Tân Mộ Ngôn không có mang Tô Ánh Nguyệt về nhà, mà mang theo cô trực tiếp đi phía đông thành phố.

Trên chiếc xe đặt điện thoại di động của Lạc Hân chỉ có một người đàn ông cùng mấy mô hình người giả.

Lúc Tô Ánh Nguyệt cùng Tần Mộ Ngôn chạy đến, người đàn ông kia đã bị Tần Nam Phong đánh cho bầm dập mặt mũi, đang bị mấy người vệ sĩ canh chừng.

Tần Nam Phong đã tự dẫn người đi tìm Lạc Hân rồi.

“Lão Tam”
Thấy Tần Mộ Ngôn cùng Tô Ánh Nguyệt đến, vệ sĩ trông coi vội vã chào đón: “Người này không chịu nói cái gì.”
“Cậu Nam Phong vốn muốn từ trong miệng anh ta hỏi ra vị trí của cô Lạc Hân, thế nhưng anh ta không chịu nói gì cả”.


“Đánh anh ta thành như vậy mà anh ta không chịu nói gì, miệng đủ chặt đấy.”
Nghe vệ sĩ nói, Tô Ánh Nguyệt nhìn thoáng qua người đàn ông kia.

Trên mặt anh ta toàn là vết bầm đen cùng vết máu, trên người cũng bị đánh cho quần áo tơi tả.

Thế nhưng gương mặt này…
Tô Ánh Nguyệt khẽ nhíu mày.

Cô đến gần cẩn thận nhìn một chút.

Cô đột nhiên nhớ lại trước đó ở khách sạn Xuân Mãn, lúc cô vào thang máy đã thấy cảnh kia!
Người đàn ông này không phải là một trong số hai người cùng Tô Huyền Anh đi đến cuối hành lang nói chuyện đó ư?
Trong chớp nhoáng này, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy máu cả người mình cũng bắt đầu chảy ngược rồi!
Cô run rẩy đi tới trước mặt người đàn ông kia: “Là Tô Huyền Anh sai anh à?”
Người nọ lạnh lùng nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Không biết cô đây đang nói cái gì.”
Tô Ánh Nguyệt nắm chặt hai tay lại.

Cô nhắm mắt lại, trước mắt hiện ra tất cả chuyện xảy ra ở khách sạn Xuân Mãn.

Lúc ở cửa, cô gặp Tô Huyền Anh cùng Diệp Thiên Văn.

Diệp Thiên Văn cười lạnh nhắc nhở cô, nói tổ biên kịch liên hoan uống say thì sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Về sau cô giễu cợt Diệp Thiên Văn vài câu rồi đi vào cửa.

Sau đó cô bị Lạc Hân đẩy ra khỏi phòng bao.


Sau đó nữa, cô lại thấy Tô Huyền Anh đang cùng người đàn ông này nói gì đó.

Cuối cùng, Lạc Hân uống say bị người ta mang đi.

Kết hợp với thái độ nịnh hót thảo mai của Tô Huyền Anh đối với Diệp Thiên Văn…
Tô Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy cả người rét run.

Tô Huyền Anh cùng Diệp Thiên Văn hẳn là biết tối nay Tô Ánh Nguyệt có dự tiệc kết thúc phim, nhưng không biết Lạc Hân sắp xếp tiệc kết thúc phim của cô ấy cùng với cô.

Cho nên những người đó mang Lạc Hân đi.

Như vậy, nếu như trước đó cô không bị Lạc Hân đuổi đi thì sao?
Vậy bây giờ người mất tích, lành ít dữ nhiều sẽ là ai?
Phát hiện kinh khủng này làm Tô Ánh Nguyệt ngây dại cả người.

Cô cho rằng Diệp Thiên Văn cùng Tô Huyền Anh chỉ thích nhanh mồm nhanh miệng với cô, lại không nghĩ rằng… Các cô thế mà thực sự dám!
Mà Lạc Hân bị cô làm liên lụy!
Mục tiêu chân chính của bọn họ thật ra là cô!
Nghĩ tới những thứ này, Tô Ánh Nguyệt quay đầu, ngân ngấn nước mắt túm lấy Tần Mộ Ngôn: “Nhất định phải tìm được Lạc Hân”
“Nhất định không thể để cho Lạc Hân có việc.”
Nếu không, cô sẽ áy náy cả đời!
Lạc Hân là thay cô chịu tai nạn!
Tần Mộ Ngôn trở tay cầm tay cô: “Không có việc gì.”
Thế nhưng nói là như vậy, thực ra trong lòng anh cũng không nắm chắc.


Lạc Hân rất xinh đẹp, lại uống say không biết gì, ai cũng không thể đảm bảo…
Ngay lúc Tô Ánh Nguyệt ghé vào khóc trong lòng Tần Mộ Ngôn, vệ sĩ bên này báo tin tức: Tìm được người rồi!
Vệ sĩ kích động báo cáo với Tần Mộ Ngôn:“Lão Tam, bên kia nói tìm được bên trong một cái xưởng bỏ hoang rồi!”
“Bây giờ chúng ta đi qua à?”
Tần Mộ Ngôn gật đầu, trực tiếp ôm Tô Ánh Nguyệt lên xe.

Xe chạy rất xe bảy ngoặt tám rẽ, sau cùng đi đến một cái xưởng bỏ hoang.

Bên trong xưởng cũ kỹ sụp đổ, khắp nơi đều là rỉ sắt.

Xe mới vừa dừng lại, Tô Ánh Nguyệt đã không kịp chờ đợi chạy vào.

Thế nhưng cảnh tượng bên trong xưởng, làm cho cô lập tức ngây dại, không thể thốt nổi nên lời.

Bên trong toàn bộ nhà xưởng tràn ngập mùi máu tươi.

Mấy người đàn ông trung niên quần áo xốc xếch đã bị vệ sĩ đè xuống đất.

Lạc Hân được Tần Nam Phong ôm vào trong ngực, cả người toàn máu..