Đúng là hung ác cùng cực, “Người xấu kia thật sự quá tồi tệ!”
“Hừ, dám bắt nạt mẹ của con, về sau con nhất định phải tìm cơ hội để cho tên người xấu đây một trận!” Tần Tinh Thiên đang ngập tràn trong sự phẫn nộ.

“Đau lắm sao?” Tần Tinh Vân từ trên bệ đá đứng lên, xoay người lạnh lùng bước vào cửa: “Con đã làm cho mẹ trà sữa mà mẹ yêu thích nhất”
“Đúng rồi!” Tần Tinh Thiên lập tức vội vàng kéo tay của Tô Ánh Nguyệt nhiệt tình dắt cổ vào cửa: “Mẹ, trà sữa đặc biệt dành cho mẹ đã sẵn sàng rồi, là trà sữa vị khoai môn mà mẹ thích uống nhất đó!”
“Ông quản gia đi mua sắm nguyên liệu làm trà sữa, con và anh trai cùng nấu.

Mẹ mau vào nhà uống thử đi!” Bên trong cửa truyền đến giọng nói không vui của Tần Tinh Vân: “Tần Tinh Thiên, chú ý lời nói, có mỗi mình anh nấu.



“Xời ơi, không phải em vào bếp đứng chơi với anh sao? Làm tròn lên là em cũng nấu!” Ngồi ở ghế sau của xe, Tần Mộ Ngôn nhìn dáng vẻ ân cần dẫn Tô Ánh Nguyệt vào cửa biệt thự của hai đứa con trai nhà mình, khẽ nhíu lông mày.

Hai thằng nhóc con thúi Tần Tinh Vân và Tần Tinh Thiên này bình thường lười nhác ngay cả trà còn không thèm pha, vậy mà người phụ nữ này vừa gả tới đây không được mấy ngày, bọn chúng đã nấu cả trà sữa cho cô ấy sao? Đúng là lũ nhóc chỉ biết chia khuỷu tay ra bên ngoài- – –.

“Cậu Ba, đã tra ra.

” Lãnh Kim Hoàng gõ cửa một cái, đưa một phần tư liệu cho Tần Mộ Ngôn: “Nguyên nhân mợ chủ xuất hiện ở trong con hẻm nhỏ kia là bởi vì bộ ruột Giản Thành Công của cô ấy sống ở trong một khu ổ chuột gần đó.


“Ông ta là một người nát rượu, thiếu nợ rất nhiều người.

Lần này mợ chủ đến nơi đây hẳn là để đưa tiền cho ông ta”
“Còn nữa, hôm nay các camera giám sát của khách sạn đã bị phá hủy, nhưng từ bên trong camera giám sát đường phố xung quanh, chúng ta vẫn tra ra được em gái Tô Huyền Anh của mợ chủ đã từng đến khách sạn”
“Ngài có muốn nhắm vào nhà họ Tô không?” Người đàn ông nhàn nhạt khoát tay áo: “Trước tiên cử nên chờ chút đã.


“Mẹ, mau đến đây!” Vào giờ ăn tối, Tần Tinh Thiên cẩn thận kéo ghế ra cho Tô Ánh Nguyệt, để cô ngồi xuống mà không cần phải dùng đến tay.

Tần Tinh Vân thì lại cẩn thận sắp xếp bộ đồ ăn lên mặt bàn phía trước Tô Ánh Nguyệt.

Ngồi đối diện với Tô Ánh Nguyệt, Tần Mộ Ngôn nhìn hành động của hai thằng oắt con, lông mày lại lần nữa nhíu chặt vào nhau.


Hành động của hai thằng oắt con này khiến ông bố ruột là anh cảm thấy giống như người ngoài cuộc.

Thế nhưng, anh ngẩng đầu, nhìn bằng gạc trên cổ tay phải của Tô Ánh Nguyệt, lại cảm thấy áy náy.

Một lúc lâu sau, người đàn ông cầm đũa lên, gắp một đũa rau xanh, đặt vào trong bát của Tô Ánh Nguyệt.

“Cảm ơn” Tô Ánh Nguyệt cúi đầu xuống.

Sau khi nói một tiếng cảm ơn, cô mới bắt đầu cầm đũa.

Bởi vì cổ tay phải bị trật khớp, cho nên cô chỉ có thể cầm đũa bằng tay trái.

Nhưng đen đủi làm sao, cô là người thuận tay phải, cầm đũa bằng tay trái còn không giữ được thăng bằng chớ nói chỉ là gắp đồ ăn! Nhìn động tác cầm đũa vụng về của cô, cái đầu nhỏ của Tần Tinh Thiên lóe lên một ý kiến: “Bố, mẹ bị thương rồi, bố đút cơm cho mẹ đi!” “Tay mẹ bị trật khớp, bố là chồng của mẹ, phải có trách nhiệm chăm sóc mẹ!” Lời nói của cậu nhóc khiến khuôn mặt của Tô Ánh Nguyệt lập tức đỏ bừng.

Điều khiến cô càng đỏ mặt hơn, tim đập càng mạnh hơn nữa là Tần Mộ Ngôn đang ngồi đối diện với cô thật sự đứng dậy khỏi ghế ngồi, đi tới chỗ cô.

Thân hình cao lớn thẳng tắp của người đàn ông tiến lại gần, hương vị nam tính mãnh liệt trên người anh cũng ập vào mặt cô.

Cuối cùng, anh ngồi xuống bên cạnh cô, cầm lên bát đũa bằng động tác ưu nhã.

Anh thật sự muốn đút cho cô sao? “Không không không, không cần!” Tô Ánh Nguyệt vội vàng khoát tay: “Tôi có thể tự mình làm!” Anh chỉ tới gần có một chút thôi mà cô đã cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn hơn rồi, nếu như anh đứt cơm cho cô, chắc chắn cô sẽ ngạt thở đến chết mất! “Nói dối.


” Tần Tinh Vân nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: “Ngay cả đũa cũng không cầm lên nối, mẹ định ăn cơm kiểu gì?”
“Đúng đấy!” Tần Tinh Thiên bĩu môi, nhìn cô cười cong mắt như con hồ ly nhỏ: “Mẹ, mẹ phải ngoan nha”
“Nam nữ chính trong phim truyền hình Hàn Quốc cũng thường có cảnh này mà.

” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Ánh Nguyệt đỏ bừng, không biết nên nói cái gì cho phải.

Cô quay mặt qua chỗ khác, cố tỏ ra nghiêm khắc giống như một bậc cha mẹ đang giáo dục con cái: “Sau này con bởi xem mấy bộ phim truyền hình Hàn Quốc kiều này đi, phải học tập anh trai của con, trở nên chín chắn hơn…” Cô còn chưa nói hết câu, Tần Tinh Vân đã từ từ ngẩng đầu lên: “Con cảm thấy em trai nói rất đúng”
“Bố nên đút cơm cho mẹ ăn” Tô Ánh Nguyệt: “.

.


“Há miệng.

” Giọng nói từ tính trầm thấp của người đàn ông ngồi bên cạnh có vang lên.