nguyệt cảm thấy trong lòng nóng bỏng: “Nếu anh sớm biết, anh sẽ làm gì?”
“Anh sẽ chăm sóc tốt cho em”
“ít nhất, sẽ không làm cho em giống như bây giờ.


Một người phụ nữ đang ở trong nghĩa trang, khóc với một bia mộ.

Anh cũng có con, nhìn bộ dáng Tô Ánh Nguyệt anh không chút do dự nhớ tới mẹ của Tân Tinh Thiên và Tần Tinh Vân.

Ngọn lửa bùng cháy cách đây năm năm.

Trong khỏi dày đặc anh không thể nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ kia, chỉ nghe thấy giọng nói khản khăn yếu đuổi của cô ấy nói với anh, để anh chăm sóc tốt cho đứa bé, để anh tìm một người mẹ cho đứa bé một lần nữa.

Cô cũng nói rằng có thích các con.

Cô hỏi anh: “Anh có thích các con không?”
“Rất thích…”
Người phụ nữ ủ ũ nói ra hai từ này.

Giây tiếp theo cả người cô mềm nhũn ngã về phía sau
Tần Mộ Ngôn ôm lấy cô, lúc này mới phát hiện cô đã ngất xỉu.

Người đàn ông duỗi tay ra, trực tiếp ôm cô vào lòng: “Đến bệnh viện!”
“Tôi đã tìm thấy tệp hồ sơ bệnh án mà anh muốn.

Cô ấy thật đáng thương, lúc mang thai tám tháng xảy ra tai nạn ô tô, đứa bé trực tiếp trở thành thai chết lưu, cô ấy không chịu nổi đả kích nên phát điên”
Trong mơ mơ màng màng, Tô Ánh Nguyệt nghe thấy tiếng một người đàn ông đang thở dài.

Cô muốn mở mắt ra nhưng như thế nào cũng không mở được.

“Tất cả các tài liệu của cô ấy ở bệnh viện tâm thần đều ở đây.



Theo lời kể lại của bố đẻ cô ấy là Giản Thành Công, lúc trước cô ấy sinh con xong liền theo ông ta trở về khu ổ chuột điều dưỡng thân thể, không nghĩ tới cô ấy cư nhiên ở nhà phóng hỏa muốn thiêu chết mình, bố cô ấy lúc này mới ý thức được cô ấy có vấn đề nên đưa cô ấy đến bệnh viện tâm thần.

Thời gian sau này cô ấy đã được điều trị bỏng và điều trị tâm thần, mất hơn nửa năm cuối cùng cũng khôi phục lại lý trí.


Sau khi giọng nói của người đàn ông kia dừng lại, bên tại còn có âm thanh lật giấy.

Ngay sau đó là giọng nói trầm thấp của Tần Mộ Ngôn:
“Vậy tôi và cô ấy thật đúng là có duyên.


“Cô ấy bị bỏng, tôi cũng bị bỏng.


“Cô ấy không có con, con tôi không có con mẹ”
Lời nói của anh khiến trong lòng Tô Ánh Nguyệt hơi chậm lại.

“Vì vậy hai người bổ sung cho nhau.


Bạch Hạo Nam thản nhiên thở dài: “Hai người có thể cứu rồi lẫn nhau.